Trong số những huynh đệ Cố gia, Cố Đông Cẩn là đứa cháu được Cố lão thái gia cưng chiều nhất vì hắn rất chăm chỉ đọc sách, Cố lão thái gia cũng từng nói hắn không cần đính hôn sớm, đợi khi có công danh tính chuyện hôn nhân cũng chưa muộn. Mọi người ai cũng biết, người có công danh đương nhiên sẽ cưới được quý nữ danh môn chân chính, Cố Đông Cẩn cũng vì suy nghĩ như vậy nên trong phòng chỉ có hai a hoàn thông phòng, chưa từng giống Cố Đông Du tay trái ôm một nàng, tay phải ôm một nàng. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Phạm Tinh vừa đến, Phạm lão phu nhân cùng Phạm phu nhân liền thay đổi ý định hứa hôn cho anh ta và Phạm Tinh mà không chờ đến công danh.
Cũng không thể trách vì sao Phạm lão phu nhân và Phạm phu nhân lại thiên vị Phạm Tinh, Phạm lão phu nhân và Phạm phu nhân đều xuất thân từ Phạm gia, có thể không giúp Phạm Tinh sao? Đáng tiếc là Cố Đông Cẩn không giống các bà, hắn luôn hận không có cách nào thoát khỏi Phạm Tinh. Đêm nay hắn hẹn Phạm Tinh ra đây ngắm trăng, không ngờ lại nhìn thấy Phạm Tinh và Cố Đông Du nói chuyện với nhau, trong bụng lập tức mừng thầm, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ? Liền không thèm nghe lời giải thích của Phạm Tinh mà nói: “Tinh muội muội, nếu như muội yêu mến tam ca như vậy, ta sẽ thành toàn cho muội!”
Phạm Tinh nghe xong vội vàng giải thích nguyên do, còn nhờ Sử Tú Nhi làm chứng. Nhưng Cố Đông Cẩn chỉ khoát tay nói: “Tinh muội muội không cần giải thích, huynh sẽ đến trước mặt tổ mẫu nói tốt cho hai người, đám tổ mẫu nhất định không chia rẻ uyên ương hai người đâu.”
Cố Đông Du hơi khó chịu nhưng đã cảm thấy đỡ hơn nhiều so với lúc nãy, hắn cũng giúp Phạm Tinh giải thích mấy câu, nói là bởi vì mình tự ngã nên nhờ nàng tới đỡ dậy, không phải gọi nàng tới tâm tình. Cố Đông Cẩn khó lắm mới tìm được cơ hội thoát khỏi Phạm Tinh nên sao chịu nghe lời Cố Đông Du giải thích, hắn nói: “Mặc kệ các người nói thế nào, dù sao cũng là ta tận mắt nhìn thấy các người trò chuyện với nhau, các người không muốn ta nói với tổ mẫu cũng được, nhưng ta sẽ không đính hôn với Phạm Tinh nữa.” Nói xong liền muốn rời khỏi.
Phạm Tinh nghe xong lập tức hoảng hốt, thiếu chút nữa thì nhảy xuống hồ sen, may mà Sử Tú Nhi đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, cuống quít khuyên nhủ: “Tinh biểu muội, dù sao cũng nói rõ ràng rồi, hà cớ gì lại làm như vậy?”
Cố Đông Du thấy mọi việc nháo thành một đoàn, sợ kinh động đến bề trên đang nghỉ ngơi trong phủ nên đành phải nói: “Đến lầu các hãy nói chuyện, đừng làm kinh động đến mọi người.”
Bốn người đi đến lầu các, cơn khô nóng của Cố Đông Du cũng tiêu tan khiến hắn vô cùng kinh ngạc, mị dược của Diêu biểu muội thật kì lạ, không hợp hoan mà chẳng bị gì.
Khi Diêu Mật chạy đến đã thấy hai người Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn trầm mặc không nói chuyện, Phạm Tinh thì la hét đòi tìm cái chết, Sử Tú Nhi thì bận rộn khuyên nhủ nàng ấy.
Cố Đông Du mặc dù rất thích náo nhiệt nhưng thấy Phạm Tinh dùng cái chết để đe dọa thì cảm thấy hết hứng thú, nóng lòng muốn tránh đi chỗ khác, ngẫm lại thấy Diêu Mật và Phạm Tinh cũng khá thân nhau, có thể khuyên Phạm Tinh bình tĩnh lại nên vừa thấy Diêu Mật tới liền đứng dậy nói: “Diêu biểu muội, mọi việc là do muội gây ra nên muội phải chịu trách nhiệm. Các muội đều rất tốt, đáng tiếc huynh lại không trêu nổi. Sau này nên ít gặp lại. Huynh đi đây.”
Cố Đông Cẩn thấy Cố Đông Du bỏ đi cũng không muốn nán lại, lập tức đứng lên nói: “Mặc kệ các muội có tâm tư gì, hai năm nay ta chưa muốn hứa hôn.” Nói xong thì liếc Sử Tú Nhi và Diêu Mật, sau đó đi theo Cố Đông Du.
Bọn họ vậy là có ý tứ gì? Sử Tú Nhi và Diêu Mật đều ngẩn ra, nhưng lập tức liền phản ứng lại, ý của Cố Đông Du là ba người các nàng ai hắn cũng không muốn. Còn ý của Cố Đông Cẩn là hắn biết hai người các nàng muốn gả cho hắn nên mới hãm hại Phạm Tinh. Nhưng cho dù Phạm Tinh tốt, hay là các nàng tốt, hắn một người cũng không thèm để vào mắt, các nàng không cần phí tâm tư.
Phạm Tinh cũng không phải người ngốc, vừa nghe lời Cố Đông Cẩn nói đã hiểu ra. Lỗi sai không phải là nàng giải thích không rõ ràng, mà là Cố Đông Cẩn vốn đã không muốn hứa hôn với nàng nên mới mượn cớ này đẩy nàng đi thôi!
Đợi đến khi bóng dáng Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn biến mất ngoài lầu các, Phạm Tinh mới ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn như những hạt trân châu từng viên từng viên rơi xuống đất.
Sử Tú Nhi cắn môi, trong lòng vô cùng bực bội.
Diêu Mật đứng ngây ngô một lát thì ngồi xuống một bên lẩm bẩm: “Ba người chúng ta bị từ chối hết rồi sao?”
Lời Diêu Mật nói phảng phất trong gió đêm. Sử Tú Nhi nhìn nàng một lúc, sau đó quay sang nhìn Phạm Tinh đang rơi lệ, chán nản trả lời: “Đúng vậy, hai người đàn ông này từ đầu chê chúng ta. Chỉ còn nửa tháng nữa ta sẽ bước sang tuổi mười lăm, đến lúc đó…” Nàng vừa nói vừa cười mếu.
Phạm Tinh ở một bên lau nước mắt: “Trước khi lên kinh mẹ ta đã nói với ta, một khi đã tới kinh thành, hoặc gả hoặc chết, không được xấu mặt trở về.” Nói xong liền hung hăng dụi mắt, đẩy cửa sổ ngắm trăng, vẻ mặt đau thương buồn bã.
“Nhưng cũng chỉ là nói lẫy mà thôi! Mẹ ta còn nói, nếu ta không gả được, không chỉ ta chết ở kinh thành mà bà cũng chết ở kinh thành luôn.” Sử Tú Nhi hiểu rõ nhà mình còn bao nhiêu nữ nhi đang sốt ruột muốn gả đi, hai vành mắt đỏ hồng.
Diêu Mật sợ Phạm Tinh còn nghĩ quẩn, vội vàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, cố gắng làm cho các nàng vui lên: “Nếu ta là đàn ông, hai người người nào ta cũng cưới, chuyện sao cứ mặc kệ.”
Phạm Tinh vừa khóc vừa cười, tựa đầu vào vai Diêu Mật nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc tỷ không phải là đàn ông.”
Sử Tú Nhi cũng đến ngồi bên cạnh Diêu Mật, ba người đồng bệnh tương liên ngồi cạnh nhau, cõi lòng đầy u sầu lo lắng.
Đến lúc này Sử Tú Nhi mới hỏi Diêu Mật: “Cố Đông Du nói muội hạ mị dược với hắn thật không vậy?” Lúc Cố Đông Du té xuống đất quả thật giống như bị trúng mị dược, thế nhưng lúc nãy nàng thấy hắn vẫn khỏe mạnh, không lưu manh ngả ngớn như bộ dạng trúng mị dược kia.
Diêu Mật lắc đầu nguầy nguậy nói: “Làm gì có.”
Thành ra thế này rồi Diêu Mật cũng không cần phải gạt nàng. Sử Tú Nhi cảm thấy thư thái, sau đó lại cười khổ một tiếng nói: “Ừm, dù muốn hạ mị dược cũng không muốn hạ thằng cha Cố Đông Du kia đúng không?”
Diêu Mật tiếp lời: “Cố Đông Du cho hắn là tướng quân Tạ Đằng sao? Làm như nữ nhân nào cũng muốn hạ dược hắn vậy.”
Nhắc tới Tạ Đằng, ánh mắt của ba cô gái không khỏi sáng lên, nhưng ngay sau đó liền ảm đảm trởi lại, người đó mới là đấng trượng phu, là người trong lòng của bao thiếu nữ, nhưng dù giáp vòng bao nhiêu lần đi nữa cũng không tới phiên ba người các nàng.
Năm Tạ Đằng mười hai tuổi đã đi theo phụ thân trấn giữ biên ải, giết địch vô số, lập được rất nhiều chiến công. Mãi đến đầu năm nay Đại Ngụy và Đại Kim mới kết thúc mười năm chinh chiến, hai bên cùng lập hòa ước, Tạ Đằng mới khải hoàn hồi triều. Lúc hắn về tới kinh thành đã là cuối xuân đầu hè, hoàng đế đích thân xuất cung nghênh đón, phong Tạ Đằng làm Uy Mãnh tướng quân. Đến mùa thu năm nay, Tạ Đằng vừa tròn mười tám tuổi, vẫn phải tuân theo lệnh triều đình ban hành, hắn phải lấy vợ sinh con. Một người như vậy không chỉ toàn bộ quý nữ kinh thành dõi theo hắn mà ngay cả công chúa quận chúa cũng vì hắn mà ngấm ngầm tranh đua.
Triều đình Đại Ngụy trước kia trọng văn khinh võ, quan văn xuất quan văn, võ tướng trong triều không người đỡ đầu sẽ không có đường sống. Mười năm chiến tranh, võ tướng dần dần lấn áp quan văn, nắm đấm bắt đầu chiếm ưu thế, chỉ cần đánh lùi quân địch sẽ được tôn thờ. Mà Tạ Đằng này vừa giỏi văn hay võ, tướng mạo cực kì tuấn lãng, lúc hắn khải hoàn hồi triều, giục ngựa trở về kinh, toàn bộ nữ tử kinh thành đều ngắm đến ngây dại. Lúc đó đám Diêu Mật cũng đứng cạnh cửa sổ trong tửu lâu vén màn nhìn Tạ Đằng thúc ngựa qua phố.
Sử Tú Nhi tỉnh người trước tiên, lại trừng mắt nhìn Diêu Mật vài lần, đột nhiên nói: “Muốn gả cho Tạ tướng quân chúng ta ngay cả một hi vọng bé tẹo cũng không có. Nhưng trong phủ tướng quân cũng đâu chỉ có mình ngài là chưa có vợ.”
Một năm kia địch tấn công, tình hình biên ải nguy hiểm, Tạ lão tướng quân dẫn theo hai người con trai và cháu trai Tạ Đằng đi giết địch. Không lâu sau đó truyền đến tin tức thúc thúc Tạ Đằng tử trận, còn nhóm Tạ Đằng sống chết không rõ. Mẫu thân và cô cô Tạ Vân năm ấy mười sáu tuổi của Tạ Đằng vô cùng sốt ruột đã cải nam trang theo viện binh ra biên ải. Không lâu sau địch thối lui, phụ mẫu, thúc thúc và cô cô Tạ Đằng tử trận còn Tạ Đằng thì bị trọng thương. Ông nội là Tạ lão tướng quân chỉ bị thương nhẹ.
Trận đại chiến qua đi, Tạ gia mất hai người con trai, một cô con gái và một nàng dâu. Cũng bởi vì vậy, hoàng đế luôn cảm thấy áy náy day dứt với Tạ gia, cứ ban rồi thưởng. Hiện nay hôn sự của Tạ Đằng và hai đường đệ Tạ Thắng và Tạ Nam của hắn đến hoàng thất cũng nhúng tay vào, người người phỏng đoán, Tạ gia huynh đệ một người sẽ cưới công chúa, hai người còn lại sẽ được quý nữ.
Lúc này, Phạm Tinh tiếp lời: “Tạ tướng quân có hai đường đệ chưa lập gia thất, nhưng cũng bị người ta nhòm ngó chằm chằm thế thôi, nào tới phiên chúng ta.”
Sử Tú Nhi mím môi nói: “Ý ta không phải là hai đường đệ của hắn.”
“Không phải hai người đó thì là ai?” Diêu Mật cảm thấy mơ hồ.
Sử Tú Nhi đột nhiên đỏ mặt, bẽn lẽn nói ra một cái tên.
“Cái gì?” Diêu Mật và Phạm Tinh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Sử Tú Nhi, không thể tin vào lỗ tai của mình.
Sử Tú Nhi chép miệng nói: “Tạ lão tướng quân đúng là già thật, nhưng vì ông ấy đã già nên mới dễ dàng chăm sóc. Sau này chúng ta là vợ của ông ấy, là trưởng bối của các huynh đệ Tạ gia, không ai dám đắc tội. Không phải so với gả cho Cố Đông Du sung sướng hơn nhiều sao?”
Diêu Mật trợn tròn mắt, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Mặc dù như vậy, nhưng Tạ lão tướng quân sao lại vừa ý tỷ thế?” Ông ta mặc dù đã già nhưng nếu muốn nạp thiếp, nạp mỹ nhân, chỉ cần vẫy tay một cái liền có người tự nguyện dâng tới cửa.
Sử Tú Nhi chỉnh lại lời Diêu Mật: “Điều này không phải hợp ý ta hay không mà là hợp ý muội thôi. Năm năm ta trước cùng mẫu thân lên kinh, vừa lên liền bắt gặp con gái Tạ Vân của Tạ lão tướng quân cưỡi ngựa ra khỏi kinh. Tướng mạo của muội có mấy phần giống Tạ Vân. Nếu muội xuất hiện ở Tạ phủ nhất định sẽ được Tạ lão tướng quân để ý.”
Thấy Diêu Mật vẫn còn chưa hiểu, Sử Tú Nhi giậm chân nói: “Không phải Tạ gia lúc này đang chiêu mộ nữ đầu bếp và tú nương sao, chúng ta đã học xong nữ hồng, chỉ cần cải trang thành nữ nhi nhà dân thường tiến vào Tạ gia làm nữ đầu bếp làm tú nương là được. Sau đó nghĩ cách khiến cho Tạ lão tướng quân để ý tới rồi cùng nhau gả cho Tạ lão tướng quân, có ông ấy bên cạnh chúng ta sẽ không bị người khác khi dễ. Khi ông ấy mất, binh sĩ Tạ gia cũng sẽ che chở cho chúng ta.”
Phạm Tình cảm thấy rất hứng thú, nhỏ giọng nói: “Đúng, một người mưu không lớn, hai người kế không to, nhưng ba người sẽ thành Chu Cát Lượng. Một người không bắt được Tạ lão tướng quân, nhưng ba người sẽ bắt được. Huống hồ dung mạo của Diêu tỷ tỷ giống như Tạ Vân, càng nắm chắc thêm mấy phần.” Bằng sắc đẹp và tài trí của các nàng, dù không tranh được Tạ Đằng và các binh sĩ trẻ tuổi nhưng chẳng lẽ cũng không có biện pháp có được một ông già như Tạ lão tướng quân sao?
Một người bị dồn đến đường cùng luôn bất chấp thủ đoạn để đạt được điều mình mong muốn. Diêu Mật nhanh chóng cân nhắc khả năng thành công của chuyện này, quyết tâm nói: “Cứ làm như vậy đi, Tạ lão tướng quân dù sao tuổi cũng đã sáu mươi, dù cho ông ấy gừng càng già càng cay cũng sẽ không đủ sức… ừm, làm chuyện đó đâu. Ba người chúng ta gả cho ông ấy là được che dưới bóng cây đại thụ, không tổn hại đến nửa cọng lông. Qua vài năm nữa ông ấy chết đi, ba người chúng ta được hưởng thụ những lợi ích chu cấp của phủ tướng quân, còn có thể học tập các phu nhân trong kinh thành nuôi trai các loại, vui vẻ an dưỡng tuổi già.”
Diêu Mật tuy can đảm nhưng trên lưng lại mang trọng trách câu dẫn Tạ lão tướng quân khiến cô cảm thấy hơi khiếp đảm, nhưng vừa nghĩ đến Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ở bên cạnh, lá gan lập tức lớn lên.
Phạm Tinh cũng không còn khóc, liền hiến kế: “Chúng ta không thể nói là đi câu dẫn Tạ lão tướng quân, chỉ có thể nói là đi câu dẫn huynh đệ Tạ Đằng. Nếu không, mẹ của chúng ta chắn chắc sẽ không đồng ý.”
“Đến đây, chúng ta phải bàn bạc thật kĩ lưỡng mới được.” Diêu Mật kéo tay của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ba người các cô chụm đầu lại, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...