Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Từ lúc bước vào phòng tiệc , trong lòng Cố Minh Nguyệt vẫn mãi hoang mang không thể đè xuống, cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Vì vậy cô ngồi xuống tựa sát vào Tống Chân Dật, nắm chặt bàn tay to lớn của người đàn ông, người ở bên ngoài nhìn vào đều cho là hai người đang thể hiện sự ân ái ngọt ngào vô tận, khiến người ta ghen tị . Qua lời bàn luận của mọi người , cô thoáng nghe được âm tiết mơ hồ cái gì mà thẩm với thuần nhiên gì đó là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay. Trong lòng liền cảm thấy lo lắng, không phải trùng hợp như vậy chứ.

Tâm tình bồn chồn của cô, làm người thân cận nhất, dĩ nhiên Tống Chân Dật cũng cảm nhận được, anh không rõ nguyên nhân vì sao, nên chỉ đành cầm tay cô, im lặng an ủi, anh nghĩ có lẽ là do cô không có thói quen tiếp xúc với nhiều người, thế nên trong lòng căng thẳng.

Trong lòng Cố Minh Nguyệt hoảng sợ tới cực điểm, cô hoàn toàn có thể chắc chắn rằng nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay chính là Thẩm Dung và Triệu Thuần Nhiên. Sao tới tận tháng sau hắn ta mới kết hôn, không phải đã nói sau khi tốt nghiệp đại học thì đính hôn, qua thêm một năm liền kết hôn sao? Sao lại kéo dài thêm ba năm chứ?

Cô muốn nhân lúc nhân vật chính của bữa tiệc chưa tới mà mượn cớ thân thể không thoải mái lặng lẽ trốn ra ngoài nhưng mông còn chưa kịp rời khỏi mặt ghế thì cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra. Thẩm Dung mặc một bộ âu phục thoải mái áo ngoài màu xanh đen phối với quần tây màu nâu nhạt và áo sơmi màu ngà xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ngay khi nhìn thấy hắn , trái tim Cố Minh Nguyệt vốn đang đập thình thịch không ngừng trong lồng ngực trong nháy mắt bình tĩnh lại.


Gần bốn năm không gặp, Thẩm Dung từ một thanh niên ngây ngô nay đã trưởng thành , trở thành một người đàn ông thành thục phong độ, khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn chứa ý cười, thần thái sáng lạng, toàn thân tỏa ra vẻ tự nhiên rộng lượng, khí độ bình tĩnh của một chính trị gia.

Ánh mắt Thẩm Dung mang theo vẻ thân thiết đảo qua tất cả mọi người trong phòng, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, tôi tới trễ..." Lời của hắn còn chưa nói hết, âm cuối liền bị cắt đứt đột ngột, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin khóa chặt vào bóng dáng xinh đẹp mộng ảo đang ngồi trước mặt hắn.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Dung đã cho rằng hẳn là do hắn xuất hiện ảo giác, vậy mà hắn lại nhìn thấy Thẩm Duyệt - cô em gái đã trốn đi mất tích suốt bốn năm qua. Cô cứ thế bình tĩnh ngồi ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt như đang nhìn người xa lạ nhìn vào hắn.

Thời gian bốn năm càng khiến vẻ đẹp và ý vị của cô sâu sắc hơn, nếu như nói Thẩm Duyệt trước kia là một đóa hoa anh túc diêm dúa thu hút ánh mắt của mọi người, thì giờ đây cô chính là Mạn Châu Sa Hoa bên bờ Vong Xuyên mê hoặc linh hồn người khác, yêu mỵ u diễm vượt khỏi mọi vẻ đẹp trên thế gian.

Trái tim Thẩm Dung thoáng đập sai một nhịp, tiếng nói và hình ảnh quanh hắn đều như tan biến, trời đất khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, trong mắt hắn bây giờ toàn bộ đều là bóng dáng của Cố Minh Nguyệt.

Dao động của hắn quá lớn làm cho mọi người trong bữa tiệc hơi nghi hoặc một chút. Mọi người đưa mắt nhìn nhau muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ánh mắt của Thẩm Dung đang dừng lại ở trên người ai.

Cố Minh Nguyệt cúi đầu xuống, nhích lại gần người Tống Chân Dật, tránh đi ánh mắt nóng rực như nham thạch nóng chảy của người đàn ông kia.

Lúc này Thẩm Dung mới dám khẳng định , người con gái xinh đẹp đang ngồi kia chính là Cố Minh Nguyệt. Hắn cố hết sức thu hồi ánh mắt đang giằng co trên người cô về, nhanh chóng điều chỉnh tốt nét mặt sau đó hàn huyên với mọi người, thần thái tự nhiên hệt như một màn ban nãy chưa từng xảy ra.

Theo bản năng Tống Chân Dật cảm nhận được sự uy hiếp rõ ràng từ ánh mắt Tẩm Dung dành cho Cố Minh Nguyệt, trên mặt anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đoán chừng có phải trước đây hai người từng quen biết nhau hay không. Anh cúi đầu quan sát nhìn sang nét mặt của Cố Minh Nguyệt, phát hiện sắc mặt cô vẫn như ngày thường thì trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, lại vì thái độ thù địch không rõ ràng của mình với Thẩm Dung mà bật cười.


Cố Minh Nguyệt chưa từng kể với anh những chuyện trước đây của cô, anh cũng không để ý cũng chẳng hỏi đến chúng. Anh yêu tất cả của Cố Minh Nguyệt, bao gồm cả quá khứ lẫn tương lai sau này của cô, cho nên dù cô đã trải qua những chuyện gì đi nữa thì những thứ đó cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình yêu mà anh dành cho cô, anh nguyện ý chờ đến ngày Cố Minh Nguyệt chủ động nói cho anh biết toàn bộ quá khứ cũng như bí mật của cô. Trước khi ngày đó tới, anh sẽ tuyệt đối không hỏi cô, cho dù anh có tò mó thắc mắc hơn đi nữa. Kể cả sau này cô có không nói với anh thì anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhận ủng hộ quyết định của cô. Vì cô là tất cả của anh.

Tất cả hành vi của Tống Chân Dật chỉ có thể đổ lỗi cho việc anh quá yêu , quá để ý tới Cố Minh Nguyệt, bất kỳ thứ gì có thể làm anh mất đi cô thì đều bị anh cấm đoán ngăn chặn hoàn toàn.

"Anh Tống, ngưỡng mộ thanh danh đã lâu." Sau khi đi một vòng mời rượu mấy bàn khác, Thẩm Dung đi tới bàn Cố Minh Nguyệt đang ngồi, nâng ly rượu tới trước mặt Tống Chân Dật.

"Nào có, cậu Thẩm chính là thanh niên tuấn kiệt, hậu sinh khả uý khiến người ta kính nể." Tống Chân Dật cũng là người có tài ăn nói xã giao, mấy câu nói khách sáo như vậy trong giới thượng lưu anh cũng từng gặp không ít, anh nâng ly rượu lên đáp lễ với Thẩm Dung, uống một hớp rượu trong ly sau đó chuẩn bị ngồi xuống, nhưng không nghĩ tới Thẩm Dung lại rót đầy ly rượu trực tiếp nâng ly nhìn Cố Minh Nguyệt.

"Vị này chắc là hôn thê của anh Tống, nhưng quả thật là vô cùng kỳ lạ, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, dáng dấp thật giống với em gái Thẩm Duyệt của tôi." Thẩm Dung cười như không cười nói ra những lời này, sau đó ánh mắt không ngừng lóe lên vẻ ý vị thâm trường, hắn uống hết ly rượu trong tay sau đó quay mặt cười yếu ớt ra hiệu với Cố Minh Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt không uống rượu được, một ly này để tôi uống thay em ấy." Tống Chân Dật cảm thấy ánh mắt của Thẩm Dung thật giống như có thể lột sạch quần áo người khác, anh nghiêng người che đi cơ thể Cố Minh Nguyệt, sắc mặt giận dữ hơi tái đi, cầm ly rượu trong tay Cố Minh Nguyệt một hơi uống sạch, quơ quơ ly không ra hiệu Thẩm Dung có thể đi được rồi.


Anh không thể chịu đựng được khi có người đàn ông khác dùng ánh mắt trắng trợn như vậy nhìn chòng chọc vào người phụ nữ của anh.

Thẩm Dung chỉ cười không nói, thoải mái gật đầu sau đó đi tới bàn tiếp theo.

"Tên của tiểu Nguyệt là Cố Minh Nguyệt."

Phía sau Thẩm Dung truyền đến giọng nói thong thả của Tống Chân Dật làm cho bước chân của hắn thoáng chốc ngừng lại, nét mặt lại không để người khác nhìn ra dấu vết gì, chốc lát sau liền sải bước đi tới bàn bên ngoài, trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Chỉ là, không một ai phát hiện một bên góc áo của hắn hơi nhăn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui