Mị Nha


Biên tập: Quýt
Buổi tối ngày hôm ấy cả hai đều không quay về ký túc xá, bọn họ cùng xin phép giáo viên nghỉ, bởi vì An Như Sơn không chỉ dùng miệng hút mực vào mà hắn còn cố gắng để mực không đi vào phổi cho nên đã nuốt xuống, tự mình xử lý nửa ngày nhưng không được mới ảo não đi tìm Phong Tĩnh.

Bọn họ không thể không đi bệnh viện, đăng ký, rửa dạ dày, và chịu đựng sự chế giễu của bác sĩ.

"Đừng cười." An Như Sơn nằm ở trên giường bệnh buồn bực nói, "Cười nữa tôi sẽ đánh cậu."
"Xin lỗi." Phong Tĩnh cúi đầu, thành khẩn xin lỗi, "Nhưng thật sự rất buồn cười.

Tôi sẽ đi lấy cái khăn lau...khăn mặt để lau mặt cho cậu được không?"
"Mau hầu hạ tôi đi." An Như Sơn cây ngay không sợ chết đứng nằm ở trên giường nói rằng, "Nếu không phải là bởi vì cậu..." Cho tôi xem những thứ đó trên Baidu, tôi sẽ tưởng bút là điếu thuốc sao?
Nhưng hắn không nói ra, sợ lộ rõ sự quan tâm với cậu.

"Thật bực mình." Hắn nuốt lời muốn nói ban đầu xuống, chuyển chủ đề nói rằng, "Tôi vừa nhận được WeChat, bọn nó nói một chút nữa sẽ đến thăm tôi, còn nói cậu cho bọn họ biết tôi bị ngộ độc thực phẩm đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc."
Im lặng như Cambridge đêm nay.

Phong Tĩnh nở nụ cười, "Tôi nghĩ rằng họ sẽ không xem đây là chuyện to tát gì."
"Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy." An Như Sơn nhìn chằm chằm Phong Tĩnh, "Cậu muốn bọn họ trông chừng tôi, rồi ngày mai cậu sẽ thành công chuồn đi, không mang theo tôi đúng không?"
Phong Tĩnh kinh ngạc với sự nhanh trí của hắn, "Nếu cậu chịu đặt một nửa khả năng suy luận vào học tập, thì cậu cũng sẽ không thi thứ nhất từ dưới lên mỗi năm đâu.

"Cậu đừng có mơ." An Như Sơn lộ ra nụ cười của một giáo bá thực thụ, "Ngày mai cậu đi đâu tôi liền đi theo đó, cậu đừng có mơ rời khỏi tôi."
Lúc này cánh cửa được mở ra, một đám đàn em đứng ở phía ngoài, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn bọn họ.


Người bạn nhỏ của tôi và tôi bị choáng váng.

jpg

"Đại ca, tụi em tới không đúng lúc sao?" Một tên đàn em run rẩy nói.

"Đại ca và chị dâu tình cảm sâu nặng anh em chúng ta đến đây không đúng lúc." Tiểu đệ số hai ảo não tự tát mình một cái.

"Nhưng chị dâu nói nếu không tới nữa, đại ca sắp đi đời rồi!" Tiểu đệ số ba thành khẩn nói, "Chúng ta đến gặp đại ca lần cuối!"
"Mấy cậu tới rất đúng lúc." Phong Tĩnh lộ ra một cái nụ cười nhẹ nhàng, mở cặp sách ra, từ bên trong lấy ra bản kế hoạch, dán lên trên mặt bọn họ, "Ngày mai bắt đầu học tập, đây là thời gian biểu, phải nghiêm túc chấp hành, đừng quên đại ca mấy cậu thân thể không khỏe, ngày mai các cậu sẽ cùng cậu ấy làm bài tập ở đây, buổi tối tôi sẽ trở lại kiểm tra."
"Đã rõ thưa chị dâu!" Bọn đàn em giống như đã trải qua huấn luyện, trăm miệng một lời nói.

Ngay sau đó đàn em số 4 đã phát hiện ra điểm mù cẩn thận từng li từng tí một giơ tay lên, "Chị dâu, tối nay thì sao?"
"Tối hôm nay đương nhiên là tôi..." Phong Tĩnh ở ngay trước mặt bọn họ ngồi ở bên giường, dựa vào trong lồng ngực An Như Sơn, còn bình tĩnh hơn so với hắn, yểu điệu sờ sờ cơ ngực, tay tạo dáng Hoa Lan Chỉ*, "Cùng đại ca các cậu hồng bị phiên lãng, cậu bên trong có tôi, tôi bên trong có cậu, sung sướng cùng vượt qua đêm nay, tại phòng này động phòng hoa chúc."
(*)"Hoa lan chỉ" hay còn gọi là tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan thường rất hay xuất hiện trong các bộ phim cổ trang của Hoa ngữ.

Thông thường, các sao nữ sẽ tạo dáng ngón tay điệu đà như thế này để tăng vẻ yêu kiều, đài các cho mình.

Đám đàn em rơi vào im lặng.
Thiếu niên dựa vào trong ngực, mùi sữa tắm quanh quẩn trên chóp mũi, An Như Sơn theo bản năng ôm lấy eo cậu, không tự chủ sờ soạng hai cái.

Eo này vẫn nhỏ nhắn như vậy nhưng lại rất mạnh mẽ, An Như Sơn im lặng nghĩ, eo nhỏ như vậy, gầy như vậy chắc chắn đã phải chịu khổ.


"Cậu ấy nói rất đúng." An Như Sơn nói, "Tụi bây trở về..."
Lời còn chưa dứt đám đàn em đã chạy mất dạng.

"Hồng bị phiên lãng?" Nhận ra được người trong ngực đang điên cuồng vặn vẹo muốn tránh thoát tay của chính mình, vì thế hắn lặng lẽ dùng sức, cúi đầu nhìn Phong Tĩnh, nhíu mày, "Cậu bên trong có tôi? Tôi bên trong có cậu?"
"Không dám." Phong Tĩnh không thể thoát ra, nằm luôn ở trong ngực của hắn, ngước đầu nói chuyện, "Cũng đã muộn rồi, tôi đi mua cơm cho cậu, muốn ăn gì?"
"Ăn chút gì đó để thanh nhiệt giải độc." An Như Sơn nói.

"Thuốc tẩy được không?" Phong Tĩnh thành khẩn hỏi.

"Cầm chìa khóa, đến nhà tôi nấu cho tôi một bát cháo đi." An Như Sơn muốn cậu tiết kiệm tiền, "Cách đây không xa lắm, trong nhà cái gì cũng có, cậu đi xem rồi muốn làm gì cũng được.

Nếu không, cậu muốn cái gì thì cứ ra chợ mua là được, tiền để trên bàn làm việc."
"Được." Phong Tĩnh một mực cung kính, "Ngài cứ nằm đó, tôi đi một lát sẽ trở lại."
"Được." An Như Sơn buông lỏng tay ra, thoả mãn gật gật đầu.

Phong Tĩnh xoa eo đi khỏi phòng bệnh, vừa mở cửa ra đã thấy mấy thanh niên đứng ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Mười mắt nhìn nhau, chị dâu và đàn em, biến thành năm pho tượng lúng túng.

Đặc biệt là Phong Tĩnh vẫn còn đỡ hông của mình.


"Chị dâu trở về nghỉ ngơi đi." Tiểu đệ một nhanh chóng phản ứng lại, "Tụi em sẽ đi mua cơm cho đại ca."
Phong Tĩnh lại bị đẩy trở về phòng bệnh.

"Ngày mai cậu muốn đi đâu?" An Như Sơn ngồi dậy, nhìn hỏi cậu, "Dù sao bây giờ cậu cũng không ra ngoài, nói tôi nghe chút đi."
"Tôi đến trại giam." Phong Tĩnh trầm mặc một lát nói rằng, "Đi thăm một lần cuối cùng trước khi ông ấy ra tù."
"Sao cậu lại đi thăm ông ta chứ?" An Như Sơn không thể tự giải đáp được "Ông ta..."
"Ông ấy không nhìn thấy tôi sẽ kêu người đi tìm tôi." Phong Tĩnh thở dài, "Tôi không thể liên lụy người khác, An ca."
"Tôi đi chung với cậu." An Như Sơn cầm lấy đôi tay có chút run rẩy của cậu, "Đừng sợ."
"Tôi không muốn để cậu đi." Phong Tĩnh nắm lại bàn tay đã cho cậu thêm sức mạnh, "Miệng của cậu vẫn còn màu đen kia kìa." Cậu đùa giỡn nói, "Khi đó người khác sẽ nghĩ thế nào về cậu đây!"
"Tôi muốn đi." An Như Sơn không chịu buông tay, "Xin cậu đó."
"Không phải là tôi...." Phong Tĩnh kinh ngạc trợn to hai mắt, "Cậu muốn đi thì dẫn cậu đi, không cần phải van xin như vậy đâu."
"Ngày mai đưa tôi đi cùng." An Như Sơn nói, "Cứ quyết định như vậy đi."
Phong Tĩnh gật đầu liên tục mới tránh thoát được nanh vuốt của hắn.

Buổi tối bọn họ cùng ăn cơm, sau đó cùng nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ, trên người có mặc quần áo.

"Cám ơn." Trước khi ngủ Phong Tĩnh mới mở miệng nói, "Nếu ngày mai...cha tôi có làm phiền cậu, cậu cứ mắng ông ấy là được"
"Đừng sợ." An Như Sơn có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng không biết chính mình đang nói gì, "Cậu muốn báo đáp tôi, cho tôi hôn một cái là được."
Phong Tĩnh im lặng không nói, giống như đang ngủ, cũng giống như đang suy tư, sự im lặng làm cho An Như Sơn tỉnh táo hẳn, hắn quay đầu lại nhìn Phong Tĩnh, thấy cậu đang mở to mắt nhìn hắn.

Ánh trăng trong veo, nhưng tâm tình trong mắt thiếu niên lại không rõ.

"An ca, đường này không dễ đi chút nào." Phong Tĩnh cười cười, có chút miễn cưỡng, "Nếu cậu muốn nếm thử món mới, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ để cậu nếm thử..."
"Đừng nghĩ nữa."An Như Sơn đưa tay che mặt cậu lại, "Ngủ đi."
Tới ngày hôm nay, An Như Sơn chưa hề nghĩ tới, hắn không để ý mình thích nam hay là nữ, nhưng lại quan tâm đến suy nghĩ của Phong Tĩnh.


Phong Tĩnh giúp hắn dọn dẹp phòng ốc, Phong Tĩnh vì lợi ích của hắn mà mặc váy giả nữ, Phong Tĩnh cũng là người lên kế hoạch học tập cho hắn và đàn em trong tương lai.

Chỉ trong thời gian ngắn mà quan hệ của hai người đã cải thiện rất nhiều.

Điều này rất tuyệt, An Như Sơn nghĩ như thế.

Lúc bỏ tay ra, Phong Tĩnh đã nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

Lúc nào cậu cũng cau mày khó chịu khi ngủ.

An Như Sơn thở dài, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên bờ môi của cậu.

Nếm thử? An Như Sơn nghĩ, hắn sẽ nếm thử, nhưng không phải hiện tại.

Hắn trở mình, cầm tay Phong Tĩnh rồi thiếp đi.

Phong Tĩnh, người vẫn luôn tìm kiếm một con đường trong giấc mơ của mình, bằng cách nào đó, hôm nay cậu đã tìm thấy nó.

Trong tay vẫn đang nắm lấy một bàn tay khác.

Bàn tay đó lớn hơn của cậu, phía trên còn có một vết sẹo quen thuộc.

Hết chương 9..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui