Edit: Quýt
Sau bữa ăn, có người mất đi sự minh bạch của hắn trong lòng mọi người, có người lại kiếm lời hẳn 150 đồng nhân dân tệ.
Vậy mới nói, ai cũng có số mệnh riêng, không đội trời chung.
An Như Sơn nghĩ, tối nay hắn nhất định sẽ bắt cậu lại mặc váy, chụp thêm mấy tấm hình đăng lên vòng bạn bè.
Có thế thì trong mắt lũ bạn, hắn đã bị vắt kiệt sức qua một đêm bảy lần, đến nỗi tinh tẫn nhân vong(*), quả thận cũng hư mịa nó luôn.
*lao lực quá mà chết
Hai người mang theo mùi thịt nướng nồng nặc mà đi về ký túc xá, nồng đến nỗi làm dì quản lý cũng phải lấy bếp nướng của mình ra và làm chuyện xấu lúc mười một giờ đêm.
Theo thông lệ, An Như Sơn tắm trước sau đó tới Phong Tĩnh.
Mùi sữa tắm thơm thơm đánh bay mùi thịt nướng, Phong Tĩnh mặc đồ ngủ cầm quần áo ban nãy định đi giặt, rất tự giác đứng tại chỗ chờ An Như Sơn đưa quần áo.
Nhưng An Như Sơn cũng đang đứng đó, như thể chính hắn cũng không rõ mình muốn làm gì.
Hai người giằng co một phút, An Như Sơn chần chừ nhét váy vào tay cậu đồng thời khẽ thở dài.
Phong Tĩnh hơi trầm tư, mở miệng thăm dò, "Gì thế? Muốn tôi lại mặc vào rồi đóng giả chị dâu để cậu đăng hình lên vòng bạn bè, chứng minh rằng cậu thực sự chụp ảnh với gái chứ không phải dì quản lý ký túc xá à?"
Học bá đúng là học bá.
An Như Sơn kinh ngạc, không nghĩ tới Phong Tĩnh suy tính ra đầu đuôi câu chuyện nhanh như vậy.
Hắn còn chưa kịp nói "cậu không muốn thì thôi" Phong Tĩnh đã mặc váy vào với tốc độ sét đánh, lôi kéo An Như Sơn vào phòng tắm.
Hơi nước trong phong tắm còn chưa bay đi hết, hình ảnh trước gương mơ mơ hồ hồ, Phong Tĩnh thậm chí còn vẽ thêm một trái tim lên.
Sau đó lao vào lòng An Như Sơn, chủ động đặt tay hắn lên eo mình, bừng bừng hứng thú nói, "Chụp đi!"
An Như Sơn dùng điện thoại chụp vài tấm, Phong Tĩnh lau khô bồn rửa tay rồi ngồi lên, hai chân vòng lấy eo An Như Sơn, như chim nhỏ tựa vào lồng ngực, vòng tay qua cổ hắn.
Tư thế này khiêu gợi đến nỗi An Như Sơn sợ rằng một giây sau hắn liền phải nộp phạt.
An Như Sơn đỏ mặt.
"Chụp được chưa?!" Phong Tĩnh vén tóc, hỏi.
"Rồi." An Như Sơn tự động đưa điện thoại cho cậu.
Phong Tĩnh cấp tốc chỉnh ảnh giúp hắn, thêm vài bộ lọc rồi đăng lên vòng bạn bè, sau đó cởi quần áo, đung đưa chân ngồi trên giường chờ xem lượt thích.
Còn An Như Sơn đem quần áo của cả hai vào phòng giặt quần áo, tự nhủ rằng hắn cần phải bình tĩnh lại.
Làm phản rồi! An Như Sơn nhìn trục lăn máy giặt xoay đến chín chín tám mốt cái rốt cục cũng tỉnh táo lại, ý thức được người đáng ra đứng chỗ này phải là tên bạn cùng phòng kia chứ không phải là hắn - một tên trùm trường thực thụ! Mịa nó! Bị lừa rồi! Cậu ta chắc chắn cố ý! Nỗ lực dụ dỗ hắn khiến hắn cảm thấy cậu ngọt ngào dụ người đến ăn mòn linh hồn hắn, để hắn làm trâu làm ngựa cho cậu! Tại sao! Người giặt quần áo phải là cậu ta! Còn hắn mới là người ở trên giường xem vòng bạn bè của mình kia kìa!
An Như Sơn nổi giận quay về phòng, lúc chuẩn bị giáo huấn lại tiểu đồng tính không biết trời cao đất dầy này thì cậu đã ngủ mất, điện thoại di động cùng bài tập được đặt ngay ngắn trên bàn An Như Sơn chờ hắn chép?
Phong Tĩnh nghiêng người cuộn tròn thân thể ngủ say, bởi vì đắp chăn nên dường như bị nóng, vào tháng sáu tấm chăn chẳng khác gì đồ vật trang trí cả, làm lộ ra hơn nửa tấm lưng gầy gò.
Cũng không biết cậu ta ăn cái gì mà gầy như vậy, An Như Sơn nghĩ, lẽ nào học tập cũng đòi hỏi về thể chất à?
Sau khi An Như Sơn chép xong bài tập liền chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, trong phòng đều là mùi tinh dầu của Phong Tĩnh, mùi cam ngọt rất dễ chịu.
Sáng thứ hai, Phong Tĩnh lại nhận bữa sáng tình yêu từ vị trùm trường kia, là phiên bản cao cấp của một chiếc bánh kẹp*, bên trong có thịt thăn, một miếng gà, một quả trứng và một chiếc xúc xích to.
Lúc Phong Tĩnh nghiêng đầu nhìn sang liền bắt gặp hình ảnh An Như Sơn đang cố gắng nuốt xúc xích.
*
Quá đáng, đúng là dâm giả thấy dâm*! Phong Tĩnh vừa tức giận vừa nghĩ, rõ ràng mình chỉ muốn nhìn xem một miệng của hắn có thể chứa bao nhiêu thôi mà.
*淫者见淫: đại khái là nếu như bạn là người có đầu óc đen tối thì nhìn thấy gì cũng nghĩ đến những thứ tục tĩu và ngược lại.
Hai người cùng bước vào lớp vừa vặn đúng lúc chuông reo lên, Phong Tĩnh lập tức ăn cho xong miếng bánh kẹp cuối cùng, hai mắt trắng cả lên vì nghẹn, suýt chút nữa là cưỡi hạc quy tiên luôn rồi.
Nhưng so với họ thì thầy Lưu còn đúng giờ hơn nhiều.
Ngày trước tiết học đầu tiên là giờ của giáo viên chủ nhiệm, bây giờ không có tự học buổi sáng các thầy giáo cũng có chút không quen.
Dù sao trước đây, thời gian này là lúc các thầy cùng nhau ngồi nhâm nhi chén trà, là khoảng thời gian rất vui vẻ, hiện tại lại không còn nữa.
Thầy Lưu là giáo viên dạy Lịch Sử nên nói chuyện rất dí dỏm, nhìn thấy Phong Tĩnh chuyển tới bàn cuối không nhịn được chút vui vui trong lòng.
"Phong Tĩnh à." Ông thân thiết gọi to một tiếng, "Sao em lại chủ động thế?"
"?" Phong Tĩnh hơi nghi ngờ "Thầy ơi, em đã như thế này từ hai năm trước rồi, sao giờ thầy lại nói như vậy?"
"Hai năm trước không có cơ hội, nên giờ phải nói chứ" Thầy Lưu cười ha hả.
"Nếu đã chủ động rồi vậy đứng lên trả lời xem 25000 dặm trường chinh bắt đầu chuyển động lúc nào đây?" *
*Bởi vì tên của bạn là Phong Tĩnh nên khi bạn chuyển chỗ (động) thì thầy mới ghẹo bạn như thế
Phong Tĩnh tuy bỗng nhiên phải hứng chịu tai họa từ trên trời rơi xuống nhưng vẫn bình tĩnh đứng lên, trả lời câu hỏi sau đó ngồi xuống.
An Như Sơn vào chỗ liền vùi đầu ngủ, các giáo viên đối với hắn vẫn luôn buông thả, cũng không quản hắn, chỉ lo giảng bài của mình cho thật tốt.
Chép xong bài của thầy giáo, sau khi kiểm tra không thấy khác gì Phong Tĩnh liền lấy sách bài tập môn khác ra làm.
Tuần này cậu có hẹn dạy kèm cho người khác thế nên phải giải bài tập bù cho cả ngày thứ bảy và chủ nhật.
Thành thật mà nói 45 phút là không đủ, tiếng chuông tan học rất nhanh đã vang lên.
Phong Tĩnh để bút xuống rồi chậm rãi thả lỏng cơ bắp, sau đó cầm bình đi lấy thêm nước.
Lúc quay lại đã không thấy bạn cùng bàn đâu nữa.
Đi đâu rồi ta? Phong Tĩnh quay trước quay sau nhìn vẫn không thấy người đâu nên có chút bối rối.
Nếu lỡ như bạn cùng bàn không quay lại ăn trưa thì sao? Trưa nay nhà ăn có món sườn xào chua ngọt rất ngon, nếu như cậu đi mà không có An Như Sơn thì có bị ăn đòn không? Lỡ như tối về hắn bắt cậu mặc váy sau đó này này kia kia thì sao? Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!
Đáng tiếc là những suy nghĩ của cậu không thành sự thật vì An Như Sơn chỉ đi đến nhà vệ sinh và vừa quay trở lại rồi.
"Trưa nay ăn sườn xào chua ngọt!" Phong Tĩnh chuyền qua cho An Như Sơn tờ giấy, nét chữ của cậu rất đẹp lại mạnh mẽ chẳng giống như của một cậu chành mười bảy hay mười tám tuổi, mà giống như một người trưởng thành ở độ tuổi ba mươi, bốn mươi hơn.
"Được thôi! " An Như Sơn trả tờ giấy về, chữ kia như đang giương nanh múa vuốt, thê thảm cực kỳ, quả thực không thể nhìn nổi.
Cất lại tờ giấy, Phong Tĩnh lại bắt đầu học tập.
Trong lúc cậu đọc sách thì An Như Sơn lại ngồi đó nhìn cậu.
Lúc đầu chỉ là lặng lẽ nhìn nhưng sau đó hắn nhận ra khi Phong Tĩnh làm bài cậu sẽ rơi vào trạng thái quên mất những người bên cạnh.
Nói như thế nào nhỉ, người khác khi làm bài thì sẽ giải quyết từng câu một, còn cậu thì làm liền luôn một mạch.
Chẳng hạn như khi lựa chọn trắc nghiệm, cậu sẽ ghi số từ một cho đến ba mươi, sau đó đọc đề qua một lần rồi rơi vào trạng thái ngẫm nghĩ giống người bình thường.
Khoảng năm đến mười phút sau, nói chung là không quá lâu sau Phong Tĩnh lại bình tĩnh viết câu trả lời thỏa đáng vào sau số câu khi nãy.
An Như Sơn bị làm cho hoảng sợ rồi, hắn xưa nay chưa từng thấy ai làm bài bằng phương pháp như vậy.
Vì thế trong lúc Phong Tĩnh rơi vào trạng thái nghiền ngẫm hắn liền giơ tay quơ quơ trước mặt cậu.
Quả nhiên, Phong Tĩnh căn bản không hề để ý tới! Chu choa mẹ ơi! An Như Sơn nghĩ rằng, lúc này cho dù hắn lấy mất quả thận của cậu đi thì Phong Tĩnh cũng sẽ không có phản ứng gì.
Hắn bị chính suy nghĩ của mình chọc cho cười rộ lên, bên này Phong Tĩnh mới hoàn hồn, cậu nhanh chóng cầm bút viết đáp án, sau đó lại lật tới mặt sau so sánh rồi mới thỏa mãn gật đầu.
Chuông nghỉ trưa vang lên, cả nam lẫn nữ trong lớp điên cuồng chạy về phía nhà ăn, chỉ có Phong Tĩnh cùng An Như Sơn thả chậm bước chân.
Vừa mới đi được nữa đường, An Như Sơn đã bị mấy tiểu đệ cướp đi.
Phong Tĩnh vì phải ăn trưa một mình nên sự cô đơn đã thúc đẩy cậu ăn những hai miếng sườn chua ngọt, còn ăn rất ngon miệng, tiếp nhận việc An Như Sơn vẫn không trở về.
Sáu giờ bốn mươi lăm, khi chuông tan học vang lên, một tên đàn em bước vào lớp thăm dò rồi chặn ngang Phong Tĩnh đang thu dọn đồ đạc.
"Chị dâu" Tên đó kính cẩn mà len lén gọi.
"Chuyện gì?" Phong Tĩnh tiếp nhận danh xưng này, bình thản hỏi.
"Đại ca gặp nạn." Tên đó nói "Anh có thể đi cùng em một chuyến không?"
Phong Tĩnh buông chổi xuống, cùng hắn ra ngoài.
Hết chương 6..