Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Hai ngón tay thon dài của hắn kẹp lấy điểm G nhạy cảm nhất trong huyệt thịt của thiếu nữ , tàn nhẫn mà đâm vào đó. Hai người đều có thể nghe được tiếng dao động cuồn cuộn của dòng nước trong khoang bụng, Cố Minh Nguyệt dùng hết ý chí sức lực còn lại của mình để kiềm chế co bóp trong ruột, bắp thịt căng chặt khống chế bên trong vì vui sướng mà co rút lại, đề phòng bản thân thật sự không chịu nổi mà phun chất lỏng lạnh lẽo trong ruột ra.

"Nếu không muốn làm bẩn ga trải giường, thì ngoan ngoãn mà ngậm lấy biết không, đồ đê tiện dâm loạn." Bàn tay người đàn ông không chút lưu tình vỗ lên bờ mông căng chòn của cô, để lại trên đó vô số dấu tay đỏ tươi.

Mông Cố Minh Nguyệt bị mấy cái đánh như vậy làm cho đau rát, bàn tay kia vừa đánh xuống một cái, thì chất lỏng trong cơ thể cô lại càng giao động gấp bội, ầm ĩ kêu gào như muốn xông ra khỏi cửa động , ào ạt chảy ra ngoài.

Trong lúc vô tình, khuôn mặt thiếu nữ rơi đầy lệ, cô bất chấp tất cả cắn lấy chiếc quần lót nam trong miệng, không kêu một tiếng.

Cái miệng nhỏ của Cố Minh Nguyệt bị lấp kín không cách nào nói chuyện, cô cũng không muốn tốn sức đi nghẹn ngào giãy dụa thêm nữa. Bởi vì cô biết càng đấu tranh, thì sẽ càng kích thích sự hăng hái cùng dục vọng chinh phục của đàn ông hơn, nói không chừng sẽ còn bị đối xử tàn nhẫn hơn.

Cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, chịu đựng và chờ đợi.


Ở trong thế giới nhiệm vụ này chỉ cần còn sống thêm ngày nào, thì phải tiếp tục chờ đợi thêm ngày đó, đợi tới một ngày cuối cùng kia. Cố Minh Nguyệt cảm thán sức chịu đựng của bản thân thật phi thường, cô có thể chờ đợi cực kỳ lâu, bởi vì thời gian thuộc về cô đã chấm dứt vĩnh viễn ở kiếp trước rồi, dường như thứ còn dư lại cũng chỉ có linh hồn vĩnh hằng cùng ý chí và nghị lực mà thôi.

Vì vậy, ngoài dự đoán của mọi người cô cứ thế im lặng thuận theo mà sống.

Ánh mắt Thẩm Dung đầy vẻ tối tăm khó hiểu nhìn ngắm gương mặt thấm đẫm lệ ngân của thiếu nữ, cô im lặng không chịu khuất phục, lại không phải là một dạng phản kháng thầm lặng hay sao? Thế nên hắn lại càng phải ác độc hơn nữa, phải khiến cho cô ta nhục nhã phun ướt cả tấm đệm giường này trước mặt mình, phải tiếp tục chiếm giữ, lăng nhục cô ta hơn nữa.

Nhưng mà, vì sao nơi lồng ngực lại thấy rầu rĩ, có chút cảm giác không thở nổi. Có phải là vì cửa sổ đóng quá chặt cản trở không khí lưu thông hay không, vì vậy mình mới có cảm giác như đang thiếu dưỡng khí như vậy.

Nước mắt của Cố Minh Nguyệt là thứ vô cùng hiếm có, bởi vì bất luận có bị xỉ nhục dâm đãng triệt để tới thế nào đi nữa thì cô cũng chưa từng khóc lóc cầu xin trước mặt hắn.

Đột nhiên hắn bắt đầu cảm thấy chán ghét khuôn mặt thấm đẫm nước mắt này của cô.


Nét mặt Thẩm Dung không chút tình cảm cởi dây trói ở hai tay cùng hai chân của Cố Minh Nguyệt ra, lấy bịt mắt xuống, giật quần lót đang bị cắn chặt trong miệng kia ra. Sau khi được tháo bịt mắt ,đôi mắt ấy sáng chói như vừa được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, thật giống như bầu trời quang đãng trong vắt sau cơn dông bão khiến cho trái tim hắn dường như bị ai đó đập mạnh vào, cả lồng ngực đều rung động.

"Cô khóc cái gì?" Đầu ngón tay của Thẩm Dung thấm ướt chất lỏng trong suốt trên khóe mắt thiếu nữ, hắn chần chờ một chút rồi đưa ngón tay vào miệng mút nhẹ, mùi vị mằn mặn tràn đầy trong miệng. Thực sự là không ngon miệng một chút nào. "Không được khóc." Trong giọng nói của người đàn ông pha lẫn một tia phiền não.
2

Nghe vậy Cố Minh Nguyệt ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, thế nhưng nước mắt vẫn cứ rơi như mưa . Chóp mũi cô bởi vì khóc mà ửng đỏ, bờ môi mím chặt lại đến trắng bệch.

Thẩm Dung không nói một lời bất thình lình ôm ngang thiếu nữ trên giường lên, bước chân đi nhanh về phía phòng vệ sinh. Cố Minh Nguyệt bị động tác của hắn làm cho hết hồn , cúc huyệt cũng theo đó mà căng thẳng, thiếu chút nữa đã không nín được mà phun ra trên người hắn.


"Dám tiết trên người tao, tao chơi nát mày!" Thanh âm của hắn hơi cứng nhắc, ánh mắt hung ác mà ra lệnh, sau đó nhẹ nhàng đặt thiếu nữ ngồi lên trên bồn cầu, chăm chú nhìn vào nét mặt đau khổ của cô.

Cố Minh Nguyệt biết hai luồng ánh mắt nóng bỏng kia vẫn luôn tập trung trên mặt cô, sáng lóe như đèn pha đem một mặt xấu hổ mà cô không muốn bị người khác biết được này, toàn bộ đều bị phơi bày trước mặt người đàn ông này. Ngồi trên bồn cầu, cô thật sự không muốn nhịn nữa, vừa khóc vừa bắn nhanh một đợt lại một đợt chất lỏng từ trong cúc động ra.

Cảm giác nước chảy ngàn dặm tốt đẹp thế này làm cô cảm thấy không chân thật, trên mặt hiện ra vệt ửng đỏ mất tự nhiên cùng nét mặt sảng khoái, mà ánh mắt của Thẩm Dung lại làm cho cô cảm thấy túng quẫn hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ.

Tên khốn nạn! Thằng khốn kiếp! Đồ vô lại!

Cố Minh Nguyệt lấy tay lau nước mắt trên mặt, ngồi trên bồn cầu xoay người lại với tay ấn nút xả nước, xong mới run rẩy đứng lên.

Bỗng dưng nước lạnh từ đâu ào ào phun tới trước mặt, hóa ra là Thẩm Dung cầm lấy vòi hoa sen, không chút nể nang gì mà tắm rửa , ngắm nhìn thân thể đang ngồi co ro lại của thiếu nữ. Tới khi cảm thấy thân thể cô đã được cọ rửa sạch sẽ rồi thì hắn kéo Cố Minh Nguyệt lên, ẩn mạnh cô vào tường. Tuy rằng cô đã dùng cánh tay trắng noãn che lên để giảm va đập nhưng tiếng động khi bầu ngực bị vỗ lên vách tường vẫn trong trẻo cao ngất, trong nháy mắt da dẻ sưng đỏ một mảng lớn.

Thẩm Dung cố định lại mông của Cố Minh Nguyệt, dương vật cứng rắn tới tới lui lui ma sát hai lỗ nhỏ. Hắn thử thăm dò đưa đầu rồng cắm vào chỗ đầy nếp uốn trắng nõn kia, khiến cho bên trong cúc huyệt liều mạng co rút lại, thân thể thiếu nữ trên tay hắn lập tức run lên cầm cập. Vẻ mặt người đàn ông do dự một lúc rồi nhắm mắt lại, buông tha cho cúc huyệt nhỏ bé kia. Côn thịt di chuyển xuống hoa huyệt bên dưới, thắt lưng dùng sức ưỡn mạnh về phía trước, dương vật to dài cứng rắn nóng hầm hập liền thẳng tắp đi vào trong nhục huyệt tươi đẹp như hoa kia.


Hắn ở sau lưng Cố Minh Nguyệt dùng sức thật mạnh mà luật động, tiếng thân thể va vào nhau vang lên dữ dội , quanh quẩn trong không gian rộng rãi của phòng vệ sinh. Nửa thân trên của cô bị dán chặt lên bờ tường lạnh lẽo, sau lưng thì lại bị một bức tường thịt rắn chắc nóng hổi dán lên, có thể nói là cô bị giam giữ giữa hai tầng băng hỏa. Chân của cô không với tới mặt đất, chỉ có thể cố gắng chà xát bắp chân của người đàn ông sau lưng, hoa hạch giữa đùi bị nghiền ép nặng nề, trong huyệt động quyến rũ là một vật khổng lồ màu nâu nhạt ra ra vào vào có tiết tấu, khi rút ra mang theo cả một lượng lớn dâm dịch ra ngoài.

"Ha... A...Ừm....Ừ a..." Tiếng thở gấp đứt quãng mà Cố Minh Nguyệt cố gắng đè nén lần lượt bay vào trong tai Thẩm Dung, hắn xoay gương mặt nhỏ đang lộ vẻ mê ly kia lại, không kiềm hãm được mà tới gần, ánh mắt say mê, mắt thấy sắp ngậm lấy hai cánh môi thơm mềm đỏ mọng của cô thì trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Không, sao hắn có thể có ý muốn hôn cô ta chứ .

Trong đầu Thẩm Dung liền hiện lên một luồng sáng, quả thật hắn rất muốn hôn cô, không có cánh nào kiềm chế được dục vọng của bản thân dành cho cô. Mỗi lần rời nhà quay về trường học hắn đều vô cùng mong đợi nhanh tới ngày cuối tuần kế tiếp để quay về nhà , bình thường khi đi học ở trường trong đầu hắn từng giây từng phút lúc nào cũng là cô, ngay cả trong mộng cũng mơ tới cảnh triền miên giao hợp của hai người. Gần đây , cứ mỗi lần nhìn thấy cô là ánh mắt hắn sẽ không tự chủ được mà dõi theo từng hành động nét mặt của cô, còn có thường hay vô ý thức mà quan tâm tất cả tin tức về cô trong trường học...

Thẩm Dung như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu nữ vừa diêm dúa lẳng lơ lại vừa đoan trang cao quý trước mặt , cảm thấy không thể tiếp tục nữa liền đâm vào rút ra thêm mấy chục cái sau đó bắn hết vào bên trong cô, cuối cùng xoay người về phòng.

Rốt cuộc là mình bị làm sao rồi chứ, bị một thứ đồ chơi làm cho nóng ruột nóng gan, không kềm chế được bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận