Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Tạ Lãng nằm ở trên giường, Cố Minh Nguyệt cuộn mình nằm trong vòng tay hắn, bởi vì lạnh mà cả cơ thể đều dán chặt lên người nam nhân bên cạnh để hấp thu hơi ấm.

Cố Minh Nguyệt thật sự cảm thấy lạnh, đêm đầu hạ, nhiệt độ không khí vẫn còn mang theo cái lạnh rùng mình khó tan, nàng để mình bị lạnh tới hơn nửa đêm, trừ nguyên nhân là vì nhiệm vụ ra, cũng là do nàng có khao khát với nguồn nhiệt tỏa ra từ người nam nhân này nên mới bám chặt vào người hắn như vậy .

Tạ Lãng nhẹ nhàng vỗ lên lưng thiếu nữ, hắn cảm giác dường như mình đang trở về những ngày khi nàng còn là một nữ oa. Mỗi buổi tối nữ hài nho nhỏ này đều ôm gối đứng trước cửa phòng hắn, đôi mắt tràn ngập mong mỏi nhìn hắn, trông vô cùng đáng thương hệt như một con thú nhỏ vừa bị chủ nhân bỏ rơi vậy. Khi đó nàng cũng như bây giờ, dùng cánh tay và đôi chân nhỏ quấn thật chặt lấy hông và bụng của hắn, như đứa trẻ sợ hãi bị vứt bỏ, nữ hài dùng đôi tay bé nhỏ của mình siết chặt lấy áo hắn, biểu hiện vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn.

Mấy năm qua đi, nữ oa ngày nào giờ đã trưởng thành, trở thành một tiểu thiếu nữ xinh đẹp phấn điêu ngọc trác, cho nên việc ngủ cùng giường với hắn như giờ là vô cùng không thích hợp.

Có lẽ là do Chương nhi qua đời khiến cho thiếu nữ xưa nay vẫn luôn ham chơi nghịch ngợm bây giờ lại lộ ra một mặt yếu ớt hiếm thấy, dẫu sao nàng cũng chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, chấn động mà tử vong mang tới cho nàng hẳn không lời nào diễn tả được, khiến cho nàng cảm nhận được sự ngắn ngủi và quý giá của sinh mạng, cùng với hồi ức và đau khổ mà người chết để lại cho người sống.

Tuy rằng Tạ Y bị người nhà vứt bỏ từ nhỏ, lúc bé đã trải qua một khoảng thời gian khốn khổ, nhưng từ lúc được Tạ Lãng nhặt về nuôi , chung sống với dưỡng phụ cùng vị hôn phu trên danh nghĩa như người một nhà chân chính, vì vậy màn biểu diễn tối nay của Cố Minh Nguyệt lập tức trở thành có tình có lí, khiến người đàn ông bên cạnh không chút nghi ngờ.

Chỉ đêm nay mà thôi, trong sơn cốc này cũng chỉ có một mình hai người bọn họ, người ngoài không biết nên có lẽ không sao cả , Tạ Lãng lặng lẽ nghĩ, dần dần tiến vào mộng đẹp.


Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, hắn mới biết ý nghĩ đêm qua của mình là vô cùng ngu ngốc.

Làm gì có chuyện Cố Minh Nguyệt chỉ đến và nằm yên bên cạnh hắn ngủ, bình bình an an mà trải qua một đêm, nàng đã mất công giả bộ đáng thương như vậy, bỏ qua một cơ hội tốt như này thì nàng thật sự phải xin lỗi bản thân mình một tiếng.

Dưỡng nữ của hắn muốn được hắn xem như là nữ nhân mà ôm vào lòng, đáng tiếc nam nhân hoàn toàn không hề nghĩ đến vấn đề này.

Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào phòng.

"Ưm...." Tạ Lãng khẽ rên rỉ một tiếng, hắn có cảm giác tiểu huynh đệ của mình giường như đang được một đôi tay nhỏ bé vỗ về chơi đùa, sức lực vừa phải thích hợp, khiến hắn thoải mái cực kỳ.

Cảm giác được chăm sóc chân thực như thế, thật khiến hắn không thể tin được là mình đang ở trong mơ.


Chờ một chút..... Hắn đang ở trong mộng?

Tư duy hỗn loạn vì nửa ngủ nửa tỉnh của nam nhân rốt cuộc bị sự lo lắng lay tỉnh hoàn toàn, vừa mở mắt ra lại bị hành vi của Cố Minh Nguyệt làm cho hết hồn há mồm trợn mắt nhìn nàng .

Bởi vì bây giờ tiểu thiếu nữ đang ngồi ở trên giường, đôi mắt to tròn ngây thơ, vẻ mặt hồn nhiên mà dùng đầu ngón tay trắng nõn mềm mại của nàng đi kích thích an ủi tiểu huynh đệ của hắn.

Dây lưng của Tạ Lãng bị tháo ra, cự vật bị kéo ra khỏi quần, tinh thần phấn chấn đứng thẳng , theo động tác nhịp nhàng lên xuống của thiếu nữ mà tinh thần tràn trề, thoạt nhìn nó có vẻ vô cùng hưởng thụ khi được thiếu nữ chạm vào.

"Phụ thân , người đã tỉnh?" Vẻ mặt Cố Minh Nguyệt ngây thơ nhìn nam nhân, thấy hắn đã tỉnh nhưng động tác di chuyển lên xuống trên tay vẫn không dừng lại.

"Y nhi, Con đang làm gì vậy?" Tạ Lãng khó khăn hỏi, trong lòng cực kỳ lúng túng, thiếu nữ được mình coi như nữ nhi ruột thịt mà nuôi dưỡng, giờ đây lại đang lấy tay vuốt ve phân thân xung huyết của mình, tư vị trong đó một lời khó nói hết.


Hắn cảm thấy vô cùng lúng túng vì hạ thân bị nữ nhi quan sát nhưng lại xen lẫn một chút xấu hổ vì được nàng làm tới sảng khoái, thậm chí trong đó còn mang theo một tia cảm giác kích thích cấm kỵ, điều này làm cho hắn có chút chột dạ nhụt chí và khinh bỉ chính mình, cho nên không có cách nào trưng ra bộ mặt nghiệm nghị răn dạy hành vi hiện tại của Cố Minh Nguyệt.

Bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của Cố Minh Nguyệt đã sớm trải qua nhiều lần gọt giũa, ánh mắt nàng đảo qua vẻ mặt rối rắm của nam nhân, trong lòng có chủ ý, lập tức đổi thành một bộ dáng hoang mang lo lắng, trả lời: "Phụ thân, tại sao chỗ đi tiểu của phụ thân lại bị sưng, còn sưng lớn như vậy nữa, vừa nóng lại vừa cứng, thoạt nhìn không giống với Chương Ca Ca cho lắm... Có phải phụ thân cũng ngã bệnh hay không? Nơi này của phụ thân bị sưng lên như vậy chắc hẳn là rất đau, Y nhi nghĩ muốn xoa xoa một chút cho phụ thân, để cho nó giảm sưng một chút."

Âm cuối của thiếu nữ mang theo một chút khôn vặt, nhiệt tình đắc ý mong đợi được khích lệ, động tác dưới tay lại càng gắng sức tỉ mỉ hơn.

Tạ Lãng mấp máy môi, yết hầu trượt lên xuống, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, hắn không biết nên giải thích như thế nào cho tiểu nữ nhi của mình biết thân thể nam nhân xảy ra chuyện như vậy vào sáng sớm là điều bình thường, bảo một nam tử trưởng thành như hắn đi giải thích phổ cập cho một cô gái nhỏ mới lớn biết chỗ khác nhau trong sinh lí giữa nam và nữ, thật là làm khó hắn quá mức. Hắn không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì nó sẽ tạo cho hắn một cảm giác tội ác cấm đoán như kiểu dùng thân thể của mình đi phổ cập cho nghĩa nữ biết chuyện nam nữ, nhưng hắn lại không thể không trả lời, vì vậy Tạ Lãng không thể làm gì khác hơn là nói quanh co trả lời một câu được hắn xem là an toàn nhất: "Không có chuyện gì, đừng chạm vào... một lát nữa nó sẽ tự tốt lên thôi."

Tạ Lãng vội vàng đẩy tay nữ nhi đang để trên nam căn của mình ra, kéo quần lên liền nhảy xuống giường, nhanh chóng buộc lại dây lưng , gò má phiếm hồng không dám nhìn nét mặt Cố Minh Nguyệt.

Nếu như phân thân của hắn vẫn bị nàng nắm ở trong tay, sờ lên sờ xuống như vậy thì nó làm sao có thể tiêu "Sưng" được, có khi lại còn trở nên to cứng hơn nữa, đến lúc đó hắn phải giải thích như thế nào với nghĩa nữ của mình đây, giải thích thế nào cũng cảm thấy vô liêm sỉ, đạo đức đổ nát.

Cố Minh Nguyệt vẫn dùng thần sắc không yên lòng dòm ngó nơi giữa hai chân nam nhân, có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái, coi như là tin tưởng lời nói của phụ thân mình rằng hắn sẽ không có gì đáng ngại.


Nhìn Tạ Lãng che dấu vẻ mặt nhưng vẫn lộ ra một tia hoảng sợ luống cuống, cùng với gò má hơi đỏ lên hoàn toàn bán đứng tâm tình của hắn bây giờ khiến cho Cố Minh Nguyệt âm thầm trộm cười ở trong lòng .

Người phụ thân này, tuy rằng vẻ ngoài to lớn uy mãnh nhưng tâm hồn lại rất ngây thơ.

Câu dẫn kiểu nam nhân này, sẽ có nhiều thú vị bất ngờ, có thể tạo cho người ta cảm giác hưng phấn cùng thành tựu khi trêu chọc hắn. Cả ngày hôm đó , Cố Minh Nguyệt nên làm gì thì làm, còn Tạ Lãng thì rõ ràng là né tránh không nhìn thẳng vào mắt nàng , không tiếp xúc với thân thể của nàng. Dưới ánh mắt ngây thơ trong sáng khó hiểu của tiểu nữ, Tạ Lãng cảm giác bản thân thật sự rất chật vật. Từ biểu hiện của nghĩa nữ có thể thấy, hiển nhiên nàng không để chuyện đụng chạm hạ thể của nam nhân vào lúc sáng ở trong lòng, nhưng Tạ Lãng lại bị chuyện này làm cho nghẹn một cục ở trong lòng.

Bởi vì, cái thứ giữa hai chân của hắn rất không có tiền đồ, chỉ cần ánh mắt của mình hơi đưa tới chỗ thiếu nữ, tinh lực dư thừa trên người lại kích động cứng lên.

Tạ Lãng bởi vì hiện tại bản thân không cách nào điều khiển hoạt động phản ứng của thân thể mình được mà lòng đầy lo âu thở dài, đối với việc bản thân lại sinh ra phản ứng sinh lí đối với nữ hài do chính tay mình nuôi lớn, hắn quy hết cho việc bản thân đã quá lâu không đụng vào nữ nhân.

Thân thể sau khi bị dưỡng nữ đụng vào lại sinh ra phản ứng tương tự với dục vọng, Tạ Lãng không dám để mình suy nghĩ theo phương hướng bệnh hoạn như thế.

Ngày hôm nay với Tạ Lãng mà nói, quả thực là cực kì khó chịu đau khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui