Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Trong lòng Ngụy Mẫn biết trước mắt không phải là thời điểm thích hợp để làm khó nàng ta, cho nên nàng cao ngạo gật đầu ra hiệu Cố Minh Nguyệt có thể đứng dậy. Nàng đang nhẫn nhịn, vì vậy ánh mắt cũng không dừng lại quá nhiều trên người thị thiếp, mà chuyển sang nhìn Mộ Cẩn Du đẹp đến sặc sỡ loá mắt kia, nàng si ngốc quan sát khuôn mặt hắn. Khi nhìn đến tóc mai hơi loạn của hắn, trong lòng liền bị nhéo đau đớn, thế này hiển nhiên là do vừa mới hoan ái xong nên không được gọn gàng.

Nàng giả vờ lơ đãng đi tới bên người Cố Minh Nguyệt, hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Đây... Không phải mùi vị của ngọc lộ trướng trung hương sao?" Tiếp đó ánh mắt chứa đầy vẻ lo âu quay sang nhìn Mộ Cẩn Du mở miệng: "Mộ công tử, vừa mới phải chăng..." trên mặt lộ rõ vẻ đồng tình.

Hiển nhiên Mộ Cẩn Du không nghĩ tới Ngụy Mẫn biết được bí dược này, nhưng nàng ấy xuất thân là hoàng thất Tây Lương cho nên dù có biết nó cũng không có gì là kỳ quái, lại nói tiếp mê dược này là được truyền tới từ Tây Lương .

Bởi vì mùi hương là truyền ra từ trên người Cố Minh Nguyệt, cho nên Ngụy Mẫn cho rằng Cố Minh Nguyệt là đồng lõa của người bỏ thuốc. Còn nữa người trong kinh thành đều nói rằng mỹ nhân mà Quốc Công phu nhân tặng qua rất được Mộ Cẩn Du yêu thích, cho nên lần này nhất định là nàng ta cố ý quyến rũ Mộ Cẩn Du , cố tình làm cho người ta nhìn thấy. Vì vậy thật tâm thật ý nói: "Mộ công tử, ta biết khó xử của chàng, chắc hẳn tâm ý của ta chàng cũng nhất thanh nhị sở, nếu lần này chàng muốn trừng trị người hạ dược, ta nhất định có thể..." Lời còn chưa nói hết, liền bị nam tử trước mặt cắt đứt.


"Ý tốt của Công chúa điện hạ Mộ mỗ xin nhận, chỉ là đây là việc trong nhà của tại hạ, ta tự có cách xử lí, mong điện hạ thứ lỗi." Mộ Cẩn Du thầm hiểu trong lòng là công chúa hiểu lầm, nhưng ánh mắt quan sát Cố Minh Nguyệt của nàng ta làm cho lòng hắn hoảng sợ, ánh mắt kia giống như đao thép muốn róc xương người khác, nếu nó là thực thì tiểu mỹ nhân của hắn đã bị thiên đao vạn quả giết chết rồi.

Cố Minh Nguyệt nghe vậy liền biết là công chúa dường như đã hiểu lầm, chẳng qua nàng cũng không có lý do gì mà đi giải thích cho tình địch nghe. Để cho nàng ta tiếp tục hiểu lầm cũng tốt, nếu người trong lòng bị đối xử bất công sau đó lại đi che chở cho kẻ bị hiềm nghi là đồng lõa, mà kẻ có lòng dạ hung ác này còn được người mình thương cưng chiều mang theo bên cạnh, nghĩ xem có nữ nhân nào mà không ôm hận.

Cố Minh Nguyệt chính là muốn làm cho nàng ta căm hận, khiến cho nàng ta đố kị, như vậy nàng ta mới oán niệm, mất chừng mực, nói ra hoặc làm ra vài chuyện chỉ có những người khi đầu óc không tỉnh táo mới nói những lời khó nghe, hay làm những chuyện hồ đồ thôi.

Ngụy Mẫn không nghĩ tới lòng tốt của mình lại bị nam nhân cự tuyệt, trong lòng nàng khó chịu, càng nhìn Cố Minh Nguyệt càng thấy không vừa mắt. Nàng không rõ vì sao người thương của mình lại muốn bao che tiện nhân này, công chúa chỉ thấy được nửa đoạn sau của câu chuyện thì làm sao có thể đoán được thật ra người ban đầu có thể phải phô diễn cảnh này trước mặt mọi người lại chính là cháu gái ruột của Quốc Công phu nhân. Đối với nữ nhi mà nói danh tiếng là thứ quan trọng nhất, Mộ Cẩn Du không tiện giải thích, chỉ vì như thế ắt sẽ dính dáng tới Liễu Y Y vô tội. Hắn biết biểu muội không có liên hệ máu mủ này là người tốt, làm việc tự nhiên sẽ cố kỵ. Mà Cố Minh Nguyệt lại là nữ nhân chính đáng đường hoàng của Mộ Cẩn Du, lần này thực sự đã giúp mình, vì vậy khi nàng bị người khác nghi ngờ trong lòng Mộ Cẩn Du liền thấy khó chịu, làm sao có thể không nói giúp nàng.


Cố Minh Nguyệt nghe vậy lập tức nắm lấy thời cơ ném ra ánh mắt long lanh , chan chứa tình cảm nhìn hắn . Sau đó liền nhận được ánh mắt trấn an của Mộ Cẩn Du. Ngụy Mẫn thấy hai người tình chàng ý thiếp như vậy liền trở nên giận dữ.

"Mộ công tử, chàng hãy nghe ta nói, tiện nhân kia rõ ràng là..." Giọng nói của nàng mang theo sự oán hận không rõ, dùng từ cũng bắt đầu không thích hợp, ánh mắt như từng mảnh từng mảnh phi đao bắn về phía Cố Minh Nguyệt, nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng, đã bị người đối diện cắt đứt.

"Công chúa điện hạ ngay thẳng giúp người, trong lòng Mộ mỗ vô cùng biết ơn, nhưng chuyện trong nhà ta chưa tới phiên một người ngoài nói vào. Công chúa đã ở đây quá lâu rồi, kính xin trở lại bữa tiệc, thân thể Mộ mỗ có chút bất tiện, đành đi trước một bước." Mộ Cẩn Du không muốn nghe người khác gọi Cố Minh Nguyệt là tiện nhân, người tự cho mình là thông minh đúng là khiến người khác không ưa thích nổi , nói xong cũng không nhìn Ngụy Mẫn, xoay người kéo Cố Minh Nguyệt trở về Tư Phương Viện.


Tây Lương công chúa chưa từng bị người khác coi nhẹ như vậy, lời trong lời ngoài của người mình yêu đều là đang nhắc nhở mình chỉ là người ngoài, có thể thấy được trong mắt hắn nàng không sánh bằng Cố Minh Nguyệt, lòng đố kị thoáng chốc như bị đổ thêm một thùng dầu, thế lửa cuồn cuộn ngất trời, khó có thể đàn áp tiêu diệt.

Vì vậy nàng không khống chế được mà thốt ra: "Mộ Cẩn Du, ngươi đứng lại! Trong lòng ngươi cũng biết rằng, ta nhất định sẽ bước vào cửa nhà ngươi , tương lai sau này của chúng ta còn dài..." Giọng nói của nàng mang chút ý khóc, đưa tay chỉ vào Cố Minh Nguyệt, "Một ngày nào đó ngươi sẽ thấy chỗ tốt của ta, nàng ta chẳng qua chỉ là một kẻ ti tiện, ngươi bảo vệ nàng ta như vậy, quả thực đáng ghét, sẽ có một ngày ngươi sẽ vì ta mà vứt bỏ nàng ta như một chiếc giày rách!"

Ngụy Mẫn thực sự là bị tức giận tới nỗi đầu óc mê muội, đánh bậy đánh bạ trong lòng nghĩ gì nói nấy, lời nói kiêu căng quá đáng, nghĩ tới bản thân mình mỗi ngày ân cần mời mọc, từ ngữ trong thư đầy vẻ lấy lòng, vậy mà hắn lại có thể đối xử với nàng như vậy.

Mộ Cẩn Du dừng bước xoay người lại ,đôi mày khẽ nhíu, đối với tâm ý của Ngụy Mẫn hắn đúng là có chút cảm động, chẳng qua chỉ là thương hại nàng một lòng si mê mà thôi, chứ không hề có tình cảm nam nữ. Quả thật hắn biết tương lai không xa, chính mình phải đem kiệu lớn tám người khiêng mặt mày rạng rỡ rước công chúa về làm chính thất phu nhân, nhưng hiện tại nàng ta còn chưa bước vào cửa, mà đã mơ hồ coi Cố Minh Nguyệt như cái đinh trong mắt. Đột nhiên Mộ Cẩn Du có phần do dự với công chúa, thầm nghĩ không bằng hắn kết hôn với một nữ tử tính tình mềm mại rộng lượng, như vậy thiếp thất mà hắn thương yêu cũng sẽ được bố trí ổn thoả thích đáng.

Huống chi, hắn ghét nhất là bị người khác thúc ép, vô hình trung công chúa đã gây cho hắn không ít áp lực. Chỉ vì thân phận công chúa cao quý, đồng thời còn gánh vác trọng trách giữ quan hệ thông gia của hai nước, cho nên nàng ta thích liền muốn gả, mình chỉ có thể vùng vẫy một chút sau đó nhất định phải cưới nàng ta , cảm giác này thật làm người ta phiền não.


"Những gì công chúa nói đều là chuyện trong tương lai, mà tương lai lại là chuyện hư vô khó định luận...... Giờ đây , công chúa nên vì thanh bạch của mình mà tự trọng."

Nói như vậy với một nữ tử chưa xuất giá thì đúng là có chút nghiêm trọng, mặc dù dân phong Tây Lương cởi mở dũng mãnh, đa số nam nữ có thể tự do kết hôn nhưng bị người trong lòng chỉ trích không tự trọng rõ ràng như vậy, cuối cùng Ngụy Mẫn vẫn là không chịu nổi, nàng cố nén nước mắt xoay người nhanh chóng rời đi.

Công chúa này tuy rằng thông tuệ có thừa, nhưng khôn khéo lại là chưa đủ, phỏng đoán tâm tư nam nhân lại càng không tốt. Nhưng nàng ta có một thứ mà Cố Minh Nguyệt cần nhất, cũng là ưu thế lớn nhất, đó chính là huyết thống cùng thân phận cao quý.

Cố Minh Nguyệt cảm khái công chúa may mắn có quyền cao khí thịnh nhưng làm việc lại dễ kích động. Nàng có một chút lo lắng, nàng đã gửi toàn bộ hy vọng còn lại của mình vào trận đánh cuộc cuối cùng này. Lúc này Cố Minh Nguyệt không biết rằng sự tình xảy ra tiếp theo sẽ tiến hành trơn tru thuận lợi, thậm chí còn có những điều bất ngờ, trực tiếp giúp cho bản thân nàng đứng ở thế bất khả chiến bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận