Từ trước tới nay, Tạ Lãng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân cũng có lúc háo sắc như bây giờ.
Đường về nhà mọi khi chỉ cần đi một lúc là về đến nhà vậy mà bây giờ hắn lại có cảm giác con đường thường ngày vẫn đi này hôm nay lại dài dằng dặc như không có điểm cuối , mỗi một bước đi, nhục vậy cứng rắn của hắn lại cọ sát vào lớp vải, khiến hắn khó chịu đến phát điên, rất nhiều lần hắn muốn đè Cố Minh Nguyệt lên thân cây bên đường, mạnh mẽ tiến vào trong nàng, chiếm hữu nàng, một khắc cũng không thể chờ kịp mà muốn biến toàn bộ linh hồn lẫn thân thể của nàng thành của riêng mình, muốn biến nàng thành nữ nhân của hắn mà mạnh mẽ yêu thương nàng.
Nghĩ tới người đang nằm trong vòng tay mình, thiếu nữ vươn đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn của nàng ôm lấy cổ hắn ngây thơ như vậy, hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, tin tưởng giao phó tất cả cho hắn. Với thể trọng của nàng, hắn chỉ cần một tay là có thể ôm lên, Tạ Lãng ngầm nhắc nhở bản thân không được càn rỡ quá mức, đêm đầu tiên của nàng không thể làm ở một nơi sơ sài như thế này được, dù rằng lấy trời làm chăn lấy đất làm giường cũng là một kiểu mỹ cảnh hợp ý khác.
Côn thịt giữa hai chân trở lên cứng rắn nóng rực, bước đi của Tạ Lãng càng ngày càng nhanh hơn, lúc đầu còn có thể bình tĩnh ôm nàng đi nhanh, nhưng ôm ôn hương nhuyễn ngọc mà mình thương nhớ đã lâu ở trong lòng thì làm gì có người nam nhân nào có thể nhẫn nhịn được , hơn nữa Tạ Lãng cũng không phải thư sinh không gần nữ sắc, lúc sau hắn gần như là ôm nàng chạy như bay về nhà. Cuối cùng hắn dùng không tới một canh giờ ôm nàng chạy về tới nhà ở trong sơn cốc.
" Phụ thân .... A..." Cố Minh Nguyệt bị Tạ Lãng đẩy xuống giường sau đó như hổ vồ mồi đè lên người nàng , dây buộc quần áo của nàng đã sớm bị nam nhân không thể kiềm chế kia vội vã tháo xuống từ lâu, hai con thỏ ngọc nháy mắt nhảy ra khỏi vạt áo, đầu nhũ hoa phấn hồng gặp lạnh co lại thành hai trái dâu hồng nhỏ nhắn ngon miệng câu dẫn mời gọi người tới hái. Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Tạ Lãng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là nhất định phải ăn sạch nàng, khiến nàng và mình hoà làm một.
Tạ Lãng đè lên người Cố Minh Nguyệt, cúi đầu ngậm nhũ hoa trắng nõn kia, đầu lưỡi trêu đùa hạt đậu đỏ nhạy cảm.
" Ưm.... Ư....."
Quần áo thiếu nữ bị kéo rộng sang hai bên , rũ xuống lộn xộn trên cánh tay, cảnh xuân trước ngực bị nam nhân nhìn không xót thứ gì, quần dưới cũng bị kéo xuống gót chân. Hai chân bị đầu gối Tạ Lãng đẩy ra, sau đó hắn lấy tư thế ngang ngược , ngón tay xâm nhập vào giữa hai chân nàng.
" Y nhi" Nụ hôn của Tạ Lãng rơi ào ào như mưa xuống người Cố Minh Nguyệt, trải dài từ trán đến bụng, làm cho thân thể nàng nở rộ đoá đoá hồng mai. Áo trên người nam nhân bị hắn phanh rộng ra, lưng quần nới lỏng chưa kịp cởi, nhiệt độ cơ thể ngày một tăng cao, mồ hôi thuận theo cơ bụng sáu múi kiện mỹ chảy xuôi xuống bụi cỏ đen kịt trong quần kia, vân da màu mật ong hiện ra ánh sáng hoàng kim lộng lẫy gợi cảm khiến nữ nhân nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo không thôi.
Hai chân Cố Minh Nguyệt bị nam nhân banh rộng sang hai bên , một bên đùi bị nam nhân vác lên trên vai, dùng một cánh tay giữ chặt, nơi riêng tư xinh xắn nhiều nước của nàng mở ra một khe hở ửng đỏ, ánh nước sóng sánh. Mái tóc của Tạ Lãng bị hắn lăn qua lăn lại nhiều lần, búi tóc tán loạn, từng sợi tóc buông xuống ở bên mặt, ánh mắt hắn mềm dịu như gió xuân, nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân dưới thân đầy vẻ gợi tình, một tay vỗ nhẹ lên côn thịt thô to cứng rắn đang đội lên, sau đó cầm nó ép sát xuống khe nhỏ mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.
Cố Minh Nguyệt mắt hạnh như nước, vẻ mặt thưởng thức dùng tay sờ lên cơ bụng căng cứng của nam nhân, tay nhỏ chậm dãi hướng xuống dưới sau đó nắm lấy nhục vật sung sức giữa hai chân mình, đầu ngón tay khẽ vẽ ra gân xanh cuồn cuộn trên đó, kích thích ngũ quan đầy ý tình dục của Tạ Lãng khiến hắn khẽ nhíu mày khó nhịn phát ra một tiếng ngâm khàn khàn.
" Phụ thân, lại muốn chữa bệnh rồi sao?" Cố Minh Nguyệt khuôn mặt đỏ hồng, hai mắt ngây thơ nhìn nam nhân đang đè trên người mình khẽ giọng hỏi nhỏ. Mặc dù nàng biết rõ sắp tới hai người sẽ làm những gì nhưng vẫn phải giả ngu, ai bảo nàng đóng vai một tiểu cô nương ngây thơ không biết gì đây.
Đầu nấm nóng hừng hừng trượt qua trượt lại giữa hai cánh hoa, nơi tiếp xúc giữa hai người đem đến cho Tạ Lãng cảm giác sung sướng không thể kiềm chế được, nam nhân nắm lấy côn thịt, sau khi xoa ép tiểu nhục hành xung huyết liền cọ cọ xuống phía dưới cánh hoa, dừng lại trước cửa huyệt mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.
" Y nhi, bệnh của chúng ta dường như không có tốt lên." Trước khi tiến vào, nam nhân cầm nắm một bên trắng muốt mềm mại trước ngực tiểu thiếu nữ trêu đùa, tiến đến bên cạnh tai nàng khẽ liếm đường nét vàng tai, cảm xúc ẩm ướt thuận theo gân cốt trong nháy mắt khiến toàn thân nàng tê dại. Hắn vừa nói vừa chú ý nét mặt của tiểu nữ nhi dưới thân, muốn nhìn xem nàng có ý chống cự, phản cảm với việc này hay không.
Tạ Lãng cũng thật giảo hoạt, hắn không hề dạy tiểu nữ nhi cái gọi là tình dục giữa nam và nữ, mà là từng bước từng bước dẫn dắt nàng khiến nàng quen thuộc với việc đụng chạm thân thể mình của hắn, tiểu cô nương vốn không hiểu biết gì cho nên sẽ xem hành vi này của hắn là điều bình thường , không sinh ra cảm giác không thích hợp hay phản cảm, huống hồ trong quá trình khai phá thân thể, cả hai đều rất hưởng thụ.
Nam nhân không dám nghĩ tới, nếu Cố Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt phản cảm, chống cự với hắn , bắt đầu khinh bỉ né tránh hắn, khi đó hắn nên làm cái gì bây giờ. Tạ Lãng không biết hắn có thể dừng mối quan hệ bất thường này lại không, hắn không biết đáp án là gì và cũng không muốn biết, hắn không dám đi tìm hiểu đáp án của vấn đề này.
Chỉ cần lúc này đây hắn có thể có được Cố Minh Nguyệt , hai người sống vui vẻ yên bình , chỉ cần như vậy thôi là hắn đã thoả mãn lắm rồi. Nếu một ngày nào đó, mối quan hệ không đúng luân thường đạo lý này của bọn họ bị người khác phát hiện ra, bị thế nhân khinh bỉ thì cứ để hắn một mình gánh chịu tất cả tội lỗi cùng trừng phạt, tất cả sai lầm đều ở trên người hắn, là hắn dụ dỗ tiểu nữ nhi không hiểu sự đời rơi vào vực sâu cấm kỵ, nàng chưa từng được dạy nên không hiểu được tiêu chuẩn đạo đức của phụ thân và nữ nhi, không biết cái gọi là nam nữ hoan ái, cho nên người không biết không có tội.
Tạ Lãng đã chuẩn bị tốt tâm lý nếu một ngày hai người bị phát hiện, sau này hắn sẽ gánh toàn bộ tội nghiệt bất luân trên lưng mà Cố Minh Nguyệt chỉ cần đứng dưới cánh chim của hắn, không biết gì mà sống vui vẻ cả đời là được.
" Phụ thân ...." Cô Minh Nguyệt nghiêng đầu khẽ hôn lên đôi môi ôn hậu của Tạ Lãng , cái hôn này dây dưa không ngớt , vừa ngọt ngào lại vừa nguy hiểm " Không tốt lên cũng không sao cả, sinh tử của Y nhi từ lâu đã buộc chung một chỗ với phụ thân , chúng ta vĩnh viễn sẽ không dời xa nhau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...