Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.
Cuối cùng Tô Lăng cũng phản ứng kịp nhưng cô lại không biết nên nói gì.
Ánh mắt cô ảm đạm, nếu bà ngoại có thể đợi được thì cô đã không nhận sự giúp đỡ của Tần Kiêu.
Cô nhẹ giọng nói: "Tần Kiêu, anh đưa tay đây."
Tần Kiêu cảm thấy hiếm lạ, lông mi cô đen nhánh, lúc rũ xuống hệt như hai cây quạt nhỏ.
Hắn vươn tay phải mình ra.
Tô Lăng thả hai đồng tiền vào lòng bàn tay hắn, còn mang theo nhiệt độ của cô, nhàn nhạt ấm áp.
Tần Kiêu nhìn lỗ tai cô đỏ lên, cô dịu dàng nói với hắn: "Tôi chỉ có cái này." Đây chính là toàn bộ tài sản của cô.
Nghèo đến mức khiến người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
Tần Kiêu cầm hai xu kia, bỏ vào túi quần: "Được, tôi lấy."
Nếu đạo diễn Văn ở đây thì quá nửa sẽ hộc máu, nhân vật nghìn vàng hiếm có như Tiểu Cửu Lý lại chỉ đáng giá hai xu! Tần Kiêu hỏi cô: "Không cho tôi vào sao?"
Cô lắc đầu một cái, giọng điệu vô cùng kiên định: "Không cho." Cô nhỏ giọng bổ sung: "Như vậy không tốt."
Bọn họ ở chỗ này thấp giọng trò chuyện, hành lang dài cũng không có âm thanh nào, đa số mọi người đều không ở trong khách sạn.
Tần Kiêu thấy cô còn mặc áo ngủ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cái thời đại này còn có người 9 giờ đã đi ngủ?
Hắn hỏi cô: "Tô Lăng, em còn chưa thành niên à?" Ngoan quá mức, không giống người trưởng thành chút nào.
Tô Lăng nói: "Tôi thành niên rồi."
"Thật sự 19?"
"Ừ."
Thế thì hắn không cần cảm thấy tội lỗi gì, mọi người đều là người trưởng thành, dù chêch lệch hơn lớn xíu.
Tần Kiêu bảo: "Thay quần áo đi, mang em ra ngoài chơi."
Tô Lăng kinh ngạc, đối với người chưa từng nhìn ngắm qua thế giới như cô thì cô rất muốn đi dạo xung quanh. Dù sao đời trước cô đến trấn San Hô cũng không đi chơi thật tốt, song nếu đi với Tần Kiêu, cô lập tức hết muốn đi.
Mấy chuyện khác tạm thời không nói đến, nhưng lỡ bị người khác thấy rồi sao?
"Tôi không đi."
Cái tính ngang ngược của Tần Kiêu lại trỗi dậy: "Nhanh lên, nếu không tôi ôm em đi."
Tô Lăng tức chết: "Tại sao anh lại như vậy chứ?"
Hắn vui vẻ: "Tôi làm sao?"
Cô cũng sẽ không mắng chửi, chỉ có thể bực bội phun ra một câu: "Anh không nói phải trái, không tôn trọng người khác."
Hắn cười đến không tự chủ được, trong đầu thầm nghĩ ông đây cần nói phải trái sao? Nhưng đoán chừng lời này cô sẽ ghét muốn chết, vì vậy hắn nói: "Hai xu mà đã bị em mua chuộc, thật sự coi tôi mở chỗ từ thiện à?"
Tô Lăng mím môi: "Được."
Quả nhiên cô chỉ ăn cái dạng này, hắn cũng biết xã hội chủ nghĩa dạy dỗ ra loại học sinh giỏi như cô thì luôn có thứ đồ chơi gọi là hổ thẹn xấu hổ này.
Hắn học ngu, xin lỗi, lễ nghĩa liêm sỉ hắn không có.
Tô Lăng thay quần áo rồi đi ra, Tần Kiêu còn khoanh tay đứng bên ngoài, lúc này Tô Lăng mặc đầm, hắn chưa từng thấy cô mặc đầm bao giờ, ánh mắt rơi vào người cô mang theo ý cười: "Xinh đẹp như vậy sao."
Tô Lăng ngước mắt nhìn hắn: "Anh đừng có dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi được không."
Hắn bật cười: "Giọng điệu gì?"
Tô Lăng không dám nói, cô chủ động đi vào thang máy. Quay đầu nhìn kính râm treo trên áo sơ mi của Tần Kiêu, đoán chừng là ra ngoài quên lấy xuống, Tô Lăng suy nghĩ rồi đề nghị: "Tần Kiêu, anh có thể đeo cái đó lên không?"
Cô thật sự sợ người khác bắt gặp, căng thẳng như đi ăn trộm vậy.
Tần Kiêu cong môi: "Được đó, em đeo cho tôi đi."
Cô quay mặt sang chỗ khác, không lên tiếng.
Tần Kiêu cười nhẹ một tiếng, làm theo ý cô mà đeo kính lên.
Bên ngoài trấn San Hô có mấy ngôi sao, đây là một thị trấn cổ ở ngoại thành xa xôi. Vì được bảo vệ hạng nhất nên không khí ô nhiễm không nặng, vị trí địa lý đặc biệt.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, ngơ ngác.
Năm năm sau không nhiều sao như thế, hoặc nói ở thành phố không thể nhìn thấy sao.
Lúc cô chết cũng là buổi tối, khi đó sắc trời như mực, đen kịt ảm đạm, con ngươi cô cũng đen như bóng đêm vậy.
Vẻ mặt cô nhìn đêm tối khiến Tần Kiệu giật nảy mình, hắn nhíu mày.
Tần Kiêu dẫn Tô Lăng đi trên đường cổ.
Hắn tìm một nơi tương đối vắng vẻ, đoàn làm phim đang ở một đầu khác. Tần Kiêu biết chuyện này nhưng Tô Lăng thì không, cô vẫn ngó đông ngó tây, rất sợ gặp người quen.
Tần Kiêu cảm thấy dễ thương, dứt khoát không nói cho cô biết.
Bên đây hẻo lánh, nửa ngày cũng chỉ tìm được một tiệm rượu cũ. Tần Kiêu đi với Tô Lăng, hiển nhiên không đi được, ngược lại ở ngay khúc cua có một chỗ đặc biệt, nơi đó bán kem ốc quế.
Hắn liếc Tô Lăng một cái: "Em đợi tôi."
Không bao lâu Tô Lăng chỉ thấy hắn cầm một đống kem ốc quế đi ra, cứng rắn nhét vào tay cô.
Cô ngơ ngẩn, nhìn Tần Kiêu như không có chuyện gì xảy ra mà đi đằng trước, kem ốc quế tỏa ra khí lạnh, bây giờ đã sớm tháng 7, dù là buổi tối thì nhiệt độ vẫn rất cao.
Tô Lăng sợ phí, dè dặt cắn hai miếng.
Sau đó Tần thiếu quay đầu, trong mắt nhiễm ý cười: "Tô Lăng."
"Hở?" Khóe miệng cô còn dính vệt sữa trắng.
"Tôi để em cầm, em lại ăn của ông đây?"
Tô Lăng lúng túng, mặt đỏ rần, cầm... Cầm? Cô ngước mắt lên, xin lỗi hắn: "Thật xin lỗi, tôi không biết."
Hắn buồn cười nhưng chỉ có thể nhịn: "Không sao, em trả lại cho tôi là được."
Cô đứng yên không nhúc nhích. Gương mặt thoạt đỏ thoạt trắng, xem ra đã hiểu là hắn cố tình.
Tần Kiêu đi đến bên cạnh cô: "Đưa tôi nào."
Tô Lăng hoảng hốt, thuận tay ném vào thùng rác sát bên.
Tần Kiêu: "..."
Sắc mặt hắn có chút khó coi.
Tô Lăng muốn chạy nhưng đường phố trống trải, cô mà có thể chạy qua Tần Kiêu được là kỳ tích.
Tần Kiêu đi tới: "Chê ông đây như vậy?"
Cô không trả lời.
Khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn bỗng dưng có mấy phần đáng thương.
Tần Kiêu nói: "Cho rằng tính tình của tôi tốt?"
Đương nhiên cô biết rằng thật sự tính tình của hắn xấu thấy mệ.
"Đưa cái tay vứt đồ ra đây." Hắn dùng giọng điệu như muốn chặt luôn tay cô xuống.
Lần đầu tiên Tô Lăng phát hiện Tần Kiêu hẹp hòi thế kia.
Cô biết lúc hắn tức giận, càng không nghe lời thì kết quả càng thảm, cô không dám nhìn hắn, sợ hãi vươn tay trái mình ra.
Cái tay vừa nhỏ vừa trắng.
Hắn cụp mắt nhìn cô, nâng tay cao lên, Tô Lăng theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.
Tần Kiêu nén cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Sau đó hắn giơ ngón cái quệt lên miệng cô, lau sạch vệt kem.
Động tác của hắn nghiêm túc dịu dàng, cô ngạc nhiên mở mắt, chỉ thấy dáng vẻ người đàn ông cúi đầu.
Công bằng mà nói, bề ngoài hắn quá mức lạnh lùng, trông cũng không dễ sống chung, vô cùng hung dữ. Nhưng trước mặt cô, dường như hắn đặc biệt thích cười.
Đêm hè ấm áp, khi Tô Lăng chết cũng là nhiệt độ và không khí như vầy.
Tô Lăng đột nhiên rút tay mình ra.
Nỗi buồn ập tới quá nhanh, lần này cô không kiểm soát được, trên mặt không thể che giấu sự chán ghét.
Cánh tay Tần Kiêu cứng đờ giữa không trung, hắn giật mình. Bây giờ hắn thấy rõ, sự chán ghét của cô khắc sâu vào trong xương cốt. Đem nhu tình không kiểm soát được mà sinh ra của hắn, từng li từng tí một mà gặm nhấm sạch sẽ.
Phút chốc như thế, Tần Kiêu cảm thấy mẹ nó hắn nhất định là có bệnh, cứ đến để bị xem thường.
Ngón cái hắn còn vương vệt kem ngọt ngào kia.
Tần Kiêu lạnh lẽo cười một tiếng, con mẹ nó ai mà sẽ tiếp tục để mình bị xem thường như thế? Chẳng lẽ không phải cô thì không được chắc?
Hắn lui về sau mấy bước, đút tay vào túi quần, song không cẩn thận chạm vào hai đồng tiền.
Tần Kiêu gắt gao nắm chặt chúng, âm thanh lộ ra mỉa mai: "Tô tiểu thư thật tài giỏi, tôi sẽ chờ xem cô có lấy được giải ảnh hậu hay không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...