Mị Hương

Tiểu Đao cuối cùng cũng tìm được Diêu Mật và Đức Hưng Quận chúa nấp trong bụi hoa, nhưng lúc đó mật đàm giữa Diêu Mật và Đức Hưng Quận chúa đã đến hồi kết thúc, hắn chỉ loáng thoáng nghe được hai câu đứt quãng là “Trưởng bối làm chủ, người một nhà”, còn mong nghe tiếp thì Diêu Mật và Đức Hưng Quận chúa đã nói xong, hắn đành trốn sang một bên, cố gắng phân tích hai câu nói trên có quan hệ gì với dòng chữ trên tờ giấy kia.

Nhìn chung, chắc là tiểu đầu bếp đã nhắc nhở Đức Hưng Quận chúa, nói rằng nếu muốn gả vào phủ tướng quân, không bằng bắt đầu từ chỗ lão tướng quân. Vì cái gọi là phụ mẫu chi mệnh, nếu nói đến người làm mai, phụ mẫu của tướng quân đã tạ thế, người làm chủ tự nhiên là lão tướng quân, chỉ cần lão tướng quân mở miệng định hôn, đại sự liền thành.

Sau khi Diêu Mật và Đức Hưng Quận chúa chui ra khỏi bụi hoa, đường ai nấy đi, lúc này Tiểu Đao mới men theo đường nhỏ chạy tói thư phòng, thuật lại hai câu vụn vặt mình nghe được. Tạ Đằng nghe xong không lên tiếng, xem ra tiểu đầu bếp này sợ Đức Hưng Quận chúa làm khổ nàng, nên chủ động lấy lòng, chủ bán cầu vinh. Chỉ là tiểu đầu bếp này chẳng lẽ không nhớ, hôn sự của hắn, người khác có thể quyết định sao? Người khác có thể vung tay múa chân sao?

Bọn họ trò chuyện một lúc, Tạ Thắng và Tạ Nam cũng tiến vào, hỏi Tiểu Đao: “Thế nào, dò được tin tức gì?”

Tiểu Đao thấy Tạ Đằng không ngăn cản, liền kể lại chuyện xảy ra, mắt thấy ba huynh đệ bọn họ có lời muốn trao đổi thì từ cửa thư phòng lui ra ngoài.

Tạ Thắng cười nói: “Đại ca, Đức Hưng Quận chúa mỗi tháng đều tới một lần, mỗi lần đều có quà cho người trong phủ, a hoàn bà tử trong phủ lén lút trao đổi, ai cũng cho rằng nàng chính là tướng quân phu nhân tương lai. Chỉ sợ đến lúc tình thế bắt buộc, đại ca không thể không…”

Nhân số công chúa quận chúa hoàng thất không ít, trước đây nhiều vị lấy lòng, bị Tạ Đằng lời mặn lời nhạt mấy câu, xưa nay kiêu ngạo, liền rút lui. Lại bị hắn lạnh mặt không thèm nhìn tới, xưa nay lòng tự ái mạnh, cũng rút lui. Mà Đức Hưng Quận chúa không đến trước mặt hắn, cũng không tìm cách lấy lòng hắn, chỉ là mỗi tháng đến phủ tướng quân một lần, quan hệ từ trên xuống dưới, lấy được khen ngợi của mọi người. Dần dần, có tin đồn truyền tới, nói Đức Hưng Quận chúa tất nhiên sẽ lên làm phu nhân tướng quân vân vân và mây mây.

Đang nói thì quản gia tới bẩm, nói Đức Hưng Quận chúa cáo từ, không cần để mọi người trong phải phải đưa tiễn.

Tạ Đằng hiểu, Đức Hưng Quận chúa không nóng không lạnh như thế này, không tiếp cận hắn, hắn cũng không có cách nào lời mặn lời nhạt đả kích. Người ta còn chưa đến trước mặt, làm sao mà tỏ thái độ? Nhưng càng như vậy, càng khó giải quyết.


Tạ Nam gian xảo kề sát lại nói: “Đại ca, tiểu đầu bếp kia nếu là cháu ngoại Cố Đình, cũng là một gia đình đàng hoàng, hơn nữa nàng vì tiếp cận đại ca mà bằng lòng làm môt a hoàn, dũng khí như vậy, không bằng đại ca cưới nàng đi, khỏi cho sau này bị hoàng thất dùng một quận chúa để bắt chẹt.”

Một nơi khác, Tạ Đoạt Thạch ở trong phòng luyện võ gặp hai vị chiến hữu cũ Lý phó tướng và Nghiêm phó tướng, ba người lấy binh khí quần mấy chiêu, lúc này mới ngồi xuống tán dóc, Tạ Đoạt Thạch vừa nghe Nghiêm phó tướng có thêm cháu trai, liền bóp cổ tay nói: “Ba thằng cháu kia cứ không chịu cưới vợ, nếu không, bây giờ ta đã được ẵm chắt rồi.”

Nghiêm phó tướng thấy Tạ Đoạt Thạch oán trách thì lắc đầu nói: “Triều ta bây giờ nữ nhiều nam ít, triều đình dùng mọi cách để quan phủ xử lý chuyện lấy vợ gả chồng của nam nữ, chỉ có ba đứa cháu trai bực này của ông, một người cưới mười người cũng không quá đáng, vì sao đến bây giờ còn không chịu cưới vợ?”

Tạ Đoạt Thạch thở dài nói: “Trong lòng bọn nó, không một nữ nhân nào có thể thay thế được mẹ và tiểu cô cô của mình, không nhìn trúng những nữ tử kinh thành này.”

Nghiêm phó tướng trầm lặng, một lát sau lại nói: “Mặc dù vậy, đại sự nối dõi tông đường cũng không thể chậm trễ một giây.”

Lý phó tướng nói: “Lão tướng quân, tướng quân không nhìn trúng nữ tử kinh thành cũng không sao, quan trọng là ngài phải nhanh chóng ẵm chắt trai, nếu không, phủ tướng quân nhân số điêu tàn, dù sao cũng không phải là chuyện tốt.”

Tạ Đoạt Thạch gật đầu: “Gần đây trong phủ mới tới ba a hoàn, một người trong đó mặt mày giống A Vân, Đằng Nhi đã hơi động tâm, ta đang định giúp một tay, giúp chuyện tốt của bọn nó hoàn thành. Đến lúc đó Đằng Nhi muốn cưới muốn nạp, tùy cho chính nó quyết định.”

Tạ Đoạt Thạch như bắt trúng đài, cao hứng kể ra thân phận của tỷ muội Diêu Mật, nói: “Ba a hoàn kia đều là than quyến của Cố phủ, sinh ra đã xinh đẹp, vừa vặn xứng với ba huynh đệ bọn nó.”


Nghiêm phó tướng lập tức nói: “Mặc kệ bọn nó có nguyện ý cưới vợ hay không, tóm lại, cứ đẩy người cho bọn nó, sinh chắt trai trước đã rồi tính sau.”

Tạ Đoạt Thạch ra sức gật đầu: “Ta chính là muốn như vậy. Nhìn các ông mỗi người ôm hai ba đứa chắt, trong lòng ta ngứa ngáy lắm rồi!”

Nghiêm phó tướng và Lý phó tướng đưa mắt nhìn nhau, bọn ta không chỉ ôm chắt, bọn ta còn ôm thê tử. Lão tướng quân thật đáng thương, thê tử mất sớm, ngay cả đám nữ quyến con gái con dâu cũng không còn, ông còn phải tự mình thu xếp hôn sự cho cháu trai, thật quá sức rồi!

Nghe Tạ Đoạt Thạch nói Diêu Mật là cháu ngoại của Cố Đình, Nghiêm phó tướng tuy là một ông già thô kệch, cũng suy nghĩ giúp một tay. Cố gia ở kinh thành vốn là thế gia đại tộc, Cố Đình thời trẻ từng làm quan, trong mười năm loạn lạc, ông bị chỉ trích chia bè kết phái, bị bãi chức quan rãnh rỗi ngồi nhà. Bây giờ con cháu cũng không chịu thua kém ông, chỉ khoanh tay đứng nhìn Cố gia càng ngày càng xuống dốc, có dấu hiệu suy tàn. Còn vị anh hùng Tạ Đoạt Thạch lui địch hồi kinh danh chấn bực này, là đại hồng nhan bên người Hoàng đế, nếu bằng lòng đưa thiếp mời cho con cháu Cố gia, uy danh một thời của Cố gia sẽ nhanh chóng trỗi dậy. Ông nghĩ nhanh, nói: “Nếu như thế, mấy ngày nữa là sinh nhật lão tướng quân, gửi cho Cố phủ vài tấm thiệp, để bọn họ tới chung vui một phen. Không chừng lão tướng quân sẽ trở thành thông gia với Cố phủ, nên không thể sơ suất với bọn họ.”

“Đúng vậy, chính là đạo lí này.” Tạ Đoạt Thạch ca ngợi Nghiêm phó tướng, “Cũng là ông nghĩ chu đáo.”

Đáng thương thay mấy ông võ tướng này, lòng dạ không một chút tinh tế, chỉ nghĩ không chừng phủ tướng quân sẽ thành thông gia với Cố phủ, trước tiên hẳn phải kết thân, lại không nghĩ rằng, Diêu Mật là gạt mấy người Cố phủ lén lút chạy đén phủ tướng quân, người Cố phủ đi dự tiệc, thân phận của Diêu Mật sẽ không dấu được.

Lại nói đến Đức Hưng Quận chúa sau khi rời phủ tướng quân, kiệu mới đến nửa đường đã bị người ngăn cản, nàng vén rèm lên nhìn, chính là muội muội La Nhuận của La Hãn, nàng vô cùng kinh ngạc, nàng thường ngày ở yến tiệc có gặp qua La Nhuận, nhưng chưa tính là thân, đây là muốn nháo gì?

La Nhuận nhìn a hoàn bên người Đức Hưng Quận chúa, thấy các nàng tránh sang một bên, lúc này mới lên tiếng: “Quận chúa, Nhị ca của ta muốn gặp ngươi.”


Đức Hưng Quận chúa càng thêm kinh ngạc, nhíu mày nói: “Tại sao?”

La Nhuận thấy không một chút gì là giống với lời đồn, đúng là không mời nổi Đức Hưng Quận chúa, liền thấp giọng nói: “Quận chúa nên biết, Nhị ca ta năm đó thích Tạ Vân của phủ tướng quân, đến chết vẫn còn nhung nhớ. Bây giờ không thể đón dâu, cũng bởi vì không thể quên được Tạ Vân. Không ngờ hôm qua ở phủ tướng quân trông thấy một a hoàn tướng mạo giống Tạ Vân liền không thể buông tay. Hắn cầu xin lão tướng quân, lão tướng quân lại không chịu. Đã hết cách, chỉ mong Quận chúa ở trước mặt lão tướng quân nói tốt vài câu.”

Đức Hưng Quận chúa nghe La Nhuận nói xong, cười nói: “Ta vì sao phải giúp các ngươi?”

La Nhuận thấy chỗ này không phải là chỗ có thể nói chuyện, đành vội vàng nói: “Nhị ca ta có cách khiến Quận chúa có được trái tim của tướng quân.”

La phủ và phủ tướng quân là thế giao, La Hãn từ nhỏ đã thường xuyễn ra ra vào vào phủ tướng quân, lại từng có một đoạn tình với Tạ Vân, nếu nói là hắn biết rõ sở thích của Tạ Đằng, không ai sẽ nghi ngờ điều này. Đức Hưng Quận chúa suy nghĩ một chút liền hỏi: “Hẹn ở nơi nào? Đi!”

Diêu Mật không biết mình được đám mã phu thương nhớ, thấy Tạ Đoạt Thạch cùng hai vị phó tướng ăn ở thư phòng, lại gọi huynh đệ Tạ Đằng đến bồi, không trở lại, liền tự mình dùng cơm với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh. Cơm nước hoàn tất, ba người liền bàn bạc nên tặng lễ vật nào cho Tạ Đoạt Thạch vào sinh nhật của ông.

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đương nhiên cho rằng quà tự mình làm mới có thành ý, chẳng qua chỉ còn vài ngày nữa là tới sinh nhật Tạ Đoạt Thạch, món quà to lớn công phu sẽ không thể làm kịp, chỉ có thể làm một chút hầu bao các loại.

Diêu Mật nghe Sử Tú Nhi muốn làm hầu bao, còn Phạm Tinh thì muốn làm túi thơm, ngẫm nghĩ một chút liền nói: “Vậy ta theo một cái khăn là được rồi. thời gian eo hẹp như vậy, cũng không thể làm cái khác được.”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe Diêu Mật muốn theo khăn tay, lập tức che miệng cười nói: “Ồ vậy nha, vậy ngươi thêu luôn một đôi uyên ương lên chiếc khăn là tuyệt vời luôn nha. Lão tướng quân vừa nhìn, làm sao mà không hiểu tấm lòng của ngươi nha?”

“Xì!” Diêu Mật vừa nghĩ đến một con uyên ương già khú trên khăn tay, bên cạnh đang ôm một con uyên ương non choẹt thì lập tức cảm thấy buồn nôn, không nhịn được xì một tiếng khinh bỉ Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, sẵng giọng nói: “Uyên ương cái gì chứ? Quà sinh nhật lão tướng quân, dĩ nhiên là phải thê tiên hạc đậu trên cây từng cây bách.”


Các nàng nói xong, vội vàng ra khỏi cửa, gọi một a hoàn ở phòng thêu đi lĩnh kim chỉ cho các nàng. Tiểu a hoàn này thấy Mạnh bà tử mà cũng nghe theo các nàng sai bảo, đương nhiên là không dám không đáp ứng, lập tức chạy đến phòng thêu, rất nhanh đã lĩnh chỉ cho các nàng.

Các nàng trước kia ở nhà đã từng kiên nhẫn học hết nữ công, chỉ trong một buổi chiều, vật trong tay liền có hình dáng.

Tạ Đoạt Thạch sau khi tiễn Lý phó tướng và Nghiêm phó tướng, lại cho người gọi Tiểu Đao tới dặn dò.

Tạ Đằng tuy giờ ở kinh thành, nhưng không khi nào buông lỏng, ban ngày tập vỡ, tuần doanh binh, ban đêm dưới ánh đèn đọc binh thư, tới khuya mới đi ngủ. Tiểu Đao trừ hai ngày nghỉ được về nhà, thì buổi tối nào cũng ở trong thư phòng hầu hạ. Bây giờ nghe thấy lời của Tạ Đoạt Thạch, nói hắn đêm nay không cần phải hầu hạ, tất nhiên là gật đầu, hì hì, lão tướng quân muốn xuất chiêu!

Tới tối, Tạ Đoạt Thạch về phòng, thấy tỷ muội Diêu Mật đã ăn tối xong, liền cười nói với Diêu Mật: “Tiểu Mật, không phải ta đã nói con qua hầu hạ Đằng Nhi sao? Sao lại chưa đi?”

“Lão tướng quân, ta…” Diêu Mật vừa nghĩ tới phải ở một mình với Tạ Đằng, cảm thấy không được tự nhiên, một hồi lâu vẫn không nói được câu sau, chỉ ngây ngốc đứng yên.

Aii! Da mặt con gái mỏng quá, không thể dồn ép chặt quá được! Tạ Đoạt Thạch quyết định sẽ thực hiện từ từ từng bước, bởi vậy nói: “Mỗi đêm con hãy hầu hạ Đằng Nhi một canh giờ, Đằng Nhi mà trở về phòng nghỉ ngơi, con cũng trở về ngủ với Tú Nhi và Tiểu Tinh, không cần phải gác đêm đâu.”

Chút này cũng không sao. Diêu Mật hít một hơi. Mặc dù nói là mình chuẩn bị lên làm bà nội người ta, nhưng cũng phải nên tránh bị nghi ngờ. Mỗi đêm ở thư phòng hầu hạ chỉ một canh giờ, chẳng qua là mài nghiên mực, cầm sách, bưng trà rót nước, không có gì căng thẳng.

Tạ Đằng ăn cơm xong, đến thư phòng, không thấy Tiểu Đao tới hầu hạ, cũng không để ý, chỉ lật xem binh thư. Xem một hồi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói của Diêu Mật từ bên ngoài vàng lên: “Phụng mệnh lão tướng quân, tới hầu hạ tướng quân đọc sách.”

Tạ Đằng nghe được tiếng động, long mày nhướng lên, đè thấp giọng nói: “Vào đi!” Tiểu đầu bếp hôm nay cấu kết với Đức Hưng Quận chúa, bán chủ cầu vinh, lúc này chạy tới thư phòng, chắc chắn là có mục đích khác, được rồi, xem ngươi muốn thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui