Chơi quá trớn hậu quả chính là Tiêu Kính Lâm sốt cao không lùi, gương mặt ửng đỏ nằm trên mặt đất.
Cố Minh Nguyệt sau khi mặc lại quần áo cho hắn thì vươn tay sờ lên trán hắn, tình huống xem ra thực không ổn a.
Từ trước đến nay nam chủ giống nhau đều là thiên chi kiêu tử, trừ phi là bản thân muốn nếu không sẽ không dễ dàng chết. Tiêu Kính Lâm mặc kệ vết thương liều mạng làm tình có thể xem như là tự mình tìm đường chết.
Một màn kịch liệt tính ái vừa rồi kỳ thật không thích hợp với tình huống nguy hiểm lúc này, dựa theo phán đoán của người bình thường thì làm gì có ai ở vào thời điểm nguy hiểm lại dám làm ra hành động điên cuồng như vậy, không nói đến Tiêu Kính Lâm còn đang ở trong trạng thái bị thương mất máu, hơn nữa kho hàng này tuy rằng bí ẩn không dễ bị người tìm ra nhưng cũng không phải vô cùng an toàn, động tác cùng thanh âm ban nãy của hai người có thể vô tình gia tăng tỉ lệ bị kẻ địch phát hiện.
Cho dù biết là nguy hiểm, Cố Minh Nguyệt vẫn lựa chọn ra tay.
Nguyên nhân khiến nàng đưa ra quyết định táo bạo như vậy cũng là bởi vì hiện tại là thời điểm nam nhân không bố trí phòng vệ nhất, Tiêu Kính Lâm trừ bỏ dựa vào nàng thì không còn cách nào khác, mà nàng vừa vặn trùng hợp phát hiện thuộc tính M của nam nhân, nếu là có thể vào thời khắc mấu chốt tiến thêm được một bước thì thành quả nhất định sẽ làm người vô cùng vừa lòng, cho nên nàng tuyệt đối phải nắm chắc cơ hội khó có được này.
Hành động nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của làm nhiều cũng liền thuận tay, Cố Minh Nguyệt muốn nương cơ hội này để chen vào giữa mối quan hệ của Tiêu Kính Lâm và An Nguyên Lý Mỹ , trở thành người không thể bị thay thế, cũng vô pháp bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Dựa theo tính cách của nữ chủ, nếu nàng ta biết Tiêu Kính Lâm phát sinh quan hệ với nàng thì chắc chắn là thương tâm muốn chết, lại thêm thù hận lúc trước nữa thì đây chính là đả kích mãnh liệt nhất đối với nàng ta, đáng tiếc bọn họ lần này không có cơ hội tương ái tương sát ngược luyến tình thâm như trong nguyên tác nữa rồi , chỉ cần Cố Minh Nguyệt còn ở, thì quan hệ giữa hai người bọn họ chú định sẽ là địch nhân, ngươi chết ta sống.
Lần này xem ra, nàng chỉ có thể đi con đường ác độc nữ xứng a, tuy rằng là ngoài ý muốn nhưng cảm giác thực không tồi.
Bên trong kho hàng u ám, Cố Minh Nguyệt đầu tiên là giúp nam nhân băng bó lại vết thương, sau đó dùng số băng vải còn sót lại thấm ướt rượu mạnh mà chà lau lên cổ, dưới nách, lòng bàn tay, cùng với gan bàn chân của nam nhân, hy vọng có thể giúp hắn tiêu độc, hạ sốt. Sau khi tự thu thập tốt bản thân, nàng liền thử ở kho hàng tiếp tục tìm kiếm một ít vật phẩm có thể dùng được, đáng tiếc nơi này bị bỏ hoang đã lâu, không thu hoạch được gì.
Mặc kệ nói như thế nào, Tiêu Kính Lâm không thể vẫn luôn sốt cao không hạ như vậy, nơi này không có thuốc, không khí cũng không lưu thông, tình trạng của hắn bây giờ cần được cấp thiết chữa trị, vì vậy hai người phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Cố Minh Nguyệt nhìn nam nhân so với chính mình cao hơn hơn phân nửa đầu, an tĩnh mà dùng tiểu đao cạy ra lắp của mấy cái đồ hộp lúc trước tìm được , mặc kệ hương vị mà cho toàn bộ vào miệng nuốt đi xuống, thẳng đến ăn nổi nữa mới dừng lại. Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mang hắn cùng đi ra ngoài, bởi vậy ăn no thì mới có sức lực khiêng người, hơn nữa nàng cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, Thượng Nhận đã nhận được tin tức thiếu chủ bị tập kích sau đó phái ra chi viện hay chưa, ở dưới tình huống hết thảy đều không rõ, nàng bắt buộc phải suy tính trước sau, bao gồm cả trường hợp không may bị kẻ địch phát hiện.
Trên người nàng hiện tại chỉ còn lại mấy cái chủy thủ, cùng với vài băng đạn, ở dưới tình huống địch nhân ít thì đại khái là vẫn đủ dùng.
Tiếp theo chính là thời khắc khảo nghiệm hào quang của nam chủ.
Cố Minh Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất nâng Tiêu Kính Lâm cả người vô lực, ý thức mê man dậy, để hai tay hắn trên vai, cả người đè lên lưng nàng, sau đó hít sâu một hơi, một cái dùng sức liền đem hắn cõng lên.
Ách, nặng chết nàng.
Xem ra tình huống hiện tại không chỉ là khảo nghiệm hào quang của vai chính mà còn là thời khắc khảo nghiệm năng lực của nàng, thân thể này dù sao cũng là sát thủ số một của tổ chức, Cố Minh Nguyệt ở trong lòng tự cổ vũ bản thân.
Nàng biết nam nhân mặc dù đang hôn mê nhưng là vẫn có thể nghe được một ít âm thanh, vì thế nàng hơi hơi nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Tiêu Kính Lâm, dùng ngữ khí mềm nhẹ nói: "Thiếu chủ, ta nhất định sẽ đem ngươi an toàn trở về."
Tiêu Kính Lâm cảm giác cả người nóng giống như bị đặt trong bếp lò, bên trong như có một ngọn lửa đang hừng hừng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn. Bờ môi của hắn khô nứt trắng bệch, cổ họng thì sưng đau, cánh tay bị thương càng là đau đớn khó nhịn, nhưng khi da thịt non mềm mang theo cảm giác mát lạnh chạm vào gương mặt hắn, cùng với tiếng trấn an nhẹ nhàng của nàng truyền vào tai hắn , trong lòng mạc danh cảm thấy an tâm, đau đớn khó chịu trên người dường như cũng được giảm bớt.
"Ngô..." Hắn cũng muốn làm cho nữ nhân an tâm, vì thế chịu đựng yết hầu khó chịu, phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Cố Minh Nguyệt hiển nhiên không có chờ mong hắn đáp lại, nàng nhìn gương mặt gần trong gang tấc của nam nhân tự hỏi một chút, đồng thời không có hảo ý mà chế nhạo nói: "Ta đã ngủ với thiếu chủ thì tự nhiên là sẽ càng tận tâm phụ trách an toàn của thiếu chủ, ngủ xong liền chạy, chuyện hèn nhát như vậy ta tuyệt đối sẽ không làm."
Tiêu Kính Lâm nhất thời hận không thể cắn lưỡi tự phạt, hắn đúng là sốt cao đến lú lẫn rồi mới có thể muốn nói cho nữ nhân kia biết kỳ thật hắn cũng không có hoàn toàn mất đi ý thức, này còn không phải là chính mình tự tìm ngược, ai kêu ngươi lắm miệng a, liền không thể an an tĩnh tĩnh mà làm một cái mỹ nam tử sao.
Nếu là có cơ hội, hắn tuyệt đối muốn cho nữ nhân dám can đảm dĩ hạ phạm thượng mình biết hắn là như thế nào hùng phong đại chấn, khiến nàng ngày đêm chỉ có thể nằm dưới thân hắn khóc lóc rên rỉ cầu xin, thân thể mỗi ngày bị hắn dùng các loại phương thức khác nhau đùa bỡn.
Tiêu Kính Lâm lúc này không có chú ý tới hắn thế nhưng vô thức nghĩ tới về sau, trong đầu đều là hình ảnh lời nói của Cố Minh Nguyệt khiến hắn lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể nề hà, hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của An Nguyên Lý Mỹ.
Việc này thuyết minh cho cái gì đâu.
Cố Minh Nguyệt tuy rằng làm ra hành vi mạo hiểm, nhưng nó lại có thể làm cho Tiêu Kính Lâm đối nàng để bụng, gợi lên các loại tâm lý rối rắm, trong đầu chỉ tự hỏi về chuyện của nàng... Nam nhân có biểu hiện như vậy chứng tỏ nhiệm vụ đã bắt đầu có tiến triển.
Tiếp theo nàng không thể lại liều lĩnh như vậy, bắt buộc phải hành sự cẩn thận, triển khai từng bước một để củng cố thành quả.
Nếu đúng như nàng dự đoán, phỏng chừng không quá mấy ngày nữa nữ chủ liền sẽ hành động.
Hào quang của nam chủ quả nhiên là vô cùng lợi hại, Cố Minh Nguyệt cõng Tiêu Kính Lâm đã đi được mấy tiếng rồi nhưng hoàn toàn không có nhìn đến truy kích của địch nhân. Xem ra là Thượng Nhận đã nhận được tin tức, bọn họ chỉ cần đi ra khỏi khu rừng này ra ngoài đường lớn thì hẳn là có thể nhanh chóng hội họp với người trong tổ chức.
Vấn đề quan trọng lúc này là..... thể lực của nàng còn có thể kiên trì bao lâu. Đáng chết, khu rừng này so với tưởng tượng của nàng thì rộng lớn hơn nhiều, vòng tới vòng lui như thế nào cũng tìm không thấy đường ra.
Tác giả cũng không có nhắc tới việc Tả Hiểu Nam xác định phương hướng kém, nên hẳn là nguyên chủ vẫn phân biệt được phương hướng. Tuy rằng linh hồn của Cố Minh Nguyệt phù hợp với khối thân thể này nhưng nàng cũng không phải là Tả Hiểu Nam, cũng không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh hay kỹ năng của nguyên chủ.
Cố Minh Nguyệt cả người thấm đẫm mồ hôi mà cõng nam nhân, đồng thời phải luôn quan sát tình huống chung quanh, cảnh giác cao độ để đề phòng khi đột nhiên xảy ra tình huống khẩn cấp bản thân có thể lập tức phản ứng , bảo đảm an toàn cho Tiêu Kính Lâm.
"Thiếu chủ?" Nàng thử thăm dò nhẹ gọi một tiếng, trong thanh âm mang theo một tia lo lắng.
Tiêu Kính Lâm không biết bản thân đã nằm sấp trên lưng Cố Minh Nguyệt bao lâu, nhưng hắn có thể cảm nhận được hô hấp của nữ nhân từ bằng phẳng dần dần biến thành dồn dập, có thể cảm nhận được ướt át từ trên người nữ nhân truyền đến, lấy nàng thân hình cõng chính mình đi đường cũng thật là miễn cưỡng, đặc biệt là ở trạng thái nàng cũng không phải hoàn mỹ trăm phần trăm.
Nữ nhân ngốc, để lại hắn ở kho hàng không phải tốt hơn sao, nàng chính mình một người đi ra ngoài tìm kiếm cứu viện cũng dễ dàng hơn là mang theo hắn.
"Đương nhiên là không được. Ta như thế nào có thể yên tâm đem thiếu chủ một người lưu tại nơi đó, ta bắt buộc phải ở bên cạnh thiếu chủ."
Ngữ khí kiên định của Cố Minh Nguyệt làm Tiêu Kính Lâm chấn động, hắn lại là ở thời điểm không tự giác đem chính mình suy nghĩ nói ra, là sốt cao đến mơ hồ sao.
Thanh âm chém đinh chặt sắt của Cố Minh Nguyệt lại làm hắn mạc danh cảm nhận được cảm giác an toàn, dường như có thể yên tâm đem sinh mệnh toàn bộ phó thác cho nàng mà không chút chần chờ.
Hắn tin tưởng nàng đến vậy sao? Tiêu Kính Lâm ở trong đầu đổi mới nhận thức của bản thân đối với Cố Minh Nguyệt.
"Nếu là... Quá mệt mỏi.... Liền thả ta xuống .... Nghỉ ngơi... Khụ khụ....."
"Thiếu chủ vẫn là đừng nói chuyện, tin tưởng ta, chúng ta một lát liền có thể về nhà." Cố Minh Nguyệt cắn răng nói, nàng muốn bảo trì thể lực, nam nhân này có thể hay không không cần nói vô nghĩa nhiều như vậy, biết rõ nàng là không có khả năng buông hắn, vạn nhất sau khi nghỉ ngơi trời tối mà bọn họ vẫn không ra khỏi khu rừng này được thì lại càng rắc rối hơn.
Tin tưởng ngươi... Ta không phải vẫn luôn làm như vậy sao.......
Về nhà... Nhà của chúng ta...
Một tiếng nhà này khiến Tiêu Kính Lâm cảm nhân được ấm áp trước nay chưa từng có.
Vào thời điểm Cố Minh Nguyệt sắp không thể kiên trì được nữa, Thượng Nhận rốt cuộc cũng tìm thấy bọn họ.
"Ngươi tới thật đúng lúc, mau qua đỡ lấy thiếu chủ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...