Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Sáng sớm đầu hạ, mây mù che khắp núi rừng, sương sớm dày đặc , cơn gió nhẹ mang theo cảm giác mát lạnh thổi tỉnh đàn đàn chim muông.

Tạ Lãng và Cố Minh Nguyệt từ sáng sớm đã dậy chuẩn bị hành lý, gói ghém đồ đạc thật gọn gàng, rời nhà xuống núi đi vào trong thành. Trong cái sọt bằng trúc mà nam nhân đeo sau lưng nhét đầy các kiểu da lông của đủ loại động vật đã được xử kí kĩ càng, chuẩn bị mang ra chợ bán để kiếm chút tiền lo cho chi phí sinh hoạt hàng ngày.

Chuyến đi này,nếu ấn theo cước trình thường ngày của Tạ Lãng nhiều nhất cũng chỉ mất nửa canh giờ là tới nơi, nhưng vì lần này mang theo Cố Minh Nguyệt nên cũng mất nhiều thời gian đi đường hơn mọi khi, dù sao thể lực của tiểu nữ hài cũng không thể bằng một nam nhân trưởng thành đã quen với việc săn bắn như hắn được.

Cố Minh Nguyệt hầu như không có cơ hội được đi xa như thế này, nàng chỉ có thể hoạt động đi lại trong sơn cốc hoặc phụ cận cánh rừng, bình thường vào trong núi cũng chỉ vì hái chút quả dại nấm hoang , đào một ít loại cụ có thể nấu ăn được, cơ bản là không bao giờ đi sâu vào trong rừng.

Trong thời gian ở thế giới nhiệm vụ này, nàng vẫn chưa có cơ hội đi ra khỏi sơn cốc để nhìn ngắm xung quanh. Đường trong núi hẹp quanh co, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng bạch điểu hót vang trong rừng cây cùng tiếng gió thổi qua khe lá kéo dài như tiếng ngâm trong trẻo, cảnh vật tràn đầy sức sống. Cố Minh Nguyệt hít sâu một hơi, cảm nhận không khí trong lành mát mẻ tràn đầy trong ngực khiến nàng vô cùng phấn khởi mà nhảy nhót khắp nơi, điệu bộ thoải mái tự nhiên y hệt một đứa trẻ tinh nghịch ngang bướng.


Nàng rất mong chờ chuyến đi họp chợ lần này, bởi vì kiếp trước hay thế giới nhiệm vụ, chỉ cần nhiệm vụ có bối cảnh thời đại là cổ đại thì nàng gần như là một con chim nhỏ bị nuôi nhốt ở trong lồng son, không bay ra được cũng chẳng thể đi xa, bất luận là quý nữ hay là nha hoàn, thời thời khắc khắc đều phải tỏ vẻ đoan trang, mà thế giới nhiệm vụ này nàng không bị ước thúc hành vi, cảm giác được thoải mái chạy nhảy như thế này khiến Cố Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng vui vẻ tự tại. Từ tận sâu trong lòng nàng vẫn luôn khao khát được tự do, làm những việc mình muốn mà không cần câu lệ phép tắc, khuôn phép hay bị gò bó bởi thân phận địa vị, lễ nghi.

Nụ cười của nàng rực rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt cũng sáng ngời như ánh sao , cả khuôn mặt đều rực rỡ hào quang. Tạ Lãng nhìn tiểu nữ nhi dang hai tay nhảy nhót khắp nơi, khoé miệng nhếch lên ý cười , tâm tình nặng nề cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Chuyện nên tới rồi cũng sẽ tới, chỉ cần hắn có thể tiếp tục nhìn nàng vui vẻ tràn đầy sức sống như bây giờ là được, Tạ Lãng nghĩ như vậy phiền muộn trong lòng cũng giảm đi không ít.

Hai người vừa đi vừa nghỉ, khi đến chợ vừa kịp thời gian mở hàng.

Hai người tìm một chỗ trống nhỏ bên đường, sau khi trải một tấm vải bố lâu chàm ra đất sau đó bắt đầu đem hàng hoá ra bày biện, trong chốc lát phía trên đã xếp đầy da lông của động vật săn bắt được trong rừng.

Bọn họ sóng vai ngồi một lúc thì liền lục tục có mấy người qua đây hỏi Tạ Lãng giá cả. Những người này lấy tay sờ đông bóp tây, lật qua lật lại mấy tấm da nhưng mắt vẫn luôn dán chặt trên người Cố Minh Nguyệt, hiển nhiên là có dụng ý khác.

Tới hỏi giá cả phần lớn đều là thiếu niên , tuổi tác không đồng nhất, vì có thể nhìn Cố Minh Nguyệt nhiều hơn bọn họ đều đông chọn tây lấy, phiền phiền nhiễu nhiễu một lúc lâu mới lấy ra một mảng da nhỏ không mấy tốt từ trong đám da kia ra, sau khi thanh toán phải dời đi còn không quên nhìn Cố Minh Nguyệt thêm vài lần sau đó lưu luyến không tình nguyện mà dời đi, nhìn thấy tình cảnh như vậy Tạ Lãng không khỏi nhíu chặt mày, trong lòng tràn ngập tức giận.


Đám nhóc con này vậy mà lại dám tơ tưởng đến tiểu nữ nhi tựa thiên tiên của hắn, một đám không biết tự lượng sức mình. Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lúc trước còn tràn đầy tức giận của Tạ Lãng trong nháy mắt bỗng sa sút ảm đạm đi rất nhiều.

Cố Minh Nguyệt say sưa quan sát náo nhiệt trên đường mà không thèm để ý tới ánh mắt nóng dực của mấy nam tử đến mua hàng, đám thiếu niên nam tử gầy yếu chói gà không chặt kia làm sao có thể sánh bằng nam chính tướng mạo anh tuấn, khí thế hơn người được, trong lòng nàng thứ có thể vượt qua tầm quan trọng của nam chính cũng chỉ có.... Mà thôi, có một số việc, có thể nghĩ đến trong lơ đãng nhưng lại không thể nghĩ sâu, Cố Minh Nguyệt biết rõ điều này nên không dám động vào đoạn kí ức đã phủ đầy bụi kia.

Nàng nghĩ tới kiếp trước, khi còn là Ngọc Hoa quận chúa, muốn mua thứ gì thì chỉ cần trực tiếp phái hạ nhân đi gọi chưởng quỹ của mấy cửa hàng trứ danh kia mang tới phủ khom lưng uốn gối để nàng xem xét lựa chọn. Cho dù là khi làm nhiệm vụ, nàng cũng chưa từng xuất đầu lộ diện trên đường cái để bươn chải buôn bán như thế này, nàng có thể không cần quan tâm tới lễ nghi hình tượng mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, quan sát đoàn người tới lui rộn ràng trên đường, trải nghiệm này đối với nàng là vô cùng mới mẻ.

Thỉnh thoảng, cũng có một vài nam tử trung niên đến sạp của bọn họ chọn da thú, trong số đó có một vài người là khách hàng lâu lăm của Tạ Lãng, là thật sự muốn chọn một tấm da tốt mà tìm đến, nhưng cũng không ngoại lệ, người nào người lấy đều bị Cố Minh Nguyệt lấy đi hơn phân nửa lực chú ý.

Tạ Lãng vẫn tiếp tục dùng khuôn mặt sứt mẻ với biểu tình nghiêm túc tiễn mấy người khách quen đi, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cố Minh Nguyệt một lúc lâu, nhìn tới nỗi Cố Minh Nguyệt sởn cả tóc gáy.


Bị nam nhân mặt không cảm xúc dùng ánh mắt vi diệu phức tạp nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác thật quá mức quỷ dị.

Lúc này trong lòng Tạ Lãng đại khái là nghĩ tới trong lúc hắn vô tình không chú ý, tiểu nữ nhi của hắn đã trưởng thành xinh đẹp động lòng người như vậy, hấp dẫn biết bao anh mắt của nam nhân. Hắn là phụ thân hẳn nên thấy vui mừng mới phải nhưng trong lòng lại không gợi nên nổi một tia vui vẻ mà tràn đầy khó chịu, khi nhìn thấy ánh mắt của đám nam nhân kia nhìn nàng, hắn có xúc động muốn móc mắt của mấy người đó xuống để bọn họ không thể nhìn thấy nàng nữa, hắn tưởng đem nàng cả đời dấu ở trong nhà, không cho phép nàng đi ra khỏi sơn cốc. Nếu nàng mãi mãi là của riêng một mình hắn thì tốt biết mấy.....Nếu nàng có thể trở thành nữ nhân của hắn....

Ở trong núi sâu không dễ kiếm sống, không những cần khí lực hơn người, mà còn cần tới trí thức sinh tồn nơi dã ngoại cùng với kỹ năng săn bắt thành thạo, vì vậy trong núi mới không có mấy hộ dân. Tạ Lãng có tay nghề tốt hơn nhiều thợ săn khác, da thú hắn bày da chưa tới một canh giờ đã bán hết sạch.

Nam nhân cất tiền vào trong ngực áo, đứng lên vỗ vỗ quần , kéo Cố Minh Nguyệt lên nói " Đi thôi, phụ thân dẫn con tới chỗ này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui