Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Khi cô khôi phục lại ý thức, phát hiện mình bị đưa đến một căn phòng không có cửa sổ, căn phòng này được dán giấy dán tường vẽ dây leo xanh biếc quấn quanh hoa hồng Ailen. Phía trên trần nhà được treo một chiếc đèn thủy tinh, cả căn phòng bày biện hết sức đơn giản, chỉ có một chiếc TV được đặt ở trong góc cùng với một chiếc giường kiểu Châu Âu có màn che bằng lông ngỗng được đặt ở giữa phòng, trừ bỏ những vật đó ra thì không còn vật nào khác.

Cố Minh Nguyệt cảm thấy phòng ốc như thế này có chút kỳ lạ, nơi này không giống nơi dùng để nhốt con tin, mà giống như một căn phòng bí mật dùng để giam lỏng người.

Hàm Dịch. Hàm Dịch đâu rồi? Cố Minh Nguyệt nhớ lại lúc mình hôn mê, Hàm Dịch vẫn đang nắm tay cô.

"Này, có ai không? Có ai không? Thả tôi ra. Mau thả tôi ra." Cửa lớn màu đen bằng kim loại, phản chiếu ra ánh sáng u ám, Cố Minh Nguyệt đập cửa đến mức tay bắt đầu hơi sưng, giọng cũng bị khàn đi , thế nhưng dường như bên ngoài không có bất kỳ ai.

Cô chán nản dựa vào mặt tường trượt ngồi xuống sàn nhà, trong đầu bắt đầu tìm cách chạy trốn, sau khi loại bỏ từng trường hợp, cô tuyệt vọng phát hiện chỉ dựa vào sức mình mà muốn rời khỏi nơi này thì gần như là không thể.

Cánh cửa vẫn luôn đóng lại im lìm bỗng chốc bị người từ bên ngoài mở ra, nghe được tiếng động đôi mắt Cố Minh Nguyệt sáng lên, đứng dậy muốn nhào ra ngoài nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đang đứng trước cửa thì gương mặt cô cứng ngắc, bước đi cũng không vững.

"Chào buổi chiều, Thẩm Duyệt." Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam cùng quần tây màu xám nhạt đứng ở cửa nhàn hạ nói, hắn ta không nhanh không chậm đi vào bên trong , cánh cửa sau lưng hắn tự động đóng lại, phát ra tiếng động nhỏ.


Cố Minh Nguyệt thấy Thẩm Dung đi tới gần, cô lùi về sau từng bước, mà hắn vẫn ung dung bắt đầu cởi áo sơ mi cùng thắt lưng của mình ra, cười như gió xuân nói: "Đến đây với anh."

Cố Minh Nguyệt lắc đầu, người đàn ông này điên rồi mới dám bắt cóc cô.

"Thẩm Dung, Hàm Dịch ở đâu? Anh mau thả tôi ra ngoài, Hàm Dịch còn bé không thấy mẹ sẽ khóc , làm ơn cho tôi gặp thằng bé." Cô dùng giọng thương lượng để nói, vì cô biết Thẩm Dung ghét nhất là bị người khác chống lại.

Nghe được tên Hàm Dịch, sắc mặt người đàn ông đột nhiên dịu lại, nhưng sau nháy mắt lại biến đổi thành bộ dáng trợn mắt, giống như bùi ngùi nói: "Thẩm Duyệt ơi Thẩm Duyệt, em lại dám mang theo con của anh, còn muốn gả cho Tống Chân Dật. Vậy mà anh ta cũng chấp nhận em. Anh nên nói là em to gan lớn mật hay vẫn là sức hấp dẫn vô tận đây?"

"Thẩm Dung, anh hãy nghe tôi nói..." Người đàn ông cắt đứt câu nói của cô, từ từ cười nói: "Gọi là anh trai."

Cố Minh Nguyệt không để ý đến nhiều việc như vậy, cô gật đầu một cái nói tiếp: "Anh trai, anh vừa mới cưới, nhốt em ở chỗ này, nếu để vợ anh biết thì làm sao bây giờ? Anh xem, Hàm Dịch chỉ là một đứa con mà anh không mong đợi, mà em , trên danh nghĩa là em gái của anh, bắt giam em ở đây, chẳng may bị phát hiện sau đó sự nghiệp chính trị bị hủy mất, đó là hành động không sáng suốt, bây giờ vẫn còn kịp, người biết chúng ta mất tích cũng không nhiều, xin anh hãy thả em ra."
3


Thẩm Dung nghe lời khuyên nhủ của cô, trong lòng giễu cợt, những đạo lý đó chẳng lẽ hắn không hiểu hay sao? Từ khi nhận được tin nhắn kia của cô, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi. Trước hết là theo dõi chỗ ở của Cố Minh Nguyệt, sau đó điều tra vị trí nhà trẻ của Hàm Dịch, rồi thăm dò thời gian bọn họ làm việc và nghỉ ngơi, lấy tóc của đứa bé rồi tiến hành giám định ADN.

Khi nhận được giấy giám định ADN, biết rõ quả thật hai người có quan hệ cha con thì Thẩm Dung đã không cách nào hình dung được tâm tình của mình khi đó , nhìn bé trai trong hình giống hệt phiên bản của hắn lúc còn nhỏ, còn xinh đẹp đáng yêu hơn nữa, mỗi nét mặt đều làm cho trái tim người khác tan chảy.

Đây là con trai của hắn và Cố Minh Nguyệt, trên người đứa bé chảy dòng máu của hai người bọn họ, hắn không thể để con mình lưu lạc bên ngoài nhận người khác làm cha được, đồng thời hắn cũng không thể để mẹ của con mình gả cho bất kỳ người nào khác ngoại trừ hắn. Khi biết Cố Minh Nguyệt sinh ra con của mình, niềm vui kéo đến ngập tràn như sóng thần bao phủ cả người hắn, cô ấy nguyện ý sinh đứa bé này ra, có phải chứng tỏ là trong lòng cô hắn vẫn có một vị trí nhất định. Hắn muốn sắp xếp cho hai mẹ con cô thật tốt, sẽ không tiếp tục để hai người lưu lạc ở bên ngoài.
3

"Những điều này em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý thỏa đáng." Giọng của Thẩm Dung hiếm khi dịu dàng nói, "Tiểu Duyệt, ở bên cạnh anh không tốt sao, anh là cha ruột của Hàm Dịch tất nhiên sẽ chăm sóc cho mẹ con em tốt hơn so với Tống Chân Dật, em đừng ngang bướng nữa, trở lại bên cạnh anh, không cần nương tựa vào người đàn ông khác, Tiểu Duyệt, anh nghĩ rằng anh thích em."
9

Anh nghĩ anh thích em. Cố Minh Nguyệt nghe được câu này của hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của cô vẫn xinh đẹp như đóa hoa nở rộ. Thích sao? Thẩm Dung, hắn ta có thật sự biết cái gì mới gọi là thích không? Hắn thích, cho nên tùy tiện cướp lấy, chưa bao giờ bận tâm tới việc người khác có bằng lòng hay không, hắn không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích, tự cho là đúng mà làm đến mức cuồng vọng. Hắn thích, cho nên liền chắc chắn chỉ có mình mới có thể tạo cho cô một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp không cần lo lắng, hắn cho rằng việc sống cùng người đàn ông khác ở bên ngoài chỉ được coi như là nương nhờ, đều là sống nơi đầu đường xó chợ. Hắn thích, chính là trái ôm vợ đẹp phải hưởng mỹ nhân, tận hưởng cuộc sống tề nhân chi phúc của mình.


Thật sự đầu óc của Thẩm Dung không có vấn đề gì chứ, hai người bọn họ giống như không sống cùng một thế giới, suy nghĩ vĩnh viễn không thể chung một con đường.

Hắn cho rằng Cố Minh Nguyệt dùng tên giả để sống với Tống Chân Dật, chẳng qua là vì cuộc sống khổ cực, nên ngay cả tên thật cô cũng không muốn nói cho Tống Chân Dật biết, không phải nương thân sống nhờ thì là cái gì nữa vì vậy hắn chắc chắn Cố Minh Nguyệt cũng không có tình cảm gì nhiều với Tống Chân Dật.

Nhưng hắn nào biết rằng Cố Minh Nguyệt mới là linh hồn đích thực trong thể xác này, Thẩm Duyệt chỉ là biểu tượng bề ngoài mà thôi.

"Xin lỗi, nhưng tôi không thích anh, anh hãy thả tôi ra." Cố Minh Nguyệt tàn nhẫn phá vỡ suy nghĩ lừa mình dối người của Thẩm Dung, "Chúng ta hoàn toàn không thể đến với nhau. Anh muốn tôi, nhưng Triệu Thuần Nhiên phải làm sao bây giờ? Thẩm Dung, không có người phụ nữ nào nguyện ý chia sẻ chồng mình với người khác, anh nên quý trọng những gì anh đang có."

Bộ dáng của cô rất chân thành, dùng giọng nói êm tai nói với hắn, nghe đến tên của Triệu Thuần Nhiên ánh mắt Thẩm Dung lóe lên. Đối với người phụ nữ yếu đuối mỏng manh đó, hắn có một loại ý thức trách nhiệm khó có thể kháng cự, hắn không muốn tổn thương mà chỉ muốn bảo vệ cô ấy. Việc này không giống với tâm ý của hắn dành cho Cố Minh Nguyệt, hắn luôn dịu dàng như nước với Triệu Thuần Nhiên, nhưng lại không có một chút rung động tình cảm mãnh liệt nào với cô . Thẩm Dung đặt toàn bộ tình cảm nóng bỏng mạnh mẽ nhất của mình trên người Cố Minh Nguyệt, để lại cho Triệu Thuần Nhiên chỉ là sự dịu dàng cùng bảo vệ.
1

Chính hắn cũng không xác định được rốt cuộc hắn có tình cảm nam nữ với Triệu Thuần Nhiên hay không, hắn vẫn kỳ vọng từ tính cách trang nhã trong sáng của cô ấy mà tìm được bóng dáng của mẹ ruột mình.
7

Chuyện hắn và Triệu Thuần Nhiên đã thành sự thật, không cách nào thay đổi, nhưng Thẩm Dung cũng không có ý định buông tay Cố Minh Nguyệt. Hắn cũng đã suy tính đến việc này có thể sẽ làm tổn thương Triệu Thuần Nhiên, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn đem Cố Minh Nguyệt cướp trở về.

12

"Em sẽ thích anh, Tiểu Duyệt, anh sẽ khiến em phải thích anh, không thể rời bỏ anh." Người đàn ông ôm ngang người con gái, ném cô lên giường lớn rồi đè lên người cô, dùng thắt lưng trói đôi tay nhỏ yếu ớt của cô cố định vào đầu giường. Hắn hôn một đường từ miệng đến ngực của Cố Minh Nguyệt, bàn tay nhanh chóng cởi hết đồ của cô ra, vuốt ve da thịt mềm mịn trắng nõn của cô. "Tiểu Duyệt, anh rất nhớ em." Hắn cúi đầu nói lên nỗi nhớ nhung của hắn với cô, nếu không phải trong tình huống này, giọng nói như thương tâm, nhẹ nhàng đau xót này đã có thể khiến lòng của Cố Minh Nguyệt thoáng chút rung động, nhưng đáng tiếc hiện giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét và bài xích.

Gương mặt hờ hững của Cố Minh Nguyệt như con dao nhọn đâm vào ngực Thẩm Dung, hắn biết ngay từ đầu mình đã sai, việc đã đến nước này không cách nào thay đổi, hắn không muốn thừa nhận mình đã thất bại trong tình cảm, muốn thử thay đổi nhưng không ai cho hắn cơ hội, chỉ có thể đâm đầu vào ngõ cụt như vậy.

Hắn tách chân cô ra , mạnh mẽ đâm thẳng vào, chỉ khi nắm giữ thân thể này trong tay thì mới có thể khiến hắn cảm thấy an ủi, ít nhất ở thời khắc hai cơ thể hợp lại thành một, Cố Minh Nguyệt mới thực sự thuộc về hắn, của riêng một mình hắn mà thôi.

Cô ấy không thích mình cũng không sao cả , hắn có rất nhiều thời gian để khiến cô quen với mình, từ thân thể cho đến trái tim cô không có cách nào từ chối mình. Nếu hắn đã không có cách nào thoát khỏi, rơi vào vực sâu của đau khổ, vậy Cố Minh Nguyệt cũng trầm luân cùng hắn đi.

Thẩm Dung sẽ diệt trừ tất cả các chướng ngại ngăn cản cô đến với hắn, hắn không cần người khác hiểu, bởi vì ngay cả hắn cũng không thể hiểu được hành động của mình nữa rồi.

SD: mọi người nghĩ Cố Minh Nguyệt còn có thể trở lại bên cạnh Tống Chân Dật nữa không?
9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui