Một đêm lạnh lẽo, trong một căn nhà ở vùng ngoại ô.
“Oe oe oe...” - Tiếng khóc của trẻ con phá tan màn đêm tĩnh lặng.
“Phu nhân, là một vị tiểu thư.”
“Vậy sao..” - Giọng nói hơi khàn mang theo chút mệt mỏi cùng một chút..thất vọng.
“Phu nhân..” - Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp tỏ ý khuyên lơn cùng an ủi. Phu nhân có lẽ mong muốn có được một đứa con trai để lão gia quan tâm hơn, nhưng đó chẳng qua chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.
“Bên Vũ có tin gì không?”
“Lão gia có cho người tới xem xét sức khỏe phu nhân.”
“Ông ta không đến?”
“Có lẽ lão gia bận việc...”
“Thôi, ta mệt rồi, nhờ bác Trương chăm sóc đứa bé.” - Giọng nói nhàn nhạt mang theo mệt mỏi cùng mất mát vang lên cắt lời vú Trương.
“Phu nhân không nhìn tiểu thư một chút sao?”
“Muộn rồi, đứa bé nên nghỉ ngơi.”
“Vậy phu nhân nghỉ ngơi tốt.”
“Ừm.”
Lui ra ngoài, sắp xếp giường ngủ cho tiểu thư, ngắm nhìn gương mặt hồng hào có chút nhăn, bà cảm thấy sau này nên quan tâm tới tiểu thư nhiều một chút. Đột nhiên có tiếng bước chân, rồi tiếng gõ cửa vang lên:
“Cốc, cốc, cốc.”
“Vào đi.” - Hơi nhíu mày, trên gương mặt trung niên phúc hậu hiện lên một chút lo lắng.
“Thím Trương, người phụ nữ đó chết rồi.”
“Sao có thể? Là ai giết?” - Giọng nói không tự chủ cao lên, nghe kĩ có thể nhận ra sự ngạc nhiên xen lẫn lo lắng.
“Tin báo về cho thấy cô ta trúng độc mà chết, chất độc đó là từ trong điểm tâm hàng ngày.” - Đáp lại là giọng nói trầm thấp, đều đều.
“Độc mãn tính?”
“Phải.”
“Có tin gì khác không?”
“Lão gia rất tức giận, hạ lệnh tra khảo đầu bếp làm điểm tâm cho cô ta.”
“Bên Minh lão gia chủ có dị động gì không?”
Đáp lại là cái lắc đầu của Bình Dạ, vú Trương căn dặn ông đừng để phu nhân nghe được tin rồi để ông nghỉ ngơi. Sau đó bà liền ngồi lên chiếc giường cạnh nôi của tiểu thư, trầm ngâm suy nghĩ.
Liễu Như Lan.
Cô ta được lão gia đưa về từ 2 năm trước, nói là ân nhân. Mặc dù thái độ đối nhân xử thế của cô ta thật không thể chê trách, lại có thêm một chút thân thiết mà phu nhân không có, nhưng bà luôn cảm thấy cô ta không đơn giản.
Lão gia tuy không chuộng nữ sắc nhưng lại rất tin tưởng cô ta, có lẽ là bởi y thuật của cô ta rất khá. Sau đó cô ta không dấu vết mà có được sự sủng ái của lão gia, thậm chí lão gia còn che chở cho cô ta trước mặt phu nhân. Cuối cùng cô ta sinh được một đôi trai gái, nhưng đứa bé trai chết ngay trong phòng sinh, mọi nghi vấn đều chỉ vào phu nhân. Lão gia dần chán ghét phu nhân, mặc kệ những lời giải thích của phu nhân mà đối xử lạnh nhạt. Nếu không phải phu nhân là con gái Minh gia, chỉ sợ đã sớm bị đuổi đi.
Phu nhân yêu lão gia, cho nên bình thường nhìn Liễu Như Lan không vừa mắt. Cô ta cũng chẳng phải nữ nhân nhu nhược, không có đầu óc, lại thêm sự tin tưởng của lão gia, nên luôn khiến phu nhân thua thiệt.
Bà vẫn luôn cho rằng cô ta muốn chức vị phu nhân, nhưng chỉ cần Minh gia còn một ngày thì cô ta nhất định sẽ chỉ có thể làm vợ bé. Thế nhưng giờ cô ta đã chết, chỉ sợ rằng phu nhân sẽ gặp nguy hiểm.
Minh lão gia chủ vốn không quan tâm cô con gái này, chỉ bởi năm đó phu nhân sống chết muốn gả cho Diệp gia chủ mà cãi lệnh cha. Từ đó trở đi, ngoài mặt Minh gia vẫn là chỗ dựa của phu nhân nhưng bên trong thì đã sớm không bằng người xa lạ.
Khẽ thở dài, bà dém lại chăn cho tiểu thư rồi chìm vào giấc ngủ.
--- ------ ------ ------ ------ -----
“Lão gia” - Một người đàn ông mặc quân phục cung kính đứng trước mặt một người đàn ông mặc vest đen.
“Thế nào?” - Giọng nói trầm thấm không có nhịp điệu, tựa như cái máy được lập trình sẵn.
“Người đầu bếp kia nhất quyết không cung khai.”
“Cho rằng cứng đầu là không có biện pháp sao? Hừ!”
Người đàn ông mặc vest đen bình thản nói, tay cầm cốc rượu vang đỏ khẽ lắc. Trông ông ta như một quý ông lịch lãm đang nghe nhạc, nhưng nụ cười lại khiến người khác phải lạnh người.
“Để Úy ra tay đi, ta muốn có được câu trả lời ngay đêm nay.”
“Vâng.”
Trong căn phòng xa hoa mang phong cách phương Đông chỉ còn lại người đàn ông mặc vest. Ông ta chính là gia chủ Diệp gia - Diệp Phi Vũ. Nhẹ nhàng uống nốt ly rượu, ông gọi người quản gia tận tụy vào.
“Huyền, con bé sao rồi?” - Giọng nói cứng ngắc giờ trở nên nhẹ nhàng, mang theo chút ân cần của một người cha.
“Thưa lão gia. Tuệ tiểu thư khóc mệt, đã ngủ rồi.” - Trong giọng nói của người quản gia mang theo chút ngập ngừng.
“Có gì cứ nói.” - Giọng nói của Diệp Phi Vũ trở lại bình thản. Nhìn vẻ mặt cùng thái độ của Diệp Huyền, chắc chắn không phải Tuệ nhi xảy ra chuyện, như vậy thì chỉ có chỗ Minh Hiểu.
“Lão gia, phu nhân vừa sinh một bé gái.”
“Có gì khác lạ không?”
“Phu nhân đã ngủ, Nhị tiểu thư cũng ngủ rồi ạ.”
“Vậy sao, còn gì không?”
“Bên Lý gia phải làm thế nào ạ?”
“Nói với họ, ngày khác ta sẽ đến làm khách.”
“Vâng, lão gia không đặt tên cho Nhị tiểu thư ạ?”
“Để Minh Hiểu tự đặt đi.”
“Vâng.”
Căn phòng một lần nữa chỉ còn lại Diệp Phi Vũ, ông ta siết chặt tay, tự nhủ: “Minh Hiểu, mong rằng cái chết của Như Lan không liên quan đến cô, bằng không...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...