Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Cố Minh Nguyệt gặp nữ chính của thế giới nhiệm vụ này vào một chiều hoàng hôn sắp tắt, ráng mây chạng vạng giăng khắp bầu trời.

Ánh trăng treo xa lung linh hiện ra một nửa giữa bầu trời đỏ tía, ánh sáng yếu ớt mỏng manh nhẹ nhàng chiếu lên mờ ảo rồi biến mất, che đi màn trời u ám, dung hợp vào ánh sao rực rỡ lộng lẫy.

Côn trùng mùa hạ kêu râm ran, bách điểu về núi, gió đêm trên núi rừng tựa tấm lụa mỏng, cả cánh rừng đung đưa theo gió như từng đợt sóng, tiếng lá xào xạc va vào nhau tạo thành một bản giao hưởng nhẹ nhàng, êm đềm vang vọng khắp sơn cốc.

Khi nhìn thấy Huệ Nương và Tạ Lãng xuất hiện cùng một chỗ với nhau, Cố Minh Nguyệt cũng không quá bất ngờ, nàng đã chờ ngày này từ rất lâu rồi vì vậy nàng ung dung bình tĩnh ngồi trên ghế trúc trong vườn nhỏ trước nhà, nhìn Tạ Lãng ôm một nữ nhân mặc áo lụa mỏng màu tím nhạt cùng với váy dài màu vàng đang từng bước từng bước tiến vào trong sân. Đợi sau khi bọn họ đi vào trong , nàng mới ra vẻ tò mò chậm rãi bước tới xem.

Tạ Lãng ôm ngang nữ tử, mùi hương trên người nàng là dùng hương liệu trân quý điều chế mà ra, vừa ngọt ngào lại vừa quyến rũ, mới ngửi thì thật khiến cho lòng người khao khát say mê, nhưng qua một lúc lại khiến người ta cảm thấy thiếu đi sự nhẹ nhàng khoan khoái , tao nhã .


Huệ Nương nắm chặt vạt áo trước của nam nhân, khuôn mặt chôn vào trong lồng ngực tràn đầy hơi thở nam tính, không chút e ngại cảm giác thô giáp của vật liệu may mặc rẻ tiền mang đến, cũng không quan tâm tiết lễ giữa nam nữ mà cứ như chim nhỏ nép vào lồng ngực nam nhân, hưởng thụ hơi ấm cơ thể và cảm giác an toàn mà hắn đem lại.

Trong lòng Huệ Nương đắc ý suy nghĩ lung tung, Tạ Lãng đã phá vỡ ấn tượng về một thợ săn nghèo nàn thô lỗ trong nàng, hắn là kiểu người dù có ẩn vào giữa nơi đông đúc giàu có phồn hoa, thì một thân khí khái anh hùng loá mắt như vậy đều sẽ khiến người người chú ý, vẻ anh tuấn áp đảo hoàn toàn đám chỉ biết tô son trát phấn rồi tự gọi mình là mỹ nam tinh tế. Nàng đã sớm nhìn chán cái đám nam nhân ưa làm bộ làm tịch như nữ tử kia rồi , lúc trước chưa gặp Tạ Lãng , nàng vẫn còn có thể miễn cưỡng tận tình hưởng lạc cùng bọn họ, nhưng sau khi gặp được người nam nhân hợp với tâm ý của bản thân như Tạ Lãng thì những nam nhân trước đây nàng từng dụ dỗ dây dưa trong thoáng chốc bỗng nhiên trở nên thật mờ nhạt, khó coi.

Có thân thể khí phách của một võ phu lại cộng thêm khuôn mặt tuấn lãng , Tạ Lãng khiến Huệ Nương cảm nhận được cảm giác rung động đã lâu không thấy, lại thêm người đàn ông này khi nhìn thấy nàng thì rất hờ hững, lạnh lùng, không lộ vẻ kinh diễm, khiến nàng có hảo cảm, trong lòng nổi lên dục vọng muốn chinh phục, nàng nhất định phải có được người đàn ông này.

" Phụ thân, vị đại nương này bị sao vậy?"

Cố Minh Nguyệt chỉ vào Huệ Nương đang nằm cuộn tròn bất động trong lòng Tạ Lãng kỳ quái hỏi, chân bị rắn cắn chứ có phải toàn thân bị tê liệt đâu, có cần mềm mại không sương bám chặt vào người hắn như vậy không.

Tạ Lãng nghe thấy tiểu nữ hài gọi nữ nhân đang nằm bất động bám trên người mình là " Đại nương" trong lòng buồn cười không thôi.
Chân bị thương lại kéo thành thân thể tàn tật , lại nói cô nương này còn trẻ tuổi dáng vẻ xinh đẹp , kiểu cách hoà với màu sắc quần áo cũng phù hợp với phong cách thẩm mỹ hoài cổ, nhưng giờ lại bị gọi là đại nương, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Hay là Y nhi của hắn ghen tị , mười ngón tay không được tự nhiên co lại , đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nhanh chóng liếc hắn một cái sau đó phồng má rũ mi đầy hờn dỗi. Cảm giác được để ý khiến Tạ Lãng lâng lâng, nam nhân vốn cảm thấy Huệ Nương nũng nịu khiến mình rất phiền, nhưng thấy phản ứng vừa rồi của nữ nhi lại nổi lòng đùa giỡn, ôm chặt nữ nhân trong ngực thêm một chút.


Thiên thời địa lợi nhân hoà, vừa vặn có thể mượn nữ tử có chút tâm tư với hắn này để xác định tình cảm của Y nhi dành cho hắn.

Huệ Nương sau khi bị gọi là đại nương thì gương mặt tức giận đến mức méo xệch, cũng may mặt nàng hướng vào trong ngực nam nhân lại vẫn luôn cúi đầu, dùng cần cổ trắng nõn bóng loáng của mình đi câu dẫn ánh mắt của nam nhân, lại giống như đang xấu hổ sợ hãi khiến người ta thương tiếc, làm nổi lên ý muốn bảo vệ của nam nhân. Nàng vừa nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng gọi hắn là phụ thân, nói vậy nàng là nữ nhi của hắn, nàng đang xem nên làm thế nào để tiểu nữ hài này có hảo cảm, lưu lại ấn tượng hiền lành tốt đẹp thì cảm nhận được đôi tay đang ôm mình của nam nhân bỗng nhiên xiết chặt lại khiến nàng vui vẻ không thôi.

Cũng đúng thôi, có nam nhân nào lại không mê muội vì nàng, chẳng qua là hắn không giỏi biểu đạt mà thôi.

Trong lòng Huệ Nương dương dương tự đắc ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ nhu nhược đáng thương, lông mày nàng khẽ chau lại, hai gò má ửng hồng, đôi mắt phượng hẹp dài ngập nước nhìn hắn, đôi môi đỏ thẫm khẽ mở nhìn vừa điềm đạm đáng yêu lại như muốn nói gì đó để tranh thủ sự đồng cảm, lại nhìn sang Cố Minh Nguyệt trong nháy mắt liền không thể mở miệng, vẻ ngoài mà nàng vẫn luôn tự đắc kiêu ngạo liền có chút ảm đảm.

Khuôn mặt xinh đẹp mà nàng vẫn luôn kiêu ngạo nếu đem ra so sánh với thiếu nữ đối diện thì quả thật là không đáng để nhắc tới, nếu như thiếu nữ này là ráng mây tía nơi chân trời thì nàng chính là vũng bùn nhỏ dưới đất.


" Đại nương, người bị làm sao vậy?"

Xinh đẹp tới mức khiến Huệ Nương ghen ghét , nảy sinh lòng đố kị, thiếu nữ lại nói ra một câu khiến ngực nàng cứng lại, Huệ Nương còn đang nằm trong lòng phụ thân nhà người ta nghĩ muốn đi xuống nhưng trong lòng thì không nguyện ý đi xuống, nghẹn một hơi thở không ra mà nuốt cũng không xong. Nàng có ý với Tạ Lãng, cho nên không thể bảo thiếu nữ trước mặt gọi nàng là tỷ tỷ , nhưng cũng không thể để tiểu nữ hài gọi nàng như thể nàng đã già nua xấu xí  vì thế chỉ có thể miễn cưỡng cười một chút nói: " Tiểu nữ gọi là Huệ Nương, Tạ đại ca có ân cứu mạng với ta nên Tạ cô nương không ngại có thể gọi ta là Huệ Nương là được rồi."

Cố Minh Nguyệt nhìn về phía Tạ Lãng, chỉ thấy hắn gật đầu thấp giọng nói : " Huệ Nương và nha hoàn của nàng bị lạc nhau, nàng bị rắn nước cắn nên bị thương một bên mắt cá chân, cho nên ta liền mang nàng về đây nghỉ ngơi một chút."

Hai ba câu liền giải thích được sau khi Huệ Nương và nha hoàn lạc đường, trong khi tìm đường ra khỏi núi liền đi về phía gần nhà của hai người, trong khi ngồi nghỉ bên cạnh khe suối nhỏ thì bị rắn nước cắn, sau đó trùng hợp gặp Tạ Lãng săn thú trở về, cầu xin hắn giúp đỡ, cuối cùng bởi vì sắc trời đã muộn nên Tạ Lãng xuất phát từ ý tốt ôm nàng trở về....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui