Cho dù Tạ Lãng không giải thích Cố Minh Nguyệt cũng hiểu rất rõ, ngay từ lúc bắt đầu nhiệm vụ , nàng đã nắm rõ tình tiết chuyện , biết việc này nhất định sẽ xảy ra.
Kể cả khi nàng không biết trước tình tiết chuyện thì hai người cũng đã sống với nhau được mấy năm, đã quen thuộc với cách nói chuyện của đối phương, nàng có thể từ vài câu ít ỏi vừa rồi của Tạ Lãng mà hiểu rõ toàn bộ sự việc.
" Hoá ra là như vậy, may mà phụ thân phát hiện ra sớm nếu không cho dù độc tính của rắn nước không cao nhưng cũng có thể khiến cho người bị cắn sốt cao." Cố Minh Nguyệt cười cười sau đó lại có chút giống như là buồn rầu nói : " Nhưng mà sao được chứ, từ nhỏ phụ thân đã dạy tiểu nữ phải biết lễ phép, sao tiểu nữ có thể gọi thẳng tục danh của trưởng bối được chứ, tiểu nữ tổng cảm thấy gọi người là đại nương vừa tôn trọng lại vừa thân thiết hơn."
Nàng nói chân thành như vậy, khiến Huệ Nương cũng không phân biệt được có phải là thiếu nữ trước mặt cố ý hay không.
Mỗi một lần tiểu cô nương này xuất khẩu đều khiến nàng muốn phun một búng máu, cố tình đối phương còn ra vẻ không hề phát hiện, lời nói hành động đều tỏ vẻ tốt bụng có thiện ý, nếu nàng còn nói thêm thì chẳng khác gì kẻ không biết suy nghĩ, lòng dạ hẹp hòi nên nàng chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng mà cắn răng nuốt ngụm máu này xuống.
Ai bảo nàng tơ tưởng lồng ngực nam nhân cường tráng phóng khoáng, phụ thân nhà người ta đây.
Sau khi bị nàng nói vậy mà nàng ta vẫn có thể nắm chặt lấy vạt áo của Tạ Lãng thì Cố Minh Nguyệt cũng không biết phải nói gì nữa, độ dày của da mặt Huệ Nương người thường là không có khả năng so sánh được. Nếu là người bình thường thì đã đứng xuống rồi, còn đây Huệ Nương vẫn đứng dựa vào trong lồng ngực Tạ Lãng mang theo nụ cười xin lỗi đối mặt với nàng. Cố Minh Nguyệt quyết định nếu nói không được thì động thủ , mặc kệ vẻ mặt Huệ Nương mà " đỡ" nàng từ trong lồng ngực Tạ Lãng xuống, sau đó cầm tay nàng đi vào trong nhà.
Huệ Nương cho rằng Tạ Lãng sẽ lên tiếng ngăn cản hành động của Cố Minh Nguyệt, để nàng nằm trong lồng ngực kiên cố ấm áp kia thêm một chút nữa, đáng tiếc lúc này đây, nam nhân lại bất ngờ thoải mái buông tay, ánh mắt mang theo vui vẻ nhìn chăm chú vào hành động của tiểu nữ hài.
Muốn theo đuổi nam nhân thì phải bỏ qua sự rụt rè, Huệ Nương biết rất rõ điều này, nam nhân đã qua tay nàng đếm không hết, sao có thể bị một tiểu nha đầu nói hai ba câu liền mù quáng tức đến váng đầu mà phạm phải vài sai lầm cấp thấp cản trở việc phát triển tình của của nàng và nam nhân kia được chứ.
Khi trở về Tạ Lãng ôm nàng một đường không nói gì, khuôn mặt nghiêm túc, mang dáng vẻ người lạ cấm lại gần, nàng cố tìm đề tài để nói chuyện với hắn, muốn biết thêm thông tin về hắn nhưng người nam nhân này lại cứ không chịu phối hợp , một câu cũng không chịu mở miệng đáp lại nàng thì câu chuyện làm sao mà tiếp tục được chứ cho nên nàng chỉ có thể ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội, ngoãn ngoãn nằm trong lòng hắn. Huệ Nương nghĩ rằng hắn thuộc kiểu người không thích nói chuyện, nhưng vừa rồi khi nói chuyện với nữ nhi của mình hắn lại có thể nói nhiều như vậy, cho nên có thể thấy được hắn vô cùng cưng chiều thương yêu nữ nhi của mình. Vì vậy mặc dù trong lòng Huệ Nương oán thầm dã nha đầu lớn lên trong núi không có giáo dưỡng lễ nghi, những vẫn nhịn xuống khó chịu , tươi cười để nàng kéo tay đi vào nhà.
Trên bàn cơm chỉ có một đĩa rau dại xào, một chén thịt khô chưng, hai chén canh cùng với hai chén cơm, so với người cày cấy cả năm mới có thể ăn thịt một lần thì như này đã là tốt lắm rồi.
Huệ Nương nhìn lướt qua đồ ăn khiến cho nàng không có khẩu vị, trong lòng âm thầm tăng thêm một phần cảm ý với sự dũng mãnh của Tạ Lãng.
" Làm sao bây giờ, không biết hôm nay đại nương đến, đồ ăn không đủ, nếu không đại nương ăn phần của ta đi, ta còn nhỏ nên nhịn đói một chút cũng không sao cả , đại nương phải ăn no thì vết thương mới nhanh khỏi được."
Đi nấu cơm? Cố Minh Nguyệt lười phải hầu hạ Huệ Nương như vậy.
Tạ Lãng vừa nghe Cố Minh Nguyệt muốn nhường phầm cơm của mình cho Huệ Nương, liền thấy hối hận vì đã mang nàng ta về nhà, liền có chút trách bản thân nhiều chuyện, quản việc không đâu, làm hại tiểu bảo bối của mình đã làm lụng vất vả giờ còn phải nhịn đói.
Sao Tạ Lãng có thể để Cố Minh Nguyệt nhịn đói được chứ.
" Ăn phần của ta đi." Nam nhân sau khi giải quyết dứt khoát, liền chuẩn bị xoay người dời đi. Huệ Nương cảm thấy đã đến lúc nàng nên tỏ ra khéo hiểu lòng người, vừa muốn giữ chặt tay hắn thì Cố Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh đã nhanh như chớp hành động trước, từ kéo thành ôm không chút dây dưa dông dài.
" Như vậy đi, phụ thân dùng chung phần cơm với Y nhi."
Cố Minh Nguyệt ấn Huệ Nương ngồi xuống trước xong quay sang lôi kéo Tạ Lãng ngồi xuống bên cạnh mình, ngươi một ngụm ta một miếng bắt đầu đút cơm cho nhau, không chút bận tâm người ngoài đang ở đây, mà khẩu vị của Huệ Nương đã được dưỡng thành soi mói, thức ăn đơn giản trên bàn khiến nàng không thể nuốt được, lại ngại mặt mũi Tạ Lãng nên chỉ đành miễn cưỡng ăn từng chút một, cố gắng nuốt hết thức ăn xuống.
Nàng khó chịu nhìn hành động của Tạ Lãng và Cố Minh Nguyệt mặc dù hai người là phụ thân và nữ nhi, nhưng thân mật như vậy lại có chút kỳ lạ, chắc là do nàng nghĩ nhiều.....
Tạ Lãng tuy rằng đút cơm cho Cố Minh Nguyệt nhưng khoé mắt vẫn quan sát nét mặt của Huệ Nương, cho nên vẻ mặt nghi hoặc vừa rồi của nàng ta đều bị hắn thu hết vào mắt. Trên mặt hắn dương dương tự đắc hưởng thụ nữ nhi gắp thức ăn cho, mặc dù đang có người ngoài nhưng hắn vẫn bày ra hành vi thân mật yêu thương vô cùng đối với Cố Minh Nguyệt, tiểu nữ nhi không biết vẻ ghen tuông vừa nãy của nàng vô cùng đáng yêu, thật sự rất động lòng người , làm hắn càng muốn trêu trọc nàng hơn.
Còn chuyện có thể bị Huệ Nương phát hiện ra à.... chuyện này hắn cũng lười quan tâm, hắn còn đang bận đắm chìm trong cảm giác thành tựu khi thành công khiến tiểu bảo bối của mình lộ ra nét mặt ghen tuông, điều đó phần nào chứng tỏ nàng là thật lòng yêu hắn chứ không phải coi hắn là phụ thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...