Diệp Khiết Băng chớp mắt, thực sự không biết làm sao.
“Diệp Phi Vũ, anh coi tôi là người thế nào? Vì một ả đàn bà không rõ lai lịch như cô ta mà anh tìm đủ mọi cách để đẩy tôi ra khỏi vị trí này?”
“Hừ, cô cho rằng mình xứng đáng với vị trí này sao, nếu không phải lão cha già của cô bắt ép thì đến cửa của Diệp Gia cô cũng đừng mong bước vào.”
“............”
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi mới là người cứu anh khỏi chất độc đó, nội công của tôi cũng từ đó mà mất hết, tại sao anh có thể nghe lời của cô ta..”
CHÁT!!
“Người phụ nữ mặt dày như cô, đáng ra tôi nên đuổi khỏi Diệp gia sớm rồi. Nếu không phải Lan nhi cầu tình, cô nghĩ cô còn có thể vênh váo được bao lâu? Vậy mà cô còn dám bày ra bộ dạng ghê tởm đó trước mặt Lan nhi, hại cô ấy động thai.”
“Không phải, đó là..”
“Đủ, thứ phụ nữ ác độc như cô đáng ra không nên sống tốt đến tận bây giờ. Nếu không phải do có Minh gia chống lưng thì cô nghĩ cô còn có thể tự hào với cái chức vị phu nhân này đến bao giờ?”
“Diệp Phi Vũ, chính tôi đã cứu anh một mạng, anh không những không ghi nhớ thì thôi, giờ còn đối xử với tôi như vậy nữa à?”
“Cô đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Người cứu tôi là Liễu Như Lan. Cho dù lúc đó thần trí của tôi đã không còn tỉnh táo đi chăng nữa thì đầu óc tôi vẫn còn minh mẫn.”
“Anh chắc chắn đó là Liễu Như Lan mà không phải tôi? Vậy cô ta mặc áo màu gì? Cô ta nói những gì?”
“Hừ, những thứ này cô hoàn toàn có thể dựa vào gia tộc Minh gia của cô để điều tra, làm sao có thể làm bằng chứng được chứ? Còn có, mỗi lần cô nói chuyện cùng Lan nhi không phải đều to tiếng sao? Chỉ cần hơi chút cố ý, đến lúc đó Lan nhi lỡ miệng nói ra thông tin gì đó, cô liền biên soạn lại...”
CHÁT
“Hừ, xem như trước đây tôi nhìn lầm anh.”
“Xì, loại phụ nữ như cô mà cũng có mắt nhìn người ư? Chỉ sợ là..” - Diệp Phi Vũ nhẹ nhàng nâng tay bắt lấy cổ tay đang hướng tới mặt hắn của Minh Hiểu, nhướng mày cười nhạt - “Sao? Nhà chính Minh gia chướng mắt cô đến thế cơ à?”
Minh Hiểu giật mình, giằng tay ra nhưng vô dụng. Bà mím môi, lạnh lùng nhìn người chồng mà bà luôn nhất mực yêu quý, tin tưởng trong lòng không khỏi tự hỏi lại bản thân. Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, bà không có mắt nhìn người? Nếu không, tại sao năm đó lại có thể lưu tâm đến hắn, để rồi yêu lúc nào không hay? Cuối cùng lại vì thứ tình yêu mờ nhạt ấy mà cắt đứt quan hệ với người cha nhất mực yêu quý bà, khiến cho minh gia không thể dung được bà nữa.
“Thế nào? Không nói nên lời chứ gì? Hừ, đừng tưởng Minh gia của cô là nhất, trăm năm thịnh trăm năm suy, sớm muộn những gì cô gây ra cho Lan nhi cũng sẽ lặp lại trên người cô thôi.” - Diệp Phi Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc Minh Hiểu, giọng nói như lời thủ thỉ của tình nhân nhưng nội dung lại như lưỡi dao sắc bén cứa vào tận đáy lòng Minh Hiểu. Bà cảm thấy cả cơ thể đều mềm nhũn ra, từ từ trượt xuống.
Hài lòng nhìn gương mặt trắng bệch của ả đàn bà dưới chân, Diệp Phi Vũ cảm thấy nơi này thật bẩn thỉu, liền lập tức xoay người bước ra cửa.
Minh Hiểu nhanh tay bắt được ống tay áo hắn, giống như bắt được cọc gỗ cứu sinh, cố gắng tìm lại giọng nói cùng hơi thở:
“Minh gia không liên quan đến chuyện lần này...”
Đáng tiếc chưa nói hết câu đã bị cắt ngang:
“Cô cho rằng một ả đàn bà độc ác như cô thì có bao nhiêu giá trị? Hay cô còn ảo tưởng rằng tôi vẫn còn tình cảm với cô? Minh Hiểu, tôi khuyên cô nên tỉnh mộng đi thì hơn. Còn có, nhắc nhở cô con gái quý hóa của cô đừng làm phiền Tuệ nhi, bằng không thì đừng trách tôi độc ác.”
“Đó là con gái của ông, sao ông có thể...”
“Con gái? Xin lỗi, ai biết được đó có thật sự là con gái ruột của tôi hay không?” - Quăng lại nụ cười mỉa mai, Diệp Phi Vũ điềm tĩnh bước ra khỏi phòng.
Minh Hiểu ngây ngốc nhìn cánh cửa gỗ xoan từ từ khép lại trước mắt, từng giọt lệ châu không ngừng rơi xuống như nhuộm lên đôi mắt màu phỉ thúy một làn hơi nước. Mái tóc màu đỏ rực như máu cũng ảm đạm đi, bao trùm lên bà như an ủi cho con người đang dần mất đi tâm trí.
Diệp Khiết Băng cảm nhận được dao động cảm xúc mãnh liệt của mẹ thì thảng thốt, cô không kịp nghĩ ngợi gì mà chạy lại chỗ của bà, ôm lấy bà, mong muốn có thể làm dịu đi phần nào những cảm xúc tiêu cực đang quay cuồng trong bà.
Nhưng...
Minh Hiểu giống như con rối đứt dây, không thể điều khiển được hành động của mình nữa. Hay nói đúng hơn, sợi dây mang tên “Lí trí” điều khiển mọi cử chỉ, hành vi của bà đã đứt rồi. Những thứ đang điều khiển bà bây giờ là sự phẫn hận, đau khổ cùng hối hận. Con mắt bà long sòng sọc, đôi tay mảnh khảnh dùng sức bắt lấy cổ tay Diệp Khiết Băng để lại từng vết đỏ sậm trên làn da trắng sứ của cô bé nhìn vô cùng nổi bật, vô cùng ghê rợn.
“Tất cả là tại mày...Nếu không phải mày là nữ...thì tao cũng không phải đợi lâu như vậy...để con nhỏ kia lợi dụng thời cơ...”
Vừa nói, Minh Hiểu vừa hung ác bóp chặt lấy cánh tay Khiết Băng. Tầm mắt bà di chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cùng cái cổ nhỏ nhắn lộ ra dưới lớp áo len. Đôi mắt sáng như ngọc lưu ly của bà hiện lên một chút mờ mịt, sau đó dần dần mất đi tiêu cự.
Diệp Khiết Băng thấy vậy hoảng hốt, tuy từ nãy đến giờ cô vì đau đớn trên tay mà có chút thất thần, nhưng cô vẫn luôn chú ý cảm nhận dao động tâm trạng của mẹ. Vì vậy, cô biết rất rõ rằng cảm xúc trong lòng bà hiện tại đang dần mất kiểm soát, chỉ sợ nếu cứ để tiếp tục như vậy thì thần trí của bà sẽ không còn tỉnh táo nữa.
Đối với một dị năng giả, thần trí không tỉnh táo cũng đồng nghĩa với đã chết. Bởi, thần trí không tỉnh táo sẽ dẫn đến việc không thể khống chế năng lượng nguyên tố bên trong cơ thể. Mà một khi những năng lượng nguyên tố này mất kiểm soát thì nhất định sẽ gây tổn hại đến cơ thể dị năng giả, nhất là khống năng, từ đó năng lượng hoàn toàn có thể bạo phát dẫn đến việc phá hủy toàn bộ kĩ năng của dị năng giả, thậm chí là mất mạng ngay tức khắc.
Nếu dị năng giả không gặp phải tình huống năng lượng bạo phát, vậy thì trăm phần trăm sẽ ngày đêm chịu đau đớn đến tận xương tủy dày vò vì bị năng lượng dần dần từng bước phá vỡ từng tế bào trên cơ thể. Có thể nói là đằng nào cũng chết, nhưng cách chết thứ hai khiến cho cả dị năng giả cùng những người xung quanh đều phải đau khổ. Dị năng giả không bạo phát năng lượng ngay vẫn có thể có một bộ phận nào đó trong cơ thể bị tắc nghẽn kinh mạch do lâu ngày không hoạt động hoặc không trau dồi nguyên tố trong cơ thể. Một khi năng lượng nguyên tố mất kiểm soát phá vỡ phần bị nghẽn này, rất có thể dị năng giả sẽ gặp bạo phát năng lượng.
Nhớ đến những dòng chữ viết tay không thể nói là đẹp cho lắm của chú, à không, bác sĩ Lăng Tiêu Trữ, Diệp Khiết Băng vươn tay ôm lấy Minh Hiểu. Cô nhìn thẳng vào mắt bà, trong đôi mắt cô là sự kiên định cùng bình thản. Nhẹ nhàng mở miệng, cô thấp giọng niệm một đoạn trong Bát Nhã Tâm Kinh:
“इह शा रिपुत्र रूपं शून्यता शून्यतैव रूपम्। रूपा न्न पृथक् शून्य ता शून्य ताया न पृथग् रूप म्। यद्रूपं सा इह शारिपुत्र सर्व धर्माः शून्य तालक्ष णा अनुत्पन्ना अनिरुद्धा अमला न वि मला नोना न परि पूर्णाः।...”
Phạn âm trong nhẹ như thấm vào lòng người, gột rửa đi chấp niệm cùng oán khí. Thanh âm của cô như tiếng đàn, quanh quẩn vang vọng mãi trong không gian. Minh Hiểu từ từ lấy lại bình tĩnh, bà giật mình khi nhìn thấy tay mình đang bóp lấy cổ tay cô con gái nhỏ như muốn phá vỡ làn da cùng khớp xương mảnh dẻ. Vội hất tay cô bé ra, bà đẩy mạnh làm Khiết Băng mất thăng bằng ngã xuống đất. Quay vội đi không dám nhìn con, bà mất tự nhiên gắt giọng:
“Giờ này là giờ nào, tại sao lại chạy tới trong này? Học hành thì chẳng chú tâm đến, suốt ngày chỉ ròng chơi. Ngay cả đến việc của mẹ cũng muốn xen vào nữa cơ à...Hừ, mau chóng ra ngoài đi.”
“Vâng thưa mẹ.” - Ngoan ngoãn cúi đầu đáp lời, Diệp Khiết Băng bình thản bước ra khỏi phòng.
Trước khi đóng cửa, cô hơi dừng lại, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ cũng nghỉ ngơi đi ạ.”
Cạch.
Yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng đâu đây.
Và...
Tiếng khóc đứt quãng, bị đè nén lại...
--- ------ ------ ---------
“Sao rồi? Băng nhi đã ra khỏi phòng à?” - Chậm rãi gấp cuốn sách lại, Diệp Phi Vũ nhẹ nhàng hỏi Diệp quản gia - Diệp Huyền. Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ điệu không hề có chút nghi vấn nào. Có chăng, cũng chỉ là sự khẳng định. Khẳng định cho một bước của kế hoạch lớn đã được thi hành.
“Vâng, trông thần sắc của Nhị tiểu thư khá bình tĩnh.” - Cung kính báo cáo lại những gì camera ghi lại được, trong lòng Diệp Huyền quản gia vô cùng bối rối. Ông nghiêm túc kiểm điểm lại những hành động của mình từ vô tình chỉ cho Nhị tiểu thư vào căn phòng nhỏ mà lão gia cùng Minh phu nhân sắp đi vào, cho đến việc đứng lại ngoài hành lang theo dõi động tĩnh từ căn phòng sau khi lão gia đi khỏi. Không mà, toàn bộ mọi hành động của ông đều vô cùng kín đáo, ngay cả một dị năng giả như Minh Hiểu còn không nhận ra được thì chắc hẳn Diệp Khiết Băng - một con nhóc mới 1 tuổi rưỡi sẽ không thể nào đề phòng được.
Trừ phi con bé đó đã được hai lão hồ ly của Diệp gia nhắc nhở trước.
Hừ, đúng là cha nào con nấy, gian xảo y như nhau.
Trong lòng Diệp Huyền quản gia lại càng không thích Nhị tiểu thư này. Không những khiến cho lão gia bận tâm, lại làm mất thời gian ở chung giữa Đại tiểu thư và lão gia, thật đủ trơ trẽn.
Diệp Khiết Băng nằm không mà cũng trúng đạn. (Mèo: =_=)
--- ------ ------ ------ ------
“Thế nào, không có biểu hiện gì khác thường?” - Tươi cười xinh đẹp, Diệp Tuệ Phương nghiêng đầu hỏi lại quản lí kiêm vệ sĩ riêng của cô - Lance.
“Vâng, Nhị tiểu thư có vẻ rất bình tĩnh.” - Lance mặt mày vô cảm đáp lại, trong lòng hắn cảm thấy Nhị tiểu thư này có vẻ gì đó rất kì quái. Đứa trẻ như cô ta nếu gặp phải tình huống này, hoặc là sẽ chạy ra căn ngăn rồi nói ba cái lời ngây thơ vớ vẩn, đại loại là ba mẹ không được cãi nhau rồi gì gì đó. Hoặc là trốn một chỗ mà khóc thút thít bẩn thỉu. Ừm, đúng là thút thít bẩn thỉu. Chứ không phải bình tĩnh đến mức quái dị như thế này. Cứ như là con nhóc đó biết rõ có nháo lên cũng vô dụng nên đành bỏ việc này sang một bên vậy.
Vì sao lại nói là bỏ sang một bên chứ không phải là ngu ngốc cho rằng cha mẹ chỉ nói đùa? Đương nhiên là vì mấy biểu hiện bình tĩnh đến mức không ngờ của Diệp Khiết Băng mấy ngày hôm nay.
Ngày đầu trở về Diệp gia, cô quy củ cúi chào Diệp Phi Vũ theo lễ nghi quý sờ tộc. Không khóc nháo lôi kéo tình cảm, cùng không hề mong chờ người làm cha sẽ quan tâm đến.
Ngày thứ hai, Diệp Phi Vũ cho người sắp xếp chương trình học các môn nghệ thuật cùng văn hóa của Diệp Khiết Băng dày đặc, thậm chí còn khó hơn cả của Diệp Tuệ Phương. Cô bé không có phản ứng gì, chỉ trừ một câu hỏi duy nhất:
“Con có thể đến thắm mẹ nếu hoàn thành sớm bài học chứ?”
Hắn nhớ lúc đó Đại tiểu thư đã cầu tình cho Nhị tiểu thư để lão gia giảm nhẹ chương trình học của Nhị tiểu thư, ai ngờ con nhóc đó không những không cảm kích mà còn nói đó là kì vọng của cha vào mình, rồi thì kiêu ngạo nói rằng nhất định sẽ không để cha thất vọng.
Tất cả mọi người trong nhà đều mong chờ vẻ mặt suy sụp của Nhị tiểu thư, ai ngờ sau khi học xong một tiết học, ngoại trừ nói giáo sư nói hơi nhanh ra, còn lại thì con nhóc đó không hề than vãn nửa lời nào khác. Hơn thế, con nhóc đó còn hoàn thành bài học trước thời hạn nữa.
Phải biết rằng giáo sư dạy học cho cô ta là giáo sư chuyên môn, mặc dù kiến thức rộng nhưng toàn dùng thuật ngữ, cho dù có là người trong ngành cũng khó có thể hiểu ông ta nói cái gì. Thế mà Nhị tiểu thư chỉ than rằng ông ta nói hơi nhanh, còn lại thì hiểu hết, bài kiểm tra cuối buổi học cũng đạt điểm tuyệt đối. Đây là chuyện quái đản gì???
Từ hôm đó về sau, mọi người làm trong nhà đều biết con nhóc đó là một thiên tài thần đồng. Ai cùng e dè cô ta, may là chương trình học của cô ta khá kín, cho nên cũng không có nhiều thời gian rảnh. Chỉ có điều, nếu bây giờ cô ta muốn hoàn thành việc học sớm để đi thăm mẹ cũng không thành vấn đề.
Con nhóc đó quá mức bình tĩnh, quá mức thông minh, khác hắn những đứa trẻ khác. Nếu như sau này cô ta định gây bất lợi cho Đại tiểu thư...
Trong đôi mắt màu xanh lam của Lance thoáng qua một tia tàn nhẫn. Hắn không hề biết, vị Đại tiểu thư đang mỉm cười ấm áp kia đang dùng con mắt tắn thưởng nhìn hắn, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“A~ Vẫn là trung khuyển nuôi dạy tốt hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...