Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Sau khi tắm xong , Cố Minh Nguyệt ngồi trước kính Tây Dương , cẩn thận thoa lên cao dưỡng da được làm từ hơn mười loại vật liệu quý hiếm. Mười ngón tay ngọc mảnh mai trắng nõn lấy cao màu trắng sữa từ trong hộp thủy tinh mạ tơ vàng ra, chậm rãi xoa lên da . Cao màu trắng sữa gần như trong suốt , vừa tiếp xúc với da thịt, lập tức biến thành chất lỏng như nước thấm vào làn da tựa ngọc dương chi cực phẩm của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa, hương thơm tao nhã mùi hoa nhài từng chút từng chút tràn ngập làn da trơn bóng của nàng.
1

Mái tóc dài đen nhánh của nàng được búi lỏng , bên trên cài một chiếc trâm vàng đính ngọc lục đơn giản . Sợi tóc đen nhánh rơi xuống một bên gò má , đối lập rõ ràng với da thịt trắng mượt óng ánh trong suốt như ngọc của nàng . Vì vừa tắm xong nên trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo bào rộng tay màu trắng làm từ tơ tằm, được thắt bằng một mảnh tơ lụa cùng màu sắc , bờ vai như được gọt dũa, vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay.

Làm cho quân tử leo xà nhà Lưu Dật nhìn nữ tử ngồi trước gương trang điểm không chớp mắt, hắn cảm thấy mọi cử chỉ hành động của nàng đều vô cùng tao nhã , mê hoặc rung động lòng người đến không nói nên lời. Suốt mấy ngày nay , khi sắc trời vừa tối , hắn liền không khống chế được bản thân mà nhớ tới dung mạo tinh xảo cùng giọng nói mềm mại yêu kiều của nàng.
1

Cố Minh Nguyệt biết nhân vật mục tiêu đang trốn ở ngay trên đầu của nàng, vì có hệ thống, cho nên nàng có cảm ứng đặc biệt với nhân vật mục tiêu . Suốt mấy ngày nay , nàng luôn duy trì động tác câu nhân của mình. Sau khi thoa cao xong, nàng yêu kiều cất bước đi tới trước giường . Chậm rãi, từng chút từng chút một cởi sợi tơ thắt ở bên hông ra. Không còn vạt áo trói buộc, áo bào tơ tằm mỏng manh từ trên da thịt nàng nhẹ nhàng rơi xuống tựa như thủy triều dần dần rút đi, lộ ra yếm nhỏ đỏ thẫm thêu uyên ương hí thủy cùng thân thể xinh đẹp tuyệt trần của nàng . Thân thể nàng tưởng chừng như được mài dũa tỉ mỉ từ ngọc thượng hạng ra, mập ốm vừa phải, mềm mại nhỏ nhắn vừa thích hợp, toàn thân thanh bạch không tì vết.

Bởi vì lạnh, nên thân thể hơi run , khiến cho hai luồng đẫy đà cao vút trước ngực cũng đung đưa theo , tạo thành độ cong xinh đẹp như muốn từ trong chiếc yếm xinh xắn kia nhào ra. Lưu Dật ngồi trên xà nhà nhìn đến một màn này khiến cho nhiệt độ toàn thân bất chợt tăng cao, bụng dưới thoáng chốc đã hừng hực như lửa , yết hầu của hắn chuyển động liên tục. Lúc này mỹ nhân cảnh xuân vô hạn bên dưới đang muốn lên giường nghỉ ngơi, nhưng không ngờ chân trái vấp vào chân phải , mắt thấy sẽ phải đập đầu vào mép giường. Sắc mặt Cố Minh Nguyệt trở lên căng thẳng, nàng nhắm chặt hai mắt lại, nàng không nắm chắc mười phần là Lưu Dật sẽ đỡ nàng, nàng đây là đang đánh cược.


Trên đầu đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, bàn tay to thon dài nóng như lửa đỡ lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng. Cố Minh Nguyệt sợ hãi dựa vào trong lồng ngực rộng rãi của nam nhân . Còn chưa kịp mở mắt nhìn, hai mắt đã bị một dải lụa bịt kín.

"Thật là một tiểu nương tử xinh đẹp quyến rũ, mặc như thế này chẳng lẽ là đang chờ phu quân của nàng sao?" Người đến là một nam tử trẻ tuổi, giọng nói trầm thấp dễ nghe, hơi thở ấm áp phả vào bên tai nàng, mang đến cảm giác hỗn độn khác thường , nàng không thoải mái mạnh mẽ giãy giụa. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng nhạt khẽ mở, chưa kịp lớn tiếng kêu cứu, thì đã bị một đôi môi mỏng mang theo hơi thở cỏ xanh chặn lại.

Lúc này Cố Minh Nguyệt vô cùng hoảng loạn , cả người run rẩy vì sợ hãi. Cánh tay mạnh mẽ của nam tử ôm lấy đầu nàng , điên cuồng mút lấy môi nàng, đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm răng , quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương . Khuấy động khuôn miệng, liếm láp từng tấc một trong miệng nàng, trêu chọc Cố Minh Nguyệt xấu hổ và giận dữ muốn chết, hai gò má nhiễm đầy diễm sắc, xinh đẹp quyến rũ như cành mẫu đơn sau cơn mưa. Đôi tay mềm mại của nàng liều mạng đẩy hắn ra , tuy đã sử dụng toàn bộ sức lực của mình, nhưng chút sức này đối với Lưu Dật mà nói không khác gì gãi ngứa.

Nụ hôn kết thúc, cả người Cố Minh Nguyệt càng thêm mơ màng, thân thể mềm nhũn . Nếu không phải bên hông còn có bàn tay lớn nâng đỡ, thì nàng đã sớm ngã xuống đất rồi. Dải lụa bịt mắt sớm đã bị nước mắt thấm ướt, chóp mũi ửng đỏ, nhỏ giọng khóc thút thít. Bờ môi nóng bỏng của nam tử dời đến cần cổ thon dài trắng noãn của nàng, nhẹ nhàng cắn mút , bàn tay chậm rãi du tẩu vân vê khắp người nàng, khiến nàng khẽ kêu lên một tiếng rên rỉ mê người.

Lưu Dật nghe tiếng mỹ nhân rên rỉ cảm thấy thật êm tai, hắn muốn nghe thật nhiều âm thanh rên rỉ từ cái miệng nhỏ kia hơn nữa . Vì vậy động tác trên tay càng ngày càng mạnh bạo .Cố Minh Nguyệt không thể tin được bản thân lại có thể có khoái cảm vui thích khi bị một nam nhân xa lạ sờ soạng . Nàng càng khóc lợi hại hơn. Tình cảnh thế này nếu để người khác bắt gặp được, không những bản thân sẽ bị người ta chụp cho cái mũ dâm phụ, mà Hầu phủ cũng sẽ bị mọi người phỉ nhổ . Nghĩ tới đây, Cố Minh Nguyệt dứt khoát cắn lưỡi.

Răng ngọc mạnh mẽ cắn xuống, nhưng nàng lại không có cảm giác đau đớn như đã nghĩ, mà lại cắn phải hai ngón tay có lớp chai mỏng .


"Tiểu nương tử đúng là can trường, nếu như nàng thật sự cắn lưỡi tự tử, gia làm sao mà tìm được giai nhân quốc sắc thiên hương như nàng nữa ?" Trong giọng nói cười cợt của nam tử mang theo một tia tức giận. Cố Minh Nguyệt vô cùng sợ hãi, chỉ có thể ừ một tiếng, giọng nói như mỹ tửu khiến người nghe toàn thân mềm nhũn.

Cố Minh Nguyệt không nói lời nào, nghĩ trong sạch đã mất thì chi bằng chết đi cho sạch sẽ. Nàng tức giận cắn hai đầu ngón tay trong miệng mình, oán hận mà nghiền nát nó.Nước mắt chảy thành hai dòng suối nhỏ khiến cho dải lụa trên mắt ướt đẫm. Cố Minh Nguyệt thầm nghĩ nếu có thể cắn đứt ngón tay của tên hái hoa tặc này thì thật tốt .

Có lẽ là dáng vẻ mỹ nhân thực sự quá mức đáng thương khiến cho nam tử không khỏi than nhẹ, trong thanh âm lại lộ vẻ hài lòng. Mảnh lụa trắng che mắt được kéo xuống, đôi mắt đẹp mông lung lệ , tràn đầy vẻ oán hận. Mái tóc nàng bởi vì giãy dụa mà rơi xuống tán loạn ở một bên mặt, khiến cho nàng càng thêm mảnh mai bất lực . Giống như hải đường bị mưa lớn tàn phá, khiến cho người ta càng muốn hung hăng ngược đãi nàng.

Cố Minh Nguyệt cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía nam tử vừa khinh bạc mình, hắn có khuôn mặt như ngọc, ánh mắt rực rỡ như sao trời, bề ngoài tuấn nhã phi phàm. Đây chẳng phải là nam tử mấy ngày trước đã xông vào xe ngựa của nàng sao? Trong chốc lát Cố Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao nàng lại nhìn người không rõ ràng, để rồi cứu lấy một tên đăng đồ tử như thế? Đúng rồi, lúc đó Tả tướng tự mình dẫn cấm vệ quân đi khắp nơi trong kinh thành lùng bắt trộm.Làm sao nàng lại có thể trông mặt mà bắt hình dong, cho rằng người có bề ngoài ngọc thụ lâm phong như vậy hẳn không thể là kẻ tiểu nhân trộm cắp. Nào biết được người này không những trộm cướp, mà còn là một tên đăng đồ tử xông vào phòng ngủ của nữ tử.
3

"Nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng thật khiến ta muốn ngừng mà không được ." Cố Minh Nguyệt nghe được lời hắn nói, trong lòng vừa ủy khuất vừa hoảng sợ. Nàng thừa dịp hắn không chú ý, đẩy mạnh cánh tay trên người mình ra, khiến đầu suýt chút nữa đập vào thành giường.


Lưu Dật nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy cánh tay của nàng khiến cho Cố Minh Nguyệt ngã ở trên giường .

"Haiz, nàng thật sự hoàn toàn không nhận ra trượng phu của mình ?" Cố Minh Nguyệt nghe tên đăng đồ tử kia ngồi ở mép giường, ôn nhu nói.

"Đừng có nói bậy, phu quân ta thể chất ốm yếu, đang ở trong phủ tĩnh dưỡng, làm sao có thể là người có thân thủ bất phàm như ngươi." Mỹ nhân vẻ mặt xem thường mà nhìn hắn, hai mắt hắc bạch phân minh hiện lên vẻ đề phòng, hiển nhiên một chữ hắn nói nàng cũng không tin. Nam tử bất đắc dĩ đưa tay đến bên hông, Cố Minh Nguyệt cho là hắn lại muốn giở trò , nhưng chớp mắt sau đó liền kinh ngạc mà nhìn hà bao huyền sắc có thêu tường vân bạch phúc đang giơ trước mặt mình. Đây chẳng phải là chiếc hà bao mà nàng làm mấy ngày trước trong lúc xuất phủ dâng hương sao. Nàng đã bảo nha hoàn đưa đến Lâm Thủy Hiên chỗ thế tử dưỡng bệnh . Sao lại có thể ở chỗ tên đăng đồ tử này được.
1

"Ngươi, ngươi, ngươi... "Cố Minh Nguyệt kinh hãi đến nỗi không thốt lên lời , nàng không thể tin tên đăng đồ tử này lại chính là phu quân của nàng. Phu quân nàng không phải là ma ốm sao ?
3

Trong một lúc Cố Minh Nguyệt không thể chấp nhận được, nàng tự nhéo chính mình hai cái để xác nhận bản thân không phải đang nằm mơ.


Lưu Dật buồn cười nhìn động tác của nàng : "May mắn nhờ có phu nhân vài ngày trước đã đi dâng hương kính Phật, thành tâm cầu phúc cho vi phu. Cho nên mấy ngày nay vi phu cảm thấy thân thể trở lên tốt hơn , ngoại trừ việc cảm thấy có chút hư nhược, thì so với người bình thường đã không khác biệt mấy."

Cố Minh Nguyệt không ngốc, sau khi nghe xong liền hiểu . Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền ảm đạm xuống, phu quân của nàng "Khỏi bệnh" mà một chút tin tức nàng cũng không biết, có thể thấy được hạ nhân trong vương phủ không coi nàng là thế tử phi.

Lưu Dật nhìn vẻ mặt ảm đạm của Cố Minh Nguyệt, trong lòng như bị nhéo chặt, bàn tay sờ lên gương mặt trơn bóng của nàng, thấp giọng nói: "Là vi phu không đúng, phu nhân trớ có đau lòng, vi phu thực có nỗi khổ trong lòng, không phải là có ý định lạnh nhạt giấu diếm nàng, mong phu nhân thứ lỗi cho." Hạ nhân trong Vương phủ cũng cần phải quản chế lại , cho dù là lúc trước hắn "bệnh" không thể viên phòng cùng thế tử phi, thì bọn chúng cũng không được phép đối xử với nàng như vậy.
1

"Vì vi phu đã khỏe hơn rồi, hôm nay chúng ta liền bù đắp đêm động phòng hoa chúc kia đi." Lưu Dật vừa nói, tay đã bắt đầu cởi ra yếm nhỏ trên người Cố Minh Nguyệt, đôi ngực sữa mượt mà lập tức hiện ra. Nhũ hoa tựa như đóa hồng mai trên ngực ,dường như bị lạnh, nhanh chóng dựng thẳng lên.

Cố Minh Nguyệt xấu hổ liền muốn lấy tay che đi, nhưng chưa kịp che ngực lại, thì hai tay đã bị một bàn tay lớn kéo lại ấn lên trên đỉnh đầu. Lưu Dật nghiêng người lên giường, đè cả người hắn lên thân thể của nàng, dùng tay còn lại cởi bỏ quần áo của chính mình. Không mất mấy giây, thân thể hai người đều loã lồ áp sát vào nhau.

Lưu Dật liền không thể chờ đợi thêm nữa , bắt đầu gặm cắn liếm láp thân thể xinh đẹp dưới thân. Hắn ngậm lấy một bên ngực nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc làm cho nhũ hoa đỏ au kia đứng thẳng lên. Nam tử khi thì dùng đầu lưỡi khẽ gảy nụ hoa, khi thì dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn , khi thì hút thật mạnh đến nỗi tạo thành những âm thanh ái muội. Nghe được hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ như con mèo nhỏ của nữ tử, nam tử giống như được cổ vũ , bàn tay to lớn từ từ vuốt ve ngực đến sưng đỏ rồi chuyển dần về phía nơi tư mật bên dưới của nữ tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận