Huệ Nương được nuông chiều từ bé cho nên bữa cơm này nàng ăn như nhai sáp, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng sâu.
Cách chung sống của đôi cha con này thật khiến người khác cảm thấy không thích hợp, trông không giống phụ thân với nữ nhi mà càng giống một đôi phu thê tình chàng ý thiếp hơn. Một người sống sờ sờ như nàng, tuy rằng đang ngồi đối diện hai người bọn họ nhưng lại bị coi như là không tồn tại, hoàn toàn bị lơ đi.
Cố Minh Nguyệt vui vẻ đút, Tạ Lãng thoải mái ăn, ai mà rảnh quan tâm tới nữ nhân đang tức giận khó nén ngồi phía đối diện kia chứ. Tiểu bảo bối của hắn ghen, cố ý hành động thân mật trước mặt người ngoài, Tạ Lãng nào phải khúc gỗ ngu ngốc không biết tình thú, giờ phút này hắn còn là vui mừng không thôi mà hưởng thụ ham muốn chiếm hữu hiếm khi thấy được của tiểu tâm can.
Ăn cơm xong, Cố Minh Nguyệt chủ động thu dọn bát đũa vào phòng bếp, dùng nước vo gạo rửa bát, để lại Tạ Lãng và Huệ Nương ngồi đối diện nhìn nhau trong nhà chính.
Người sống trên núi cũng giống như người dân bình thường cày bừa trồng trọt dưới núi, sau khi ăn cơm xong thì nấu nước rửa mặt, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Tạ Lãng liếc mắt nhìn nữ nhân đang làm ra vẻ tao nhã phía đối diện, thản nhiên nói: " Đêm nay chắc cô nương phải ở lại đây một đêm rồi."
Cố Minh Nguyệt ở trong phòng bếp nghe thấy lời vừa rồi của Tạ Lãng, không đợi Huệ Nương mở miệng, ló đầu ra cười rực rỡ với nàng ta nói : " Đại Nương, ta và phụ thân chen chúc một đêm, nhường phòng lại cho người."
Khoé miệng Tạ Lãng khẽ nhếch lên một góc khó có thể phát hiện.
" Làm thế sao được....." Huệ Nương giả vờ từ chối một chút, trong lòng thì âm thầm ghen tị với Cố Minh Nguyệt, nàng cam tâm tình nguyện " chen chúc" một đêm với Tạ Lãng.
" Đại Nương, người đừng từ chối nữa, buổi tối trong núi đi lại nguy hiểm, hơn nữa chân của người còn đang bị thương cho nên người cứ an tâm ở lại đây một đêm đi."
Thiếu nữ trước mắt mang trên mặt nụ cười ấm áp, nếu bỏ qua xưng hô " Đại Nương" khó lọt tai cùng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta ghen ghét lòng người căm hận kia, thì nàng quả thật là khiến người khác không thể nổi lòng oán hận hay chán ghét nàng được.
Nói xong Cố Minh Nguyệt lại trở về phòng bếp, nàng buông bát đũa đang rửa dở trong tay ra, nghiêng người dựa vào một bên vách tường , vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Huệ Nương cuối cùng cũng chờ đến cơ hội có thể nói chuyện với Tạ Lãng, nàng vén tóc mai qua tai, sóng mắt thi thoảng lướt qua khuôn mặt nam nhân, duỗi ngón tay ngọc ra khoác lên bờ vai cường tráng rộng rãi của hắn, khẽ xoa một cái, lại dịu dàng đáng yêu nói: " Làm phiền Tạ đại ca đỡ ta đến phòng ngủ của Tạ cô nương." Nói xong cả người đều áp lại gần.
Bàn tay to lớn của Tạ Lãng nắm lấy lớp quần áo ngoài cánh tay mà nàng ta đặt trên vai mình, khi nàng ta gần như áp cả người vào sát thì đứng dậy dùng sức đỡ nàng ta đứng lên, cũng âm thầm đứng cách nàng ta một khoảng cách an toàn. Nhiệt độ quanh thân hắn hơi giảm xuống, dùng ánh mắt không chút tình cảm đánh giá khuôn mặt đầy vẻ thẹn thùng của nữ nhân, trong lòng tức giận cùng cực, nữ nhân này xem hắn là loại người nào, nữ nhi của hắn còn đang ở phòng bếp sát bên mà lời nói hàng động của nàng ta đã bắt đầu tỏ ý dụ dỗ rồi. Nàng ta cho rằng hắn ở trong núi sâu, lâu ngày không động vào nữ nhân nên khi nhìn thấy nàng ta thì liền nhịn không được mà động dục nhào vào nàng ta à.
Quả thật là như những gì Tạ Lãng vừa mắng thầm, Huệ Nương nghĩ rằng Tạ Lãng ở trong núi sâu, không gần nữ sắc, nữ tử duy nhất mà hắn tiếp xúc lại là nữ nhi của hắn, cho nên một đại mĩ nhân hoạt sắc sinh hương như nàng chỉ cần khiêu khích một chút thì nhất định có thể khiến cho nam nhân kìm nén đã lâu không cầm giữ được, thế nên lúc nói chuyện đã cố tình nhấn mạnh hai chữ phòng ngủ, sau đó tự nhiên dán người qua nhưng không ngờ nam nhân kia lại tránh né, cánh tay nàng còn bị bàn tay giống như sắt nắm chặt đến đau nhức.
1
Đúng là Tạ Lãng đã ăn chay nhiều năm, nhưng hai năm gần đây lại được cái miệng nhỏ thơm Cố Minh Nguyệt đút cho ăn no khiến cho khẩu vị cũng bị dưỡng thành kén chọn, nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây thì loại nữ nhân lẳng lơ đến tận xương như Huệ Nương thì hắn còn có thể xem đó như là một màn gặp gỡ hương diễm, ngươi tình ta nguyện mà cá nước thân mật một đêm, nhưng từ khi lĩnh hội được phong tình trên giường của tiểu nữ nhi thì Huệ Nương hay những nữ nhân khác đều không thể lọt vào mắt hắn được nữa, bọn họ làm sao có thể sánh bằng tiểu bảo bối tâm can của hắn được cơ chứ.
1
" Tạ đại ca.... Chàng làm Huệ Nương đau..."
Nghe thấy giọng nói nũng nịu khiến xương cốt nam nhân ngứa ngáy mà nét mặt Tạ Lãng vẫn không thay đổi, hắn lạnh lùng nghiêm nghị một tay nâng cách tay nữ nhân, tay còn lại hung hăng đỡ Huệ Nương đến khuê phòng của Cố Minh Nguyệt, chỉ vào cái giường được trải đệm mỏng gật đầu ra hiệu với nữ nhân bên cạnh sau đó đi ra ngoài bưng một chậu nước trở về đặt bên chân nàng ta, sau khi ra hiệu rằng đó là nước để nàng ta rửa mặt liền nhanh chóng dời đi, không chút dây dưa lưu luyến.
Thấy hắn như vậy, Huệ Nương cảm nhận được cảm giác thất bại trước nay chưa từng có, nàng luôn được đám nam nhân vây xung quanh, làm việc gì cũng đều thuận lợi, chỉ cần nàng hạ mình xuống một chút đồng thời sử dụng thêm ít thủ đoạn nho nhỏ thì tất cả đều sẽ như ý nàng muốn, trong thời đại loạn lạc này nàng như cá gặp nước, muốn gì được lấy. Từ sau khi nàng biết đến chuyện nam nữ hoan ái đến giờ thì Tạ Lãng là nam nhân duy nhất không để nàng vào mắt, kể cả khi nàng đã lớn mật dụ dỗ hắn thì nam nhân kia vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như trước khiến nàng lại càng hứng thú với hắn hơn, cho dù phải dở thủ đoạn nào đi nữa thì bằng mọi giá nàng nhất định phải đoạt được nam nhân kia, nàng muốn thấy hắn như si như cuồng với mình.
Nàng nhất định phải chinh phục được người nam nhân này.
Khi Huệ Nương thầm hạ quyết tâm thì Cố Minh Nguyệt đứng ở góc tường vô cùng buồn chán mà nghịch nghịch ngón tay, hiện tại nàng có thể chắc chắn, thoạt nhìn thì Tạ Lãng hoàn toàn không có hứng thú gì với nguyên nữ chủ. Nàng nheo mắt lại, dáng vẻ hài lòng giống như con mèo nhỏ thoả mãn sau khi được ăn no còn chưa kịp thu lại thì đã bị nam nhân vừa bước vào bếp bắt gặp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...