Vẻ mặt Thẩm Dung thỏa mãn bỏ đi để lại một mình Cố Minh Nguyệt ở bên trong. Sau khi chỉnh sửa lại quần áo của mình, cô chống đỡ đôi chân yếu ớt đi tới căn phòng mà hắn chuẩn bị cho Tống Chân Dật.
Cố Minh Nguyệt mở cửa đi vào phòng, việc đầu tiên cô làm là tắm rửa thật kỹ càng, dùng ngón tay móc toàn bộ tinh dịch mà lúc nãy Thẩm Dung đã bắn vào trong cô ra, rồi dùng nước ấm rửa sạch. Cô bất lực đấm mạnh vào tường, tiếng khóc nỉ non hòa với tiếng nước chảy.
Lần này cô đã quá bất cẩn để cho hắn có cơ hội làm nhục cô như vậy , nhưng mà, đây sẽ là lần cuối cùng hắn có thể đối xử với cô như vây.
Cố Minh Nguyệt quyết định sau khi về nhà sẽ dùng di động của Hàm Dịch gọi điện cho Thẩm Dung, cô không bao giờ muốn đối mặt hay nhìn thấy hắn ta nữa, có trời mới biết hắn còn có thể làm gì với cô.
Cô tin chắc rằng bản thân mình có một chút ảnh hưởng với Thẩm Dung, ít nhất người đàn ông kia rất mê mẩn thân thể của cô, đối với việc hoàn thành nhiệm vụ, đây là tin tức tốt, nhưng đối với cuộc sống bây giờ của cô và Tống Chân Dật mà nói, đây chính là một tai họa.
Thẩm Dung sẽ không dễ dàng buông tha cho cô . Cố Minh Nguyệt có thể thấy được sự tự tin trong ánh mắt hắn, nếu không đạt được mục đích của mình thì hắn sẽ điên cuồng không chịu bỏ qua.
Người đàn ông kia có ý nghĩ gần như cố chấp điên cuồng với cô, với Cố Minh Nguyệt mà nói đây hoàn toàn không phải là chuyện đáng giá khiến người ta vui vẻ.
Cô nằm xuống bên người Tống Chân Dật, gối đầu lên bả vai anh, cảm nhận sự ấm áp làm an lòng người của anh. Cố Minh Nguyệt cảm thấy, cô cần phải nói chuyện của mình cùng Thẩm Dung cho anh biết, hoặc giả cô có thể cho anh biết rất nhiều chuyện, mặc dù mấy chuyện này có chút khó tin, nhưng cô tin Tống Chân Dật sẽ bao dung và thấu hiểu cô như từ trước đến nay.
Người đàn ông này là bến đỗ của cô, bất luận trải qua gió mưa bão táp thế nào đi nữa, chỉ cần có Tống Chân Dật ở bên thì cô có thể vượt qua mọi chuyện, anh giống như ngọn lửa ấm áp yên bình nhất sưởi ấm cho cô trong ngày mùa đông giá lạnh.
Cố Minh Nguyệt quyết định ở lại bên cạnh anh, cô muốn cầm tay anh đi đến cuối cuộc đời, cô muốn cùng anh, cùng nhau nhìn Hàm Dịch lớn lên.
Cô sẽ không bao giờ liên lạc với Thẩm Dung nữa, cho dù nhiệm vụ có bị thất bại, bị đưa tới thế giới trừng phạt đi nữa, Cố Minh Nguyệt cũng không muốn rời khỏi Tống Chân Dật.
Là em có lỗi với anh, nhưng em sẽ dùng tương lai, lấy cả đời để chăm sóc anh thật tốt, Cố Minh Nguyệt hôn lên mặt Tống Chân Dật, chậm rãi nhắm mắt lại khẽ nói: Chân Dật, em yêu anh.
Chỉ nhắm mắt một lúc mà một đêm đã trôi qua, sau khi tỉnh dậy Cố Minh Nguyệt cùng Tống Chân Dật gọi taxi trở về nhà trọ. Hàm Dịch được bảo mẫu chăm sóc, đã một buổi tối không gặp vừa thấy cha mẹ liền giẫy dụa nhào qua đòi ôm. Tống Chân Dật ngồi xổm người xuống ôm bé vào ngực, anh hôn nhẹ lên hai bên má giống như hai bánh bao nhỏ của bé. Tiểu Hàm Dịch được cha hôn liền cười lên khanh khách.
1
Cố Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này trong lòng liền hạ quyết tâm, không tiếng động đi tới nhà vệ sinh, khóa cửa lại rồi lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn dài, bấm vào dãy số đã thuộc lòng sau đó nhấn nút gửi tin.
Tin nhắn được gửi đi thành công, cô nhìn mấy chữ này, tựa vào bức tưởng lạnh băng phía sau lưng thở nhẹ ra một hơi, như vậy chắc là ổn thoả rồi. Cô đã nói rất rõ ràng rằng hắn ta không nên quấy rầy cuộc sống của bọn họ nữa, nếu không cô sẽ tiết lộ chuyện Hàm Dịch cho nhà báo, chắc hẳn bọn họ cũng rất muốn viết ra vài mẩu chuyện bí mật của ngôi sao mới trong giới chính trị này.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Cố Minh Nguyệt cùng mọi người chơi đùa với con mình, cô giục Tống Chân Dật đi thay đồ, còn mình thì ôm con hát những bài hát thiếu nhi, đứa bé tròn trịa mềm mại bé nhỏ này khiến cho cô cảm thấy có thương thế nào cũng không đủ.
Mẹ không muốn rời khỏi con, bảo bối nhỏ của mẹ. Trong lòng Cố Minh Nguyệt khẽ nói, trong thế giới nhiệm vụ này cô đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, cũng đã từng tiếp xúc với thể loại truyện xuyên qua từng thế giới để làm nhiệm vụ giống như mình nhưng cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao nhiều nữ chủ có thể thoải mái rời khỏi nhiệm vụ, chấp nhận rời khỏi đứa con do bọn họ sinh ra cơ chứ. Mặc dù không dùng cơ thể của chính bản thân mình để sinh nhưng cũng là đứa bé mình vất vả mang thai mười tháng sinh ra, trong quá trình chăm sóc nuôi dưỡng cũng sẽ chất chứa tình cảm ruột thịt, vô luận thế nào cũng sẽ không xóa sạch được.
Cố Minh Nguyệt không thể làm ra hành động nhẫn tâm rời bỏ tiểu Hàm Dịch, tình mẹ trong cô khiến cô không cách nào tự nhiên bình tĩnh rời đi, bỏ lại con mình để đi đến thế giới khác.
Kể từ sau khi tin nhắn kia được gửi đi, Cố Minh Nguyệt tiếp tục sống cuộc sống bình thường như trước đây, Thẩm Dung không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa. Thoáng cái hai tháng đã trôi qua, trong nháy mắt Trung thu đã đến, điều này cũng có nghĩa sinh nhật 21 tuổi của cô cũng đã đến gần ngay trước mắt.
Mọi thứ đều quá mức yên bình tốt đẹp, tràn đầy hy vọng, thế nên khi cô đưa tiểu Hàm Dịch đến nhà trẻ như mọi buổi sáng thì bỗng nhiên bị làm cho bất tỉnh trong khi chưa kịp phản ứng gì. Mũi hít phải mùi thơm trên chiếc khăn bịt ở miệng, sau đó cô liền bất tỉnh nhân sự.
Bị người ta bắc cóc ? Trước khi Cố Minh Nguyệt hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu cô thoáng qua ý nghĩ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...