Mị Hương

Diêu Mật bởi vì hôm nay mình nhất thời “Thay lòng đổi dạ”, thiếu chút nữa đã đi theo La Hãn, không giải thích được, nên cảm thấy khá xấu hổ với Tạ Đoạt Thạch, nghe ông nói vậy, nàng cũng không muốn làm ông phật ý thêm, gắp đại một lát cá bỏ vào trong chén của Tạ Đằng, tốt bụng nói: “Ăn cá này!”

Thấy Diêu Mật thoải mái gắp cá cho Tạ Đằng, Tạ Đoạt Thạch nói với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Các con cũng gắp cho Tạ Thắng và Tạ Nam mỗi người một miếng!”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh rất dịu dàng gắp rau cho Tạ Thắng và Tạ Nam. Thân là trưởng bối thì phải phân xử công bằng, đối với ba đứa cháu trai này, không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh. Bây giờ Diêu Mật đã gắp thức ăn cho Tạ Đằng, các nàng đương nhiên cũng phải gắp cho Tạ Thắng và Tạ Nam một ít.

Ba huynh đệ Tạ gia thấy mặt mày Tạ Đoạt Thạch vui vẻ hồng hào, cả ba đều nghĩ Tạ Đoạt Thạch đây là xem Diêu Mật thành Tạ Vân, trong lòng phấn khởi! Nên cũng phối hợp, được gắp món nào thì ăn món đó, không chút chê bai.

Tạ Đoạt Thạch sảng khoái trong lòng, tiết trời tuy nóng, nhưng bữa cơm này ông ăn thật vui vẻ thoải mái.

Mạnh Uyển Cầm theo lệnh sai người mang chén đũa lên, cứ tưởng là mặc dù Tạ Đoạt Thạch hoang đường, nhưng ba người Diêu Mật thân là a hoàn nên tự mình biết mình mà không dám ngồi vào bàn, không ngờ bà vừa trở về phòng, Mạnh bà tử liền bẩm: “Phu nhân, ba tiểu hồ ly kia ngồi vào bàn, còn ngồi bên cạnh Tạ lão tướng quân, tự do tùy tiện.”

“Ngồi vào bàn?” Mạnh Uyển Cầm vô cùng ngạc nhiên mở to miệng, chẳng qua là loại a hoàn hạ đẳng, lại có gan ngồi ăn cùng bàn với ông cháu lão tướng quân ư?

Sắc mặt Cố Mỹ Tuyết cũng trở nên khó chịu, nàng cắn môi, nói: “Mẹ, cần phải cho người điều tra lí lịch của các ả. Nếu chỉ là con gái của gia đình nghèo, lá gan chưa chắc lớn như vây.”

Mạnh Uyển Cầm gật đầu nói: “Đúng vậy, Mạnh Trung tuyển các ả vào, để Mạnh Trung đi điều tra.”

Đến đêm, Mạnh Trung đã tra xong thân thế của ba người Diêu Mật, báo lại với Mạnh Uyển Cầm: “Ba người các nàng là thân quyến của Cố phủ, Diêu Mật là cháu ngoại của Cố Đình, phụ thân nàng làm quan đất Giang Nam, rất công chính.”

Vừa nghe đến hai chữ Cố phủ, mặt của Mạnh Uyển Cầm biến sắc, bà cười lạnh lùng, nói: “Thì ra là nhà ông ta.” Xem ra, ba ả đầu bếp này đến phủ tướng quân chính là tìm hôn phu, trách không được hành vi khác người như vậy. Đầu tiên là câu dẫn ở thư phòng, sau đó là trên bàn, không biết tiếp theo, có phải là trên giường không nữa?


Cố Mỹ Tuyết vừa nghe Diêu Mật là cháu ngoại của Cố Đình, nhịn không được bĩu môi.

Lại nói đến La Hãn sau khi hồi phủ, buồn bực không yên, tâm như bị trăm ngàn móng tay quấy nhiễu, cơm trưa cũng không ăn, ở trong thư phòng đi đi lại lại, đi đến khi chân đau nhức mà vẫn không dừng được. Phải dùng thủ đoạn gì mới mang tiểu nha đầu kia về bên mình được đây? Muốn cướp người từ trong tay ba huynh đệ Tạ gia, thật không dễ.

Thấy La Hãn không ra dùng cơm, La Ôn đứng ngoài thư phòng gọi hắn một tiếng. Thấy người đến là La Ôn, La Hãn nói: “Là đại ca à, vào đi!”

La Ôn hơi La Hãn hai tuổi, tình cảm huynh đệ không tệ, biết rõ tâm sự trong lòng La Hãn, thấy hắn vừa từ phủ tướng quân trở về liền thành như vậy nên nói: “Mất đã mất rồi, hà tất phải như vậy? Nếu Tạ Vân cô nương trên trời có linh, nhất định là mong ngươi có thể lấy vợ sinh con, sống vui vẻ an nhàn.”

La Hãn lắc đầu: “Chính là bởi nghĩ đến việc lấy vợ sinh con nên mới phát sầu thế này đây.”

“Tại sao lại nói thế?” Hai mắt La Ôn sáng lên, a, lão Nhị vì Tạ Vân mà mấy năm nay lúc nào cũng âu sầu, không chịu lập gia thất, còn tưởng hắn vì đến phủ tướng quân, cảm xúc dâng trào chứ! Thì ra là có nguyên nhân khác, còn là muốn thành thân, đây quả thực là đại hỉ sự!

La Hãn biết La Ôn đa mưu túc trí, suy nghĩ một chút rồi kể lại chuyện xảy ra, cúi đầu nói: “Nha đầu kia cực kì giống A Vân, bằng mọi giá ta phải có được nàng.”

Vì La Hãn không chịu cưới vợ, La lão gia và Khương phu nhân vô cùng phiền muộn, nhiều lần để La Ôn tới khuyên, nói rằng chỉ cần La Hãn yêu mến, bất kể tướng mạo thân phận hay nhân phẩm như thế nào đi nữa đều chấp nhận. Lúc này La Ôn nghe La Hãn nói vậy, trong lòng vui mừng, chỉ là giành một a hoàn thôi, có rất nhiều cách.

“Là a hoàn mới tiến vào phủ tướng quân à? Đã hỏi qua kết khế ước bán mình các nàng ký chưa?” La Hãn cong tay gõ trên mặt bàn, nói: “Chỉ là a hoàn thôi, thế nào cũng có giá. Tìm cách khiến nhà nàng chuộc người. Ngươi lại từ nhà nàng lấy nàng, có cái gì khó khăn chứ?”

La Hãn nghĩ vắt óc không ra cách, nghe được lời này của La Ôn, tức khắc nhào tới ôm chầm La Ôn, nói: “Đại ca, ngươi đúng là ân nhân cứu mạng của ta, một lời thôi đã cứu được mạng của ta.”


La Ôn vừa bực mình vừa buồn cười, nói, đẩy La Hãn ra nói: “Trời thì nóng, ngươi lại nói mấy lời buồn nôn muốn bức chết ta sao?”

La Hãn bị La Ôn đẩy một cái, thuận thế xoay luôn một vòng tròn, cười hì hì nói: “Ta lập tức cho người đi thăm dò lai lịch của ba nha đầu kia, xem thử là ai bán các nàng vào phủ tướng quân.”

“Không phải mới nói một người sao, sao giờ lại thành ba người rồi?” La Ôn ngạc nhiên hỏi.

“Đúng là một người thôi, nhưng hai nha đầu còn lại là chị em tốt với nàng, tình cảm rất tốt, nàng yêu cầu phải để hai người kia đi cùng nàng, làm bạn với nàng.”

Vừa nghe nói La Hãn muốn kết hôn, La lão gia và Khương phu nhân vui mừng đến mức không thể vui mừng hơn, lập tức ùa vào thư phòng của hắn, mỗi người đưa ra mấy biện pháp. La lão gia nói: “Cách này không được, để ta và mẹ ngươi hạ mặt đến phủ tướng quân thỉnh cầu lão tướng quân.”

La Hãn nói: “Nha đầu kia nhìn giống A Vân, Tạ Đằng chắc chắn sẽ không chịu nhường. Hay là trước tiên cứ hỏi thăm người nhà nha đầu kia ở đâu, để cho nhà nàng đi chuộc thì ổn hơn.”

La Hãn đã nói như vậy, La lão gia và Khương phu nhân đương nhiên là đồng ý, vội vàng giục người đi thăm dò. Đến tối, La gia đã nghe người ta tỉ mỉ kể lại. La lão gia vô cùng ngạc nhiên nói: “Hóa ra là cháu ngoại của Cố Đình, không biết vì nguyên nhân gì mà chạy đến phủ tướng quân nhỉ? Luận về gia thế, cháu ngoại của Cố Đình xem như cũng tương xứng với chúng ta. Đã vậy, nhất định phải biết được nguyên do, để bà mối thẳng tiến đến Diêu gia cầu hôn mới được.”

Vừa nghe Diêu Mật là thiên kim tiểu thư mà không phải là a hoàn xuất thân hèn mọn, tâm La Hãn càng ngứa ngáy khó nhịn, xoa tay nói: “Con sẽ đi, cứ phân vân tại sao một a hoàn lại có khí chất xuất chúng hơn người, hóa ra là tiểu thư nhà quan.”

Khương phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Diêu tiểu thư tiến vào phủ tướng quân đúng để gạt người, chắc hẳn trong lòng có nỗi khổ, chúng ta không thể lỗ mãng phá người ta.”

Nghe Khương phu nhân nói xong, La Ôn đề nghị: “Nếu đã như vậy, Nhị lang nhà ta hãy tìm cơ hội hỏi Diêu tiểu thư, nếu nàng có chuyện khó xử, chúng ta sẽ giúp một tay.”


La Hãn nhếch miệng, cười nói: “Cha, mẹ, đại ca, các người nhất định không được vội vàng. Cho dù có gặp Diêu Mật, cũng giả như không biết thân phận của nàng thì tốt hơn.”

La Ôn vỗ tay: “Chính xác. Nàng chỉ là a hoàn, ngươi lại làm mọi cách lấy lòng nàng, hứa cho nàng làm chính thê, ở bên nàng không chút tính toán, chỉ thật lòng thích con người của nàng. Từng giờ từng khắc đối xử tốt với nàng, nàng chắc chắn sẽ cảm động. Đợi đến khi nàng thật lòng, mọi chuyện đều suôn sẻ.”

La Hãn đột nhiên nhớ tới thái độ ngày hôm nay của Tạ Đằng, sắc mặt lập tức thay đổi, lẩm bẩm nói: “Nếu nàng là a hoàn, Tạ Đằng muốn có được nàng cũng là chuyện dễ dàng. Không được, ta phải nhanh chóng gặp nàng, hỏi rõ nàng có nỗi khổ gì trong lòng để tùy cơ ứng biến.”

La Ôn bày mưu: “Vậy chúng ta sẽ dùng kế điệu hổ ly sơn, cho ngươi tối nay thành sự.”

Ba người Diêu Mật bây giờ đã là a hoàn hầu hạ Tạ Đoạt Thạch, tất nhiên sẽ được ngủ trong sương phòng trong viện của Tạ Đoạt Thạch. Cửa sổ và cửa chính của sương phòng rất lớn, giường cũng lớn, so với căn phòng các nàng ngủ mấy hôm trước tốt hơn gấp mấy lần, các nàng vừa lên giường liền lấy quạt quạt cho nhau, vừa quạt vừa tám chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Các loại chuyện từ ngoài kinh đến đời sống của La Hãn, buổi chiều Diêu Mật đã nghe được từ trong miệng của một bà tử, nhất thời run chân, ôi, ôi, thật là một người đàn ông si tình! Huống hồ thân thế vào tướng mạo của hắn đều hơn người như vậy. Trời ạ, nàng lúc đó nên móc hầu bao từ trong miệng ra, nói thẳng là mình nguyện ý gả cho hắn mới đúng. Cơ hội tốt như thế lại bị hủy trong một hầu bao.

Thấy Diêu Mật buồn bực, Sử Tú Nhi nhéo lỗ tai nàng, nói: “Đừng nghĩ nữa, lão tướng quân mà biết được là không tốt đâu!”

Phạm Tinh vui mừng vì Diêu Mật không bị La Hãn bắt cóc, lúc này cũng chen miệng nói: “Đúng vậy, đã chấm lão tướng quân rồi thì không được suy nghĩ lung tung. Nói lời hồng hạnh xuất tường, nếu bị ba đứa cháu biết, chỉ sợ không ổn.”

Diêu Mật thét to: “Ai ôi, ta vừa nghĩ đến ánh mắt nhìn ta chăm chú của hắn, tim lại đập ‘thình thịch’, trước giờ chưa có người nào nhìn ta như vậy. Hơn nữa hắn vừa đẹp, vừa…”

Sử Tú Nhi không còn cách nào đành phải giội nước lã lên đầu Diêu Mật: “Được rồi, người ta nhìn không phải là ngươi, mà là hình bóng của Tạ Vân. Có nặng tình thế nào cũng không dính dáng tới ngươi.”

Phạm Tinh nói: “Đúng đấy, nếu lão tướng quân nhìn ngươi như vậy, đó mới là…”

Diêu Mật và Sử Tú Nhi lập tức rùng mình, nếu lã tướng quân nhìn ngươi bằng ánh mắt đó, sợ chết người.


Các nàng đang trò chuyện thì Mạnh bà tử tới gõ cửa, mặt cười nhưng lòng lại không, nói: “Ba vị cô nương, nghe nói các ngươi tới hầu hạ lão tướng quân?”

Diêu Mật cười đáp: “Bà có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Lúc này Mạnh bà tử mới nói: “Lão gia La phủ có rượu ngon, muốn cùng lão tướng quân và ba vị thiếu gia dưới ánh trăng phẩm rượu, còn để La đại gia và La nhị gia tự mình đến mời. Các ngươi còn không đi hầu hạ lão tướng quân thay y phục?”

“La lão gia? Là phụ thân của vị La nhị gia ngày hôm nay sao?” Diêu Mật thuận miệng hỏi một câu.

Mạnh bà tử nói: “Đúng vậy. La lão gia là lão tướng quân giao tình đã nhiều năm, La lão gia thích phẩm rượu, lão tướng quân nhất định phải cho chút thể diện.”

Nói chuyện xong, ba người Diêu Mật đã thay giày, vào phòng Tạ Đoạt Thạch. Tạ Đoạt Thạch đã tự mình đổi y phục, thấy các nàng tiến vào thì cười hiền hòa, nói: “Ngày đã không còn sớm, các ngươi đi ngủ đi, không cần hầu hạ.” Nói xong lại nhìn ba người các nàng rồi nói tiếp: “Đêm nay ra ngoài phẩm rượu, chỉ sợ không về nhanh được. Các ngươi hãy dặn phòng bếp chuẩn bị canh giải rươu.”

Ba người Diêu Mật vâng lệnh, chờ Tạ Đoạt Thạch ra khỏi viện thì đến phòng bếp thông báo một tiếng, nhìn sắc trời cũng chưa quá muộn, nhớ đến trong phòng nóng nực, bây giờ có về cũng không ngủ đươc, ba người liền đi dọa vào vườn hóng mát.

Lại nói đến Tạ Đoạt Thạch và ba huynh đệ Tạ Đằng sau khi ra cổng trong, chỉ thấy La Ôn đứng đó thì cười nói: “Không phải nói là La nhị gia cũng tới à? Sao không thấy bóng dáng của hắn đâu?”

La Ôn cười trả lời: “Hắn mót quá nên đi tìm chỗ giải quyết rồi, tí nữa sẽ đuổi kịp chúng ta. Chúng ta đi trước thôi!”

Ông cháu Tạ Đoạt Thạch không chút nghi ngờ, theo La Ôn dẫn đầu cưỡi ngựa đi trước.

Người sai vặt thấy đoàn người rời đi, sau một lúc lâu vẫn không thấy La Hãn xuất hiện, liền hoài nghi mình bị hoa mắt, có thể La Hãn đã theo mọi người ra ngoài rồi. Bởi vì hai nhà là thế giao nên không nghi ngờ gì, một lát sau đã không để ý nữa, tự mình cùng với những người khác rời đi.

Lúc La Hãn tiến vào phủ tướng quân, lập tức giả vờ mắc tiểu, sau đó mai phục bên ngoài viện của Tạ Đoạt Thạch, đợi Tạ Đoạt Thạch ra ngoài, ba người Diêu Mật đi dạo trong vườn, hắn liền lặng lẽ đi theo. Vừa đi vừa suy nghĩ nên làm cách nào để dẫn hai a hoàn kia đi nơi khác, để hắn được ở riêng với Diêu Mật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui