Chuyện phiền lòng thực sự là ngày một nhiều, một chuyện nối tiếp một chuyện.
Nhiệm vụ lần này quả thật là khiến người ta không biết phải làm thế nào để xoay sở ứng phó.
Cố Minh Nguyệt nằm ngửa ở trên giường, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, buồn rầu mà suy nghĩ đối sách. Mặc kệ cô có nguyện ý hay không thì nội dung vở kịch vẫn sẽ xảy ra, bây giờ chỉ có cách tìm phương án giải quyết xử lí việc này mà thôi.
A.... Thật là phiền phức mà. Cố Minh Nguyệt chán nản nện tay xuống tấm đệm tơ tằm màu tím nhạt thêu hoa, tay còn lại thì liên tục vuốt ve màn hình điện thoại của mình. Cô do dự mở danh bạ ra tìm số điện thoại của Thẩm Dung, sau mấy lần lặp đi lặp lại vẫn do dự không ngừng chỉnh sửa thông tin.
Hắn ta hiện tại đang làm gì? Có phải là đang hẹn hò ngọt ngào với Triệu Thuần Nhiên hay không?
Không sai, Thẩm Dung hiện tại đã có bạn gái, người đó không ai khác chính là nữ chủ Triệu Thuần Nhiên.
1
Cố Minh Nguyệt không thể diễn tả tâm tình bức bối uất ức phức tạp hiện giờ của mình, cô rất muốn đóng gói đồ tai họa Thẩm Dung này sau đó ném sang cho người khác, thế nhưng dù cô có ý nghĩ muốn một đạp đá bay nam chính của nhiệm vụ lần này, thì cô cũng không được phép làm như vậy.
Cố Minh Nguyệt hận không thể vọt tới trường đại học của Thẩm Dung đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết, sau đó giẫm đạp lên tiểu JJ của hắn nói cho hắn biết bà đây đếch thèm chơi với mi nữa.
Đáng tiếc chuyện này chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng của Cố Minh Nguyệt mà thôi, cho nên càng khiến cô tức giận cáu tiết hơn.
Nguyên nhân bắt đầu từ việc gần đây sau khi về đến nhà Thẩm Dung đột nhiên không giày vò hay hành hạ cô nữa, bởi vậy Cố Minh Nguyệt rất buồn bực. Cô bất chấp việc mình có thể bị người ta cho rằng là người có khuynh hướng Stockholm mà mạo hiểm hỏi han hắn thật hàm súc nhưng lại nhận được vẻ mặt phức tạp khó phân biệt của hắn ta, sau đó cất giọng lạnh nhạt nói với cô rằng gần đây hắn mới quen bạn gái nên tạm thời sẽ không chạm vào cô.
Tạm thời. Sau khi Cố Minh Nguyệt nghe được hai chữ này thì thái độ xử sự tu dưỡng gì đó cũng mất sạch, cô tức điên người mà quay qua vung tay định tát thẳng vào mặt Thẩm Dung, thì lại bị người đàn ông này chặn lại giữa không trung, sau đó bẻ ngược lại sau lưng làm cô ngã vào trong ngực của mình.
"Buông tay!" Thiếu nữ đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, cô tức giận trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia. Thật đúng là một tên khốn nạn.
"Kích động như vậy?" Vẻ mặt Thẩm Dung khẽ động, giữ chặt hai cánh tay yếu đuối của cô một cách cẩn thận nhẹ nhàng tựa như chỉ cần dùng thêm một chút sức lực nữa thì sẽ có thể làm gãy chúng. Hắn vươn đầu lưỡi ấm áp dịu dàng liếm lên vành tai khéo léo của Cố Minh Nguyệt, thấp giọng nói "Đừng nói là cô thích tôi rồi đấy nhé."
Thiếu nữ bực tức tránh né sự liếm láp của người đàn ông, thân thể hơi run lên sau đó cố chấp quay đầu sang chỗ khác, giọng nói mềm mại run rẩy vang lên: "Anh hai đùa gì thế."
Biểu hiện bất lực cùng với giọng nói buồn bã của Cố Minh Nguyệt làm cho tâm trạng Thẩm Dung trở nên sáng sủa vui mừng hơn.
"Yên tâm, anh vẫn sẽ tiếp tục chơi cô, nói cho cùng thì bên trong cô tuyệt vời như vậy thì sao anh có thể vứt bỏ được chứ." Người đàn ông vừa nói vừa dùng tay đè xuống hộ khẩu no đủ của thiếu nữ, cách lớp vải vóc đâm vào trong khe nhỏ đang đóng chặt kia đẩy lên kéo xuống không ngừng.
"Xin anh... Đừng... Xảy ra quan hệ với cô ấy..." Cố Minh Nguyệt đột nhiên quay đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt đầy vẻ tà tứ của Thẩm Dung, lắp bắp cầu xin, "Anh hai, Tiểu Duyệt không thể rời khỏi anh, cầu xin anh..."
Trên nét mặt tuyệt vọng của thiếu nữ mang theo vẻ mong mỏi khiến người ta không thể bỏ qua, tựa như toàn bộ các ngôi sao trên bầu trời đã tập hợp lại thành một vệt sáng vô cùng rực rỡ, chiếu rọi lên người hắn, soi sáng cho toàn bộ thế giới của hắn.
"Anh hai, chỉ cần anh hai muốn, cái gì tiểu Duyệt cũng sẽ làm." Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Cố Minh Nguyệt đặt lên bàn tay to đang đè trên miệng huyệt của mình, kéo chặt các ngón tay, liếm đôi môi đỏ mọng từng bước dụ dỗ nói: " Tiểu Duyệt nhất định sẽ nghe lời anh hai, bởi vì từ ngày đó trở đi thân thể này đã thuộc về anh hai rồi ,Tiểu Duyệt sẽ dùng hết khả năng của mình để thỏa mãn nhu cầu của anh. Cho nên cầu xin anh đừng xảy ra quan hệ với cô ấy."
Nghe thiếu nữ cầu xin tha thiết như vậy làm cho hạ thân của Thẩm Dung càng sưng to khó chịu, lại thêm thiếu nữ không ngừng vặn vẹo thân thể chầm chậm ma sát nhục vật nhô ra trong quần hắn, ra sức quyến rũ hắn.
Xem ra cô ta đã thật sự không thể rời khỏi mình được nữa rồi, quả nhiên con đường nhanh nhất để đi thẳng vào tâm linh của một người phụ nữ chính là tình dục. Cô em gái có khuôn mặt xinh đẹp luôn tỏ ra mình là thánh nữ này sau khi bị hắn chơi thì không chút phản kháng mà chủ động dang rộng chân nằm dưới người hắn, dâm đãng hèn hạ mà cầu xin hắn cắm côn thịt vào chơi loạn.
Thẩm Dung cảm thấy thời gian tới bất luận có xảy ra chuyện gì thì đều là kết quả do Cố Minh Nguyệt lựa chọn. Là cô ta hèn mọn cầu xin hắn, chủ động muốn hắn giữ cô ta lại bên mình, mà không phải là do hắn bức ép cô ta, tính chất của hai thứ này là hoàn toàn bất đồng.
Người sau thì hắn phải chịu trách nhiệm, còn người trước thì hắn có thể không chút kiêng kỵ gì mà đưa ra bất kỳ yêu cầu lớn nhỏ khác nhau với cô, muốn làm gì thì làm, hơn nữa cũng không cần phải gách vác trách nhiệm.
Dù sao cũng là do cô ta tự nguyện ở lại bên cạnh hắn.
Đối với hắn Cố Minh Nguyệt là người có cũng được mà không có cũng không sao, hơn nữa cô ta cũng đã không thể rời khỏi mình làm cho Thẩm Dung có cảm giác bản thân hắn chính là người thắng cuộc, tương tự với tâm tình công đức viên mãn của một cao tăng khi hắn rốt cuộc có thể hàng phục một con yêu nữ, đây là sự chinh phục do chính tay hắn tạo nên.
"Nếu không muốn để tôi và cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài kiểm soát thì tới ký túc xá của tôi đi." Thẩm Dung hài lòng buông ra mấy lời này, nhẹ nhàng liếc gương mặt trở nên vui sướng trong nháy mắt kia của cô " Ở đó tôi sẽ nói cho cô biết cô phải làm gì, tôi tin cô sẽ không khiến tôi thất vọng."
"Anh hai, Tiểu Duyệt tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng." Cố Minh Nguyệt dịu dàng đáp.
Thẩm Dung cảm thấy, mình đã không kịp chờ đợi mà muốn nghiệm thu thành quả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...