Biên tập: Quýt
Nhà An Như Sơn ở đại viện trong một quân khu*, an toàn là điều hiển nhiên, nhân viên bảo vệ túc trực ở cửa đều là lính tuần tra của quân đội
(*)Nguyên gốc 大院: đại viện, khu có nhiều hộ gia đình, trụ sở lớn, cơ quan lớn
"Có một vị thủ trưởng đáng kính sống ở đây." An Như Sơn vừa xách va-li hành lý vừa dẫn Phong Tĩnh đi đăng kí, "Cả nhà trên dưới ba đời đều mang hàm trung úy trong quân đội.
Cả năm người con trai đều ra chiến trường, nhưng không ai sống sót trở về.
Hiện tại chỉ có hai vợ chồng già sống nương tựa lẫn nha.
Không chừng lúc nào đó em có thể gặp được họ, ông ấy cùng vợ ngày nào cũng xuống lầu tản bộ."
Phong Tĩnh nổi lòng tôn kính, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều, mãi đến khi gặp một lão đầu trọc với vòng cổ quả óc chó khắc hình chú chim*, mang kính râm, đeo AirPods trên tai, phất tay chào hỏi với họ trong khi ngâm nga bài hát cũ của Second-hand Rose**.
(*)Nguyên gốc 盘核桃鸟
(**)Nguyên gốc 二手玫瑰: một nhóm nhạc Rock ở Trung Quốc, thành lập vào tháng 8 năm 2000
Mặt nạ nghiêm túc của cậu liền bị rạn nứt.
"Ông nội Lưu, ông đi dạo ạ!" An Như Sơn hỏi thăm một chút, kéo Phong Tĩnh đến trước ngực để chào hỏi, "Đây là bạn học của cháu! Học tập cực tốt, tới nhà cùng cháu học phụ đạo, có thời gian cháu sẽ đến nhà ông ăn cơm ké nha!"
"Chà được đó!" âm thanh của ông nội Lưu rất có tinh thần, "Ông rất thích mấy đứa bé học giỏi! Bây giờ đến nhà ông đi! Để bà nội nấu sườn cho cháu ăn, thịt lợn ở quê thơm lắm."
"Vâng! Ông đi dạo truớc đi ạ!" An Như Sơn đáp lời, "Chúng cháu dọn nhà truớc đã!"
Phong Tĩnh có được bữa ăn sườn mà không cần nói lời nào, cậu cảm thấy ở đây tràn ngập tình người, điều này khiến Phong Tĩnh rất thoải mái.
Hai người vất vả lắm mới có thể đem vali hành lý lên nhà An Như Sơn ở lầu sáu, Phong Tĩnh mệt như chó.
"Buổi trưa muốn ăn gì, anh đi mua cho em." An Như Sơn lại gần, không biết là vô tình hay là cố ý, chống tay nhìn cậu từ trên cao, "Xung quanh đây không có thức ăn nhanh, thế nhưng quán ăn cũng không ít.
Không cần tự mình nấu, chuyển nhà mới, An ca dẫn em đi."
Hắn nói lời này không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ánh mắt Phong Tĩnh có chút không đúng.
Tình cảm vị thành niên khó tránh khỏi nóng nảy, không có cách nào ẩn giấu, khó tránh khỏi bất cứ lúc nào ở đâu cũng có thể dâng trào, Phong Tĩnh hiểu rõ vì thế cậu cũng thản nhiên nhìn chằm chằm An Như Sơn, "Làm sao vậy An ca, anh thoạt nhìn giống như rất muốn hôn em một chút."
An Như Sơn đỏ mặt, hắn kỳ thực không nghĩ như vậy, hắn chẳng qua là cảm thấy Phong Tĩnh nằm co ở đây nghỉ ngơi, trên lỗ mũi có một giọt mồ hôi rất đáng yêu, vậy mà cứ nhìn hắn chầm chầm.
"Tháng Một năm sau em sẽ trưởng thành" Phong Tĩnh nhẹ giọng nói một câu như vậy, "Anh có thể chờ một chút không?"
"Nếu không đuợc thì sao?" An Như Sơn giống như không còn sức lực, đè lên người cậu, ngửa cổ ra sau như chú cún bự, "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ."
"Dùng tay truớc?" Phong Tĩnh chân thành hỏi, "Có được không?"
Năng lực của học bá quả nhiên làm người ta kinh ngạc, giáo bá cho tới bây giờ mới hiểu được, người dùng vũ lực vĩnh viễn đánh không lại người dùng đầu óc, giống như hiện tại, Phong Tĩnh chỉ dùng một tay là có thể làm cho hắn khuất phục.
An Như Sơn lớn hơn so với cậu tưởng tượng, Phong Tĩnh vất vả động tay phải.
Cậu vốn định trước tiên dùng một tay thử xem, nếu như không được lại thêm một tay, nhưng thời điểm cậu dùng một tay, An Như Sơn liền lộ ra ánh mắt "Rất tốt, không sai, rất lợi hại", điều này làm cho cậu không thể dùng tay kia nữa, chỉ đành như thế thôi.
"Anh sắp ra rồi." Lúc sắp bắn An Như Sơn thở hổn hển đưa tay ra, có chút đáng thương nhìn Phong Tĩnh, "Hôn một cái, được không em?" Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, "Giống như trong phim ấy."
Tâm Phong Tĩnh như nổi trống, cậu cũng chưa từng hôn ai, lần trước là do An Như Sơn nhất thời kích động, mà nam nhân không thể nói không được, quần cũng đã cởi chẳng lẽ không thể đưa lưỡi ra?!
Đôi môi cậu đặt lên môi An Như Sơn, đưa đầu lưỡi luồn vào trong miệng của hắn, không ngừng cử động.
Gần như cùng lúc đó An Như Sơn bắn ra.
"Sảng khoái không?" Hai người bình tĩnh một phút chốc, Phong Tĩnh hỏi, "Ngài có hài lòng với phục vụ lần này không, ngài cho bao nhiêu trên thang năm sao?"
"Cũng được." An Như Sơn hài lòng đem tiểu An thả lại vào bên trong quần lót, sờ miệng "Anh hôn thêm một cái nữa được không em?"
Đây coi như là dịch vụ hậu mãi* đi, Phong Tĩnh nghĩ xong liền hôn hắn một cái.
(*hỗ trợ sau dịch vụ)
Hai người lại cùng nhau đi xuống lầu ăn cơm, giống như một cặp tình nhân thật sự vậy.
Trong mắt An Như Sơn, Phong Tĩnh chủ động hôn hắn, lại ở cùng với hắn, mới vừa rồi còn giúp hắn dùng tay, Phong Tĩnh đã là vợ của hắn rồi.
Nhưng Phong Tĩnh vẫn còn đợi một lời thổ lộ.
Thực ra cậu cảm thấy rất rất rất không an toàn, bất kể là bởi vì gia đình truớc đây, hay bởi vì lý do xuất phát từ chính cậu, cậu đều không có cảm giác an toàn, cậu cần có đủ mười phần nghi thức thì mới có thể cảm nhận được rằng mình được yêu.
Nếu như An Như Sơn không chủ động tỏ tình công khai, cậu cũng sẽ không nói gì, chỉ là sẽ chuẩn bị sẵn sàng để rút lui bất cứ lúc nào, điểm cốt yếu của sự rút lui này là do An Như Sơn quyết định, hoặc là lên đại học, hoặc là bị cha mẹ phát hiện.
Dù sao nếu xuất hiện biến cố nào, Phong Tĩnh sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của An Như Sơn.
Quan hệ mập mờ như vậy xem ra cũng không có vấn đề gì.
Phong Tĩnh liếc mắt nhìn An Như Sơn đang ăn mì rồi nghĩ.
Cho nên đến tối lúc An Như Sơn đề nghị ngủ chung một phòng, Phong Tĩnh liền đứng bất động.
"Tại sao?" An Như Sơn cây ngay không sợ chết đứng hỏi, "Tại sao không thể ngủ chung với nhau? Mấy ngày trước chúng ta đều ngủ cùng nhau mà! Khi đó giường chỉ lớn có chút, hiện tại giường ở đây rất lớn, sao chúng ta không thể ngủ chung hả em?!"
"Không thể." Phong Tĩnh nhẹ nhàng mà nói rằng, "Ngủ chung là phạm pháp."
Sau đó liền quyết đoán đóng cửa lại, ngăn cách chính mình với tên giáo bá đang đau lòng muốn chết kia.
Sau khi hai người cùng ra vào đây, trở thành cảnh quan sinh đẹp trong khu nhà vốn chỉ có toàn người lớn tuổi này.
Ở đây cơ bản đều là những người từng ở trên chiến truờng, trên người mang theo công lao, con trai con gái cũng đều có sự nghiệp của chính mình, cơ bản không ở nhà, chỉ có An Như Son và hai đứa bé không nhỏ mấy khiến cho nơi này mấy phần sinh khí.
Người lớn tuổi luôn muốn sống cùng con cháu, như vậy trong tâm sẽ cảm thấy tốt hơn, cũng sẽ cảm giác mình trẻ hơn một chút, đặc biệt bây giờ lại có Phong Tĩnh.
Dưới sự tuyên truyền mạnh mẽ của An Như Sơn, cả viện đều biết Phong Tĩnh học tập rất tốt, có lúc còn có người lớn giơ điện thoại tìm đến Phong Tĩnh hỏi han, nhìn Phong Tĩnh trả lời câu hỏi của cháu trai cháu gái bên đầu kia điện thoại, cũng có thể nhìn cháu mình nhiều một chút.
Để tỏ lòng cảm tạ, bọn họ thường cho cậu những món ăn ngon.
Người lớn cho trẻ con ăn đều giống như cho lợn ăn, cái gì tốt, cái gì nhiều mỡ, cái gì thơm, đều đem cho.
Tủ lạnh trong nhà nhiều đồ đến nổi ăn không hết, Phong Tĩnh mỗi ngày nửa đêm đều làm đồ ăn khuya cho An Như Sơn —— có đôi khi là thịt, có đôi khi là đồ ăn, có đôi khi là chính mình.
An Như Sơn mặt dày mày dạn lại tiến vào phòng của Phong Tĩnh, hai người cùng học tập, trước khi ngủ theo lệ sẽ làm cái kia mấy phút.
Nói chuyện yêu đương thật tốt! An Như Sơn vừa nghĩ vừa nắm tay cậu ngủ.
Thật tuyệt khi có người để thương.
Phong Tĩnh thận trọng nghĩ, chỉ là không biết còn có thể như thế này bao lâu.
Hết chương 12..