Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Mặt trời dần dần ngả về tây, sương chiều hồng ải, màn đêm buông xuống, Tạ Lãng ăn qua loa vài miếng cơm, sau đó vội vàng trở lại phòng mình, ngay khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại liền thở mạnh ra một hơi.

Rốt cuộc có thể giải thoát, Tạ Lãng ngồi ở trên giường móc ra phân thân nóng cứng khó nhịn của mình, lấy tay bắt đầu di chuyển lên xuống . Hắn nghĩ tới bàn tay trắng nõn trên bàn cơm của Cố Minh Nguyệt, nho nhỏ trắng trẻo lực độ phù hợp, sáng nay bàn tay đó đã từng chạm vào giữa hai chân hắn, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống phân thân hắn... Vật giữa hai chân hắn vừa nhìn thấy bàn tay của thiếu nữ trong nháy mắt liền cứng rắn đứng lên.

Ở trong sương phòng, nam nhân rốt cuộc cũng có thể dùng tay giúp mình thư giải thoải mái rồi phun ra ngoài căn nguyên dục vọng mãnh liệt, phải nhịn cả một ngày, quả thật suýt nữa đã lấy đi tính mạng hắn rồi.

Tạ Lãng nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng thở hổn hển, có chút thống khổ lại hết sức kích thích khi tưởng tượng tới bàn tay nhỏ bé kia ở trong quần mình chơi đùa không ngừng nghỉ, không bao lâu hắn liền bắn ra chất lỏng trắng sữa, để lại vệt nước lớn nhỏ trên khăn trải giường sậm màu.


Nam nhân giải quyết xong dục vọng, đang định đứng lên lấy vải bông đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh giường lau qua côn thịt ẩm ướt đã mềm xuống một chút của mình, trong nháy mắt khi hắn đứng dậy đi xuống đất, thân thể liền lập tức cứng lại.

Theo tầm mắt của hắn, ở bên ngoài cửa sổ bằng trúc, khoảng cách giữa các thanh trúc hơi lớn, từ trong khe hở, nam nhân bắp gặp một khuôn mặt nhỏ nhắn đang lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bản thân thủ dâm bị nàng nhìn thấy.
5

Đầu óc Tạ Lãng trống rỗng, hắn không biết nên đối phó thế nào với tình huống trước mắt như thế nào, ngay cả việc che dấu dương cụ to lớn lồ lộ giữa hai chân cũng quên mất, dưới ánh mắt trong sáng của thiếu nữ, hắn thật muốn lập tức đào một cái lỗ thật sâu sau đó chui xuống, tránh đi tầm mắt của nàng.

Sau khi nam nhân thấy bóng dáng Cố Minh Nguyệt biến mất, mới hồi thần lại, bắt đầu tự hỏi vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ cửa sổ nhìn trộm hắn. Dù thế nào đi nữa, một màn vừa rồi đều bị nàng thấy hết, hơn nữa khi nãy trong lúc thủ dâm hắn còn có suy nghĩ bậy bạ với nghĩa nữ của mình, Tạ Lãng cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ, không bằng cầm thú.

Tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc từ ngoài cửa phòng lọt vào tai hắn, đồng thời còn có cả giọng nói lo lắng của thiếu nữ bay vào.


"Phụ thân, mau mở cửa."

Trong giọng nói của nàng mang theo sự tuyệt vọng lại có chút vội vàng nóng nảy, Tạ Lãng không hiểu, tuy không có cách nào đối mặt với tiểu nữ nhưng lại không thể không mở cửa, bằng không với điệu bộ bây giờ của nàng cửa phòng hắn chắc sẽ bị đập vỡ mất, vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là trưng ra một bộ mặt không biểu tình đi ra mở cửa. Thần sắc hắn bình tĩnh, chỉ có tỉ mỉ như Cố Minh Nguyệt mới có thể phát hiện được tai nam nhân đang lặng yên đỏ bừng như rỉ máu.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng Tạ Lãng có chút ngưng trệ.

"Nhất định là phụ thân bị bệnh có phải không? Phụ thân đừng gạt con, con vừa nhìn thấy, chỗ đi tiểu của phụ thân phun ra chất lỏng trắng trắng trông giống như sữa." Cố Minh Nguyệt vừa mở miệng, liền làm cho Tạ Lãng ngây dại.

Cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ khép khép mở mở, thần sắc thương tâm khổ sở, ngay cả hơi thở cũng hổn hển còn nóng nảy ưu tâm, nói: "Con cũng nhìn thấy, vẻ mặt của phụ thân lúc đó rất thống khổ, còn không nhịn được mà nhỏ giọng kêu lên nữa."


Tạ Lãng ứng phó không kịp bị Cố Minh Nguyệt nhào tới, một bàn tay nhỏ linh hoạt chui vào bên trong quần dài, nắm lấy đỉnh côn thịt trơn ướt đã mềm một nửa của hắn.

"Phụ thân." Cố Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn chằm chằm nam nhân , bàn tay trắng trẻo mềm mịn của nàng còn đang cầm lấy côn thịt, lỗ mũi khéo léo của nàng hít hít, ngửi mùi của chất lỏng trên tay, làm như vì mùi vị đó lại mang theo mùi xạ hượng nhàn nhạt ngoài dự đoán, không khó ngửi như mùi nước mủ, chân mày nàng giãn ra nhưng vẫn quan tâm, nói: "Phụ thân, người phun ra thứ như vậy lại còn nói với con là không sao, có phải người cũng bị bệnh nan y, cũng sẽ như Chương ca ca, rất nhanh sẽ bỏ con lại một mình mà đi có đúng hay không?"

Tròng mắt tiểu nữ chớp động lệ quang, nếu như bỏ qua việc nàng "không cẩn thận" dính một chút tinh dịch màu trắng lên chóp mũi mình, và nếu không phải trong tình cảnh này, Tạ Lãng nhất định sẽ cảm động vì sự ỷ lại và coi trọng hắn của nàng.

Lúc này, Tạ Lãng khẽ nguyền rủa một tiếng đáng chết, bởi vì khi hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu nữ, thứ kia của hắn lại không biết xấu hổ mà cứng rắn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui