Trong sơn cốc không có lịch, xuân hạ trôi qua không biết đã tháng năm nào.
Tạ Lãng và Cố Minh Nguyệt gần như sống tách biệt với thế giới bên ngoài, cuộc sống vẫn bình bình yên yên trôi qua như trước, chỉ có một khác biệt duy nhất là tiểu nữ hài xinh đẹp ngây thơ ngày xưa đã hoàn toàn trưởng thành, lột xác trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều như ánh mặt trời.
Mỗi một sự thay đổi của Cố Minh Nguyệt đều có sự tham dự của Tạ Lãng, nhìn tiểu nữ hài chính tay mình nuôi nấng từ bé đến lớn nay đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thu hút hết ánh mắt nam nhân, khiến người khác không thể dời mắt khỏi nàng. Đối với việc này, Tạ Lãng thân là phụ thân tất nhiên là nên thấy tự hào vui mừng cho nàng, nhưng hắn lại vui không nổi, ngoài là phụ thân hắn còn là người yêu, nam nhân của nàng, khi thấy ánh mắt của đám nam nhân dán chặt trên người nàng hắn chỉ hận không thể chạy đến trước mặt đám người đó móc mắt của đám người không biết điều dám tơ tưởng đến nữ nhi xinh đẹp của hắn, hắn muốn nói cho đám người kia biết nàng là của hắn nhưng lời vừa đến cổ họng lại bị hắn cứng rắn nhịn xuống, quan hệ của bọn họ mãi mãi không thể xuất hiện ngoài ánh sáng.
Sau khi nàng trưởng thành, không những không giảm bớt mà lại càng quyến luyến lấy hắn hơn khiến hắn vui mừng không thôi, đến nay phần tình cảm này vẫn luôn là sợi dây rằng buộc chặt chẽ mối quan hệ giữa hai người. Nhưng hắn vẫn chưa thể phân định được tình cảm mà tiểu nữ hài dành cho hắn là tình thân hay là tình yêu, là có cảm giác an toàn tin cậy dựa vào hay là thực sự coi hắn như một người nam nhân mà yêu thương.
Hai thứ tình cảm này nhìn sơ qua thì chỉ có một chút khác biệt, đáng nhẽ hắn không nên miệt mài theo đuổi tìm kiếm những chi tiết không gây ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của hai người như vậy nhưng mà sai một li đi ngàn dặm. Tạ Lãng đã hoàn toàn coi Cố Minh Nguyệt là nữ nhân của mình chứ không phải là nữ nhi nữa, cho nên hắn không thể chịu đựng được chút khuyết điểm nho nhỏ này, hắn muốn nàng cũng giống như mình, coi hắn là nam nhân mà yêu thương chứ không phải một người phụ thân.
Cố Minh Nguyệt cũng chỉ vừa mới mười năm, theo nguyên văn thì Tạ Y rất ít khi tiếp xúc với nam nhân bên ngoài sơn cốc, ngoại trừ những lần xuống thị trấn đi chợ cùng Tạ Lãng có thể tiếp xúc với những người khác thì trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, dưỡng phụ là nam nhân duy nhất mà nàng ấy tiếp xúc, mà Tạ Lãng lại có vóc dáng cao tráng tuấn vĩ, vẻ ngoài lại xuất sắc hơn không ít mấy nam tử bình thường trong trấn, hơn nữa tuy rằng trước kia hắn là con vợ lẽ, có địa vị thấp trong gia tộc nhưng vẫn được tiếp nhận giáo dục dành cho quý tộc mà lớn lên, bởi vậy dù thân là thợ săn nhưng lời nói hành động lại không chút thô kệch, dung tục thấp kém.
Thiếu nữ ngây thơ dáng vẻ xinh đẹp, kinh nghiệm sống ít ỏi sống cùng nam nhân anh tuấn thành thục rành sự đời, hai người ngày ngày làm bạn với nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống cho nên Tạ Lãng không rõ, cuối cùng hắn đối với Cố Minh Nguyệt là thói quen không cách nào thay đổi được hay là tình cảm sâu đậm không thể dứt bỏ.
Nhưng hắn đã rơi vào vực sâu không đáy không thể leo lên được, nếu như không thể xác định được tình cảm mà Cố Minh Nguyệt dành cho hắn là loại tình cảm nào thì cảm giác tội lỗi tự chán ghét bản thân sẽ chèn ép hắn tới phát điên.
Hắn không muốn bất kì ai trên thế giới này chăm sóc bảo vệ nàng ngoại trừ chính hắn, hắn không thể chấp nhận được bất kì nam nhân nào có được nàng. Vẻ bề ngoài xinh đẹp, tinh xảo lại ngây thơ trong sáng không hiểu sự đời như vậy đối với một người không có thân phận địa vị như nàng thì hoàn toàn không phải là chuyện tốt đẹp đáng để vui mừng.
Thứ mà Tạ Lãng muốn bảo vệ , trừ khi chính tay hắn tự phá huỷ còn không, không ai có thể chạm tay vào.
Nhưng mà chuyện bi ai nhất trong thời đại này, hơn nữa làm cho nam nhân căm giận nhất chung quy chính là trật tự xã hội đã không còn như trước, không có pháp luật bảo vệ, lại thêm hắn sinh ra có thân phận địa vị thấp kém, sức của một người nhỏ bé như muối bỏ biển, chính là lực bất tòng tâm.
Mối quan hệ cấm kỵ mà hậu thế không thể tha thứ khiến bản thân hẳn có cảm giác bi tráng như thiêu thân lao đầu vào lửa, tương lai bất định, làm hắn càng thêm quý trọng cuộc sống bây giờ của hai người hơn, cảm giác bất an khi bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào địa ngục khiến Tạ Lãng không có nơi bày tỏ, quyết định gánh vác trên lưng toàn bộ tội nghiệt để che chở cho Cố Minh Nguyệt có thể sống một cuộc sống không lo không nghĩ, bình an sống đến già mà không hay biết điều gì, thứ giúp hắn chống đỡ hết thảy cũng chỉ là một chữ yêu.
Nếu một ngày nào đó hắn biết được cái lưỡng tình tương duyệt kia chẳng qua là do mình hắn tự nguyện thì Tạ Lãng không biết hắn có thể chấp nhận được nhân sinh đáng chê cười này của hắn hay không nữa.
Cố Minh Nguyệt cũng không biết Tạ Lãng treo một khuôn mặt bình tĩnh như vậy hoá ra lại có tấm lòng tinh tế tỉ mỉ mẫn cảm như thế, sự quấy rối và ảnh hưởng mà nàng đem đến cho người nam nhân này đã sớm nằm ngoài dự tính của nàng.
Mà cho dù nàng có biết rõ suy nghĩ và sự bất an của hắn đi nữa thì nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nâng trán, muốn trách thì chỉ có thể trách Tạ Lãng dùng phương thức không rõ ràng để giải thích chuyện nam nữ hoan ái, lấy cách khác thường dụ dỗ thiếu nữ quan hệ, vì vậy lấy những dạy dỗ mà Tạ Y đã nhận được từ hắn thì nàng hoàn toàn không hiểu được chỗ đặc biệt giữa quan hệ của hai người bọn họ với chuyện thoải mái hoà thành làm một với phụ thân có thể chữa bệnh có cái gì khác biệt không đúng.
Bản thân Cố Minh Nguyệt hiểu rõ mọi chuyện còn phải trào máu mà phối hợp với tư duy như người trời của Tạ Lãng, vừa không thể tỏ ra hoàn toàn hiểu rõ hành động của hắn , cũng không thể biểu hiện quá mức ngu ngốc, mù mờ không hiểu mọi thứ, lúc nào cũng phải biểu hiện ra kiến thức nửa vời còn phải tỏ vẻ ngoan ngoãn hoàn toàn tin tưởng hắn khiến nàng cũng không thoải mái hơn Tạ Lãng là mấy.
Ngày quỳ thủy của thân thể này tới, lúc đó nàng đang điên loan đảo phượng với Tạ Lãng , thân thể nằm nghiêng bị nam nhân kéo một chân ra đâm vào rút ra từ phía sau, đầu của nàng ngửa ra sau, lưỡi hai người quấn quýt triền miên không dứt, hai cái miệng nhỏ trên dưới của nàng đều bị chặn lại, hoà làm một với nam nhân.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, đột nhiên Cố Minh Nguyệt cảm thấy bụng dưới đau nhức kịch liệt, phía dưới co bóp quặn lại, từng cơn đau thay phiên nhau ập đến, không bao lâu sau, một dòng nhiệt chảy xuống, dội lên côn thịt đang chôn sâu trong cơ thể thiếu nữ, Tạ Lãng tưởng đó là dâm thuỷ do tiểu nữ hài vì khoái cảm mà phun ra, động tác liền nhanh hơn cũng chuẩn bị phóng thích ra tinh thuỷ của mình, nhưng ai ngờ được, hắn vừa mới nhấp vài cái liền bị tiểu nữ hài trước người dùng sức lực lớn chưa từng có đẩy ra, giọng nói mang theo tiếng khóc yêu kiều run rẩy: " Phụ Thân ...... Bụng của Y nhi đau quá."
Tạ Lãng thấy Cố Minh Nguyệt kêu đau đành phải bất đắc dĩ rút côn thịt ra, lúc này hắn mới giật mình nhìn thấy phía trên toàn là hỗn hợp máu tươi và dâm dịch trong suốt.
Phản ứng đầu tiên của nam nhân là sợ hãi, hắn sợ rằng do mình cầu hoan quá nhiều khiến phía dưới của tiểu nữ hài bị lộng thương. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, hắn mới nghĩ tới khả năng có lẽ đây là quỳ thuỷ, là chứng minh nàng đã trưởng thành.
Nước mắt Cố Minh Nguyệt rơi lã chã sợ hãi nói : " Phụ Thân , không phải là Y nhi sắp chết chứ..." Nhớ tới kiếp trước, những ngày đầu tiên nàng có quỳ thuỷ cũng là một đoạn thời gian lo lắng sợ hãi, về sau khi nàng biết mỗi tháng nữ nhân đều phải đổ máu một lần khi đó nàng mới thôi sợ hãi.
Sắc mặt Tạ Lãng thoát đen thoát đỏ vội vàng giải thích với tiểu nữ hài đây là chuyện vô cùng bình thường, nàng không cần kinh hoảng sợ hãi, tất nhiên sau đó là một hồi rối loạn tắm rửa chỉnh đốn và sắp xếp.
Cố Minh Nguyệt sau khi trưởng thành như một quả đào nhỏ căng tròn nhẵn nhụi, thơm ngon mọng nước, Tạ Lãng thương nàng tuổi còn nhỏ , không thích hợp thụ thai sớm, mặc dù vẫn không ngừng hoan ái, nhưng sau khi nàng có quỳ thuỷ thì không còn bắn vào trong như trước nữa.
Tạ Lãng cảm thấy bên ngoài không có gì có thể sánh được với tiểu nữ nhi trân ái của mình, tuy rằng vẫn không ngừng bối rối với việc xác nhận tình cảm của nàng đối với mình mà không ngừng suy nghĩ, mà phía Cố Minh Nguyệt cũng đâu dễ chịu gì, nàng đã trải qua một đời thất bại, biết rõ lòng dạ con người đen tối như thế nào.
Sau khi trải qua nhiều thế giới nhiệm vụ khác nhau, Cố Minh Nguyệt hiểu rõ cái gì gọi là hào quang của nữ chính, hơn nữa còn không thể né tránh hay ngăn chặn tình tiết cốt truyện ban đầu xảy ra trong một mức hạn định.
Chỉ sau khi nam chính gặp nữ chính, thì những lời hứa hẹn mới có tác dụng, bằng không khi chưa gặp được hào quang của nữ chính, thì những lời thề nguyện sống nguyện chết đầy hấp dẫn có là gì khi hai người đó gặp nhau. Vì vậy cái gì đến rồi cũng phải đến.
Nguyên nữ chính của nhiệm vụ vô tình gặp Tạ Lãng vào một ngày bình thường, khi đó Cố Minh Nguyệt đã đến thế giới này được ba năm, cốt truyện ban đầu cứ như thế bình tĩnh xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...