Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Cố Minh Nguyệt có thể khẳng định, trong nguyên tác Tiêu Kính Lâm cũng không có như vậy càng đau càng sảng M thuộc tính. Có thể nói từ lúc hắn cùng nữ chủ quen biết, yêu nhau xong đến tương ái tương sát, vẫn luôn biểu hiện đến cực kỳ bình thường, cho dù là tình thú lúc ở trên giường cũng là trong phạm vi người bình thường có thể tiếp nhận, nơi nào có cảm giác quái dị như bây giờ.

Có thể bản chất đặc biệt này của hắn ta vẫn luôn không có cơ hội để phát hiện ra, dù sao thì làm gì có ai ăn gan hùm mật gấu dám khi dễ đến trên đầu thiếu chủ Thanh Phong.

Cẩn thận ngẫm lại, Tiêu Kính Lâm trong nguyên tác cũng từng một hai lần bị thương nhẹ, nhưng mỗi lần khi băng bó, bác sĩ đều là thực ôn nhu cẩn thận, thay vì nói là do kỹ thuật băng bó của bác sĩ cao siêu thì nên nói là bọn họ hoàn toàn không dám đắc tội với vị bệnh nhân có bối cảnh không dễ chọc này. Hơn nữa đứng phía sau hắn là một đám người mặc tây trang màu đen, cơ bắp mạnh mẽ, đứng chung một chỗ như bức tường cao lớn rắn chắc, khí thế của đám người đó khiến người đối diện tự giác im như ve sầu mùa đông.

Phô trương thanh thế lớn như vậy mà không bị chính phủ càn quét tiêu diệt, thật khiến người ta tuyệt vọng với an ninh trật tự của thế giới này.

Trong nguyên tác chắn thương chắn đao bị thương nặng luôn là Tả Hiểu Nam, mấy vết thương nặng vốn nên thuộc về nam chủ lại thần kỳ một cách kỳ lạ toàn bộ chuyển dời đến trên người nguyên chủ, cho nên khi nguyên chủ bị nam chính nổ súng bắn chết thì nội dung cốt truyện cũng đã tiến vào giai đoạn ổn định, nam chính cũng chỉ có cơ hội chịu vài vết thương nhẹ mà thôi.

Giờ đây, chủ nhân của thân thể này đã đổi thành Cố Minh Nguyệt, cho nên sẽ không có chuyện nàng lại chạy ra làm lá chắn thịt, thay nam chính nhận hết mấy vết thương kia nữa đâu, nàng cũng không phải nguyên chủ, trung thành nguyện hi sinh tính mạng vì nam chính, nàng đến là để làm nhiệm vụ chứ không phải để làm vật hi sinh nha.

Theo nguyên tác căn bản là không có tình tiết Tiêu Kính Lâm ở hôm nay bị thương, chẳng qua là Cố Minh Nguyệt đứng đằng sau thúc đẩy mới có sự kiện tập kích như hôm nay, ở thời điểm đám người kia đang ngo ngoe rục rịch nàng chỉ cần ở bên ngoài lặng lẽ đổ thêm dầu vào lửa, làm cho ngọn lửa báo thù của bọn họ trở nên bốc cháy hừng hực thêm là được , dù sao việc này mặc kệ như thế nào cùng An Nguyên Lý Mỹ là thoát không được can hệ, tương lai về sau của tổ chức An Nguyên sẽ càng khó khăn hơn, mà đó chính là điều mà nàng muốn.

Haiz, nàng cũng không có biện pháp, ai bảo nam chủ có thân phận khó giải quyết như vậy chứ , vì để thân thể này về sau có thể vui sướng yên ổn mà sinh hoạt, những nhân tố cản trở con đường phía trước của nàng đều bắt buộc phải nhổ cỏ tận gốc.

Nữ nhân nở nụ cười đẹp như trích tiên , lấy thân thể của nàng làm trung tâm ở u ám kho hàng trung khuếch tán ra che trời lấp đất cảm giác áp bách.


Cái gọi là ác có trăm ngàn loại, cùng thiện giống nhau đều có hai mặt, không thể chỉ dùng một tiêu chuẩn tới để bình phán. Bởi nếu làm mọi việc vì dục vọng và ích lợi của bản thân thì đó là việc không tốt, nhưng nếu kết quả của hành động đó là tạo phúc cho xã hội thì làm sao có thể coi đó là tư lợi cá nhân được nữa. Chẳng hạn như là làm suy yếu thế lực của tổ chức xã hội đen....

Nam nhân nằm dưới đất hai mắt mê mang, khuôn mặt ửng hồng như đoá hoa đào diễm lệ, ngực hắn theo tần suất thở gấp kịch liệt mà phập phồng, vải dệt giữa hai chân ướt thành một mảnh.

Nhìn bộ dáng hắn như vậy ngon miệng, trong bóng tối, những suy nghĩ ý tưởng quá phận không ngừng sinh sôi nảy nở trong đầu nàng, có làm thế nào cũng không ngăn cản được.

Cố Minh Nguyệt cảm thấy có lẽ đây là cơ hội tốt trời cho, trong nàng có một ngọn lửa được tích tụ từ những nhiệm vụ trước đến giờ vẫn chưa có chỗ bộc phát, cuối cùng nàng cũng tìm được nơi có thể phát tiết dục vọng mà bản thân kìm nén đã lâu.

Đau đớn từ những vết thương mà nguyên chủ phải chịu thay hắn từ trước đến giờ, nàng sẽ thay nàng ấy từ từ thanh toán với hắn.

Nàng nên bắt đầu từ đâu ta? Khoé miệng Cố Minh Nguyệt kéo lên thành một độ cong tà ác, ánh mắt nàng nhìn Tiêu Kính Lâm giống như là đang xem một đống thịt hoặc một cục bột, hai mắt chớp loé những tia sáng đầy kích động.

Dục vọng sau khi được thỏa mãn, ánh mắt của Tiêu Kính Lâm rốt cuộc trở nên thanh minh tỉnh táo hơn , cảm giác vừa rồi quả thực quá mức mỹ diệu, trong đau nhức lại mang theo cảm giác tê dại ngứa ngáy , từ bên ngoài làn da thẩm thấu đến trong cốt tủy, mỗi một chút đều có thể dễ dàng khơi mào điểm mẫn cảm trong thân thể hắn, mang đến cho hắn vô thượng khoái cảm...

Khoan đã ...... Hình như có điểm không thích hợp .....

Tiêu Kính Lâm hậu tri hậu giác mà thay đổi sắc mặt, làn da quả thực muốn biến thành màu gan heo, không biết là vì cảm thấy mất mặt hay vẫn là bởi vì sinh khí khi bị thuộc hạ phát hiện ra thuộc tính đặc biệt không muốn người khác biết của bản thân.


Hắn muốn bạo nộ, mở miệng quở trách Cố Minh Nguyệt cả gan lớn mật xúc phạm chủ nhân, nhưng khi tầm mắt hắn chạm đến khuôn mặt nàng , hô hấp suýt nữa đều phải đình chỉ.

Khuôn mặt nữ nhân này làm sao có thể yêu mị đến như vậy, biểu tình lạnh lẽo mà tàn khốc, ánh mắt nàng nhìn hắn giống như ở đang xem một sinh vật nhỏ bé đê tiện, chỉ một cái liếc mắt của nàng thôi cũng khiến toàn thân hắn mềm nhũn, chỉ nghĩ vô luận bị nàng như thế nào đối đãi đều được, tốt nhất là có thể nằm dưới thân nàng, bị nàng tuỳ ý hung hăng chà đạp.

Cố Minh Nguyệt thực mau liền làm theo nguyện vọng của hắn, nàng vươn chân đạp lên gậy thịt vẫn luôn cương cứng kia, lực đạo tuy rằng tàn nhẫn nhưng đúng góc độ để không thương tổn đến vật kia rồi nghiền ép qua lại, khuôn mặt nghiêm túc chất vấn hắn : " Tôi có cho phép anh cứng lên sao?"

Tiêu Kính Lâm lập tức khuất phục dưới giọng nói khinh miệt của cô, run rẩy cầu xin nói: "Xin..... xin lỗi, Cầu xin cô ... Tôi khống chế không được....."

"A... Cầu tôi cái gì? Cầu thuộc hạ cho phép thiếu chủ đối với thuộc hạ ngạnh sao?" Cố Minh Nguyệt dùng ngón trỏ nâng lên khuôn mặt thấp thỏm lo âu của nam nhân, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt đỏ ửng tràn đầy thủy quang, tấm tắc hai tiếng sau đó đầu ngón tay trượt xuống đến miệng vết thương trên vai trái hắn, dùng sức bấm mạnh, huyết sắc lập tức xuyên thấu qua tầng tầng băng gạc, thấm đỏ một mảnh.

Đầu ngón tay dính máu nhẹ nhàng lướt qua cánh môi hồng nhạt, vì chúng nó mà nhuộm lên màu sắc tươi đẹp yêu mị, Cố Minh Nguyệt khẽ nhếch cánh môi đỏ mỏng, chậm rãi liếm đi vệt máu còn sót lại trên đầu ngón tay, một tay khác bỗng nhiên cầm lấy côn thịt cứng nóng như sắt của Tiêu Kính Lâm, nở nụ cười yêu nghiệt câu hồn nói: "Nếu thuộc hạ cho phép thiếu gia ngạnh, chúng ta có phải hay không nên làm một vài chuyện nhỏ khác để phát triển tình cảm?"

"Cái.... cái gì?" Tiêu Kính Lâm bị phong tình của Cố Minh Nguyệt làm cho mơ màng mất phương hướng, ngây ngốc hỏi lại , hắn vừa dứt lời môi đã bị đôi môi đỏ mọng mang theo mùi máu tanh của nữ nhân chặn lại, chiếc lưỡi đinh hương thâm nhập vào khoang miệng hắn, chơi đùa nhảy múa bên trong.

"A, thiếu chủ muốn tôi sao?"

【 muốn tôi sẽ cho anh ngay】


Tiêu Kính Lâm dường như nghe được âm thanh ma quỷ ẩn sâu trong ký ức nhẹ nhàng vang vọng bên tai hắn thêm lần nữa , hắn biết đây là ảo giác, cho dù biết bản thân không nên như vậy nhưng hắn thật sự là khống chế không được chính mình dục vọng nữa rồi, chỉ nghĩ tùy tâm mà làm , thống khoái cùng nàng giao hợp một hồi, hắn tin tưởng người phụ nữ trước mặt nhất định có thể mang đến cho hắn thể nghiệm tuyệt vời không gì sánh được.

" Rất muốn ......" Nam nhân mang theo khát vọng mà phun ra hai chữ, chờ mong cô tiến hành bước tiếp theo.

"Tôi cũng rất muốn cùng thiếu chủ làm đâu... Bất quá......" Cố Minh Nguyệt tà mị mà bĩu môi nỉ non, một bộ dáng thực bối rối, dưới ánh mặt khó hiểu, biểu tình dục cầu bất mãn của nam nhân, nhẹ giọng mà nói: "Lâm tiểu thư nên làm cái gì bây giờ đâu?"

Đáng chết, Tiêu Kính Lâm lúc này như bừng tỉnh phát giác ra mới vừa rồi chính mình thế nhưng hoàn toàn quên mất đi sự tồn tại của Tiểu Ưu.

Nữ nhân trước mặt mỹ lệ gợi cảm đến khó có thể hình dung, đặc biệt là khí thế trên người cô làm chính mình từ đáy lòng e ngại, mỗi khi bị đôi mắt lạnh lùng như đầm băng kia nhìn chăm chú vào, bị ánh mắt như có thể đóng băng người của cô liếc nhìn , cơ thể hắn liền nóng lên, cả người mềm nhũn như bùn.

Nhưng mà, bản thân đã có Tiểu Ưu rồi, trong đầu Tiêu Kính Lâm không ngừng đấu tranh...

Cố Minh Nguyệt tất nhiên là nhìn ra nam nhân giãy giụa, nàng nhàn nhã mà nắm nửa điểm cũng không có mềm đi xuống dương cụ, không chút để ý mà nhẹ nhàng vuốt ve . Tiêu Kính Lâm sớm hay muộn cũng phải đưa ra lựa chọn, tốt nhất là hắn nên mau chóng nhận rõ thực tế, nếu không...

Nội tâm Tiêu Kính Lâm đang không ngừng xung đột, hắn ở suy xét chính mình nên hay không nên giữ vững lời hứa , vẫn là.... Hắn tầm mắt xẹt qua gương mặt như ám dạ tinh linh của Cố Minh Nguyệt , trong lòng cân nhắc suy xét có nên đổi một người nữ nhân khác hay không?

Tiểu Ưu luôn luôn làm theo ý mình lại hay giận dỗi, hai người mới chỉ kết giao có hai tháng mà đã cãi nhau mấy lần, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Nếu so sánh hai người với nhau, Tiểu Ưu tuyệt đối thua xa nữ nhân trước mặt , hơn nữa chính mình đối cô cũng không phải là không có cảm giác. Từ thư phòng ngày ấy trở đi, hắn mỗi lần nhìn thấy nàng luôn là cả người ngứa ngáy khó chịu , luôn tưởng lại xem một lần kia xa hoa lộng lẫy tươi cười... Tưởng tượng đến nàng chỉ đối chính mình nở nụ cười yêu mị , lồng ngực liền trở nên nóng ran, hạ thân không biết xấu hổ mà căng cứng đứng thẳng.


Chân chính làm hắn đưa ra quyết định chính là động tác hung hăng véo mào gà kia của Cố Minh Nguyệt , cái cảm giác vừa đau đớn lại vừa sung sướng kia quả thực không gì sánh kịp, tuyệt không thể tả.

"Cho tôi, tôi muốn em." Tiêu Kính Lâm gầm nhẹ một tiếng, một phen đẩy ngã Cố Minh Nguyệt đè ở trên người nàng, biểu đạt rõ ý nguyện của bản thân.

Thành công.

Cố Minh Nguyệt ngăn trở động tác muốn hôn nàng của nam nhân, mị quang lưu chuyển: "Nếu muốn liền phải nghe lời."

Tiêu Kính Lâm biểu tình âm tình bất định.

"Sợ cái gì, thuộc hạ tự nhiên là sẽ không làm hại thiếu chủ ." Nữ nhân âm sắc động lòng người, tay nàng lại lần nữa chui vào trong quần tây của nam nhân, vuốt ve xoa bóp gậy thịt cứng nóng "Đồng ý sao?"

Tiêu Kính Lâm vô ý thức mà liếm liếm môi, thanh âm khàn khàn nói: "Được, tôi đồng ý."

Tuy rằng nữ nhân này cho tới nay vừa không săn sóc cũng sẽ không chiếu cố người, ưu điểm duy nhất là nghe lời đều không biết đã đi đằng nào, nhưng là hắn tin tưởng lòng trung thành của nàng .

Cố Minh Nguyệt từ hắn dưới thân chui ra, tư thái dụ hoặc mà cởi bỏ quần áo cùng nội y, túm lấy cổ áo nam nhân, mị nhãn như tơ.

"Anh là của tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui