Cùng tiến vào phủ tướng quân, cùng muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, ba nàng đã là ngồi chung một chiếc thuyền, chuyện mình thổi ra mê hương cũng không thể lừa các nàng ấy được bao lâu. Diêu Mật hắng giọng, uốn người lách ra khỏi tay của Sử Tú Nhi, tay phải ôm cổ nàng, tay trái ôm cổ Phạm Tinh, chụm đầu lại, thấp giọng nói: “Thật ra, ta có một bí mật.”
“Đêm khuya vắng người là thời điểm thích hợp nhất để tiết lộ bí mật, ngươi mau nói ra đi.” Sử Tú Nhi hơi nhỏ giọng nói: “Chúng ta đang tính là chị em tốt cùng chung một chồng, bí mật gì cũng là bí mật chung nha.”
Trái tim nhỏ nhoi của Phạm Tinh nhảy loạn, Diêu Mật có bí mật lớn, lại còn chuẩn bị nói với các nàng, kích thích quá! Thật ra thì sao đi nữa, mấy ngày nay rất vui vẻ. Vốn đang đau lòng vì không gả được cho Cố Đông Cẩn, thế nhưng từ khi cùng Sử Tú Nhi và Diêu Mật phát thệ dưới ánh trăng, quyết tâm cùng nhau gả cho Tạ Đoạt Thạch, nàng cảm thấy đã có người đáng để mình tin cậy. Chuyện gì cũng được, chỉ cần có bạn, cùng nhau bày mưu, cùng nhau thương lượng thì sẽ cảm thấy tràn đầy hăng hái, hi vọng thành công cũng rất lớn. Giống như đêm nay ba người các nàng giúp đỡ nhau, đã khiến Tạ Đoạt Thạch cuối cùng cũng thu nhận các nàng, đồng ý để các nàng chăm sóc ông, là kết quả mà các nàng hợp sưc lại đạt được. Bây giờ Diêu Mật còn chuẩn bị hé lộ bí mật cho các nàng cùng chung cùng hưởng, thật ấm lòng làm sao!!!
Cảm giác tỷ muội đồng lòng thật ấm áp! Diêu Mật cảm thán trong lòng, lúc này mới nhỏ giọng kể chuyện mình vừa gần nam tử trẻ tuổi, hít thở lập tức không thông, hé miệng liền thổi ra mị hương cho các nàng nghe.
Phạm Tinh ngồi bên cạnh chớp mắt nói: “Không thổi mị hương cho lão tướng quân nhà ta cũng không sao, sau này chỉ nên thổi cho trai chúng ta bao nuôi. Vừa ý người nào thì thổi hắn choáng váng, sau đó kéo hắn vào trong phòng…”
“Ách!” Sử Tú Nhi trợn to mắt, đúng vậy đúng vậy, trước kia các nàng không phải đã bàn bạc sẽ chăm sóc Tạ lão tướng quân, trở thành trưởng bối của phủ tướng quân sao? Đợi Tạ lão tướng quân qua đời, các nàng liền chăm đủ loại hoa, uống đủ loại trà, đi dạo phố phường, nuôi dưỡng trai lơ sống qua ngày sao? Không kể đến trồng hoa, uống trà, đi dạo phố, nuôi trai thật không thể nói trước được. Không phải nuôi không nổi, mà nuôi trai cũng phải xem duyên phận. Không tốt không cần, nhưng tốt lại khó mà câu dẫn được. Có bản lĩnh thổi mị hương của Diêu Mật, trai lơ loại gì mà không câu dẫn được? Quá tốt rồi, cuộc sống tốt đẹp ở phía trước đang vẫy tay chào đón các nàng!
Phạm Tinh càng lúc càng khoái trá, cười toét miệng nói: “Nói thật, ta thấy sau này nuôi trai lơ mà còn phải hao tâm tổn trí để câu dẫn họ thì hơn nản. Nhưng bây giờ biết Diêu tỷ tỷ có thể thổi mê hương, ta thật yên tâm. Lá gan của ta nhỏ, nuôi riêng một trai lơ thì hơi sợ, cùng các ngươi chung một trai lơ mới yên lòng hơn. Đến lúc đó thổi một cái, chúng ta cùng nhau hưởng!”
Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc nói: “Cái này mà cũng được sao?”
Phạm Tinh chỉ sợ Diêu Mật và Sử Tú Nhi bỏ rơi nàng, vội vàng nói: “Chúng ta có thể cùng chung Tạ lão tướng quân, tất nhiên là có thể cùng chung trai lơ.”
Trên lưng Diêu Mật túa ra mồ hôi lạnh, dường như có chỗ nào không ổn thì phải.
Sử Tú Nhi cũng vã mồ hôi lạnh, sờ đầu Phạm Tinh, vỗ về nói: “Cái này về sau hãy bàn!” Bây giờ phải nói sang chuyện khác, nàng nhìn Diêu Mật hỏi: “Vậy ngươi với Tạ Đằng có xxx trên thư án không?”
Diêu Mật lau mồ hôi, tìm quạt lót dưới chiếu, ra sức quạt cho đỡ nóng, sau đó mới kể lại chi tiết chuyện xảy ra tối nay.
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe được Diêu Mật thổi choáng Tạ Đằng, mà Tạ Đằng hết lần này đến lần khác không tin Diêu Mật có thể thổi mê hương, liên tục rót trà vào miệng nàng thì cười lăn cười bò. Hai người che miệng nói: “Diêu Mật, ngày mai ngươi tìm cơ hội thổi cho hắn một hơi mê hương, coi xem hắn có choáng hay không?”
Diêu Mật lắc đầu nói: “Đêm nay thổi hắn ba lần, thiếu chút nữa bị hắn dày vò đến chết, ta còn dám đi chọc hắn sao?”
Sử Tú Nhi cười đến mức bụng quặng đau, một hồi sau mới nói: “Sợ gì chứ, đợi đến khi chúng ta lên làm bà nội của hắn, xem hắn còn dám ngỗ nghịch với chúng ta hay không? Đến lúc đó nên cưới cho hắn một bà vợ thật ghê gớm, hắn sẽ phải nghe lời chúng ta thôi.”
Phạm Tinh đập tay nói: “Ta không thích Cố Mỹ Tuyết, không muốn nàng làn cháu dâu của chúng ta.”
Diêu Mật đồng ý với ý kiến của Phạm Tinh, phụ họa thêm: “Đúng, không thể để Cố Mỹ Tuyết làm cháu dâu của chúng ta, cháu dâu chúng ta phải là thiếu nữ hiền lành thục đức, lúc chúng ta già đi mới có thể sống yên ổn.”
Tán dóc một lúc lâu, Sử Tú Nhi cảm thấy khát nước, xuống giường lấy ấm trà, nàng lắc ấm trà, thấy trà còn dư, vội vàng rót ra ly uống, sau đó rót cho Diêu Mật và Phạm Tinh. Ba người uống trà xong, cổ họng liền trở nên thông thoáng dễ chịu, lại bắt đầu chê bai Cố Mỹ Tuyết.
Trong khi các nàng bàn về Cố Mỹ Tuyết, Cố Mỹ Tuyết cũng giống như vậy ở trong phòng Mạnh Uyển Cầm bới móc các nàng.
“Đúng là hồ ly tinh, câu dẫn biểu ca không được liền đánh chủ ý lên người lão tướng quân.” Cố Mỹ Tuyết càng nói càng tức giận, cắn môi nói: “Mẹ, không thể nhân nhượng các ả như vậy được. Không thì sau này, toàn bộ a hoàn và nữ đầu bếp trong phủ đều chui được vào thư phòng của biểu ca.”
Mạnh Uyển Cầm thấy Cố Mỹ Tuyết kích động thì thở dài nói: “Để sau hãy bàn, những đầu bếp a hoàn kia chẳng qua là thứ đồ chơi tầm thường, nếu lọt vào mắt của biểu ca ngươi, ghê gớm lắm cũng chỉ làm thiếp, ở lại trong phủ cũng không sao. Người thật sự phải đề phòng chính là các tiểu thư vọng tộc. Bây giờ biểu ca con chậm chạp không quan tâm, nhưng tuổi con lại không còn nhỏ, không thể tiếp tục như vậy được.”
Cố Mỹ Tuyết đỏ hồng hai vành mắt, cúi đầu rấm rức: “Con đã ngầm bày tỏ, nhưng biểu ca vẫn không nóng không lạnh, mẹ bảo con phải làm sao?”
Mạnh Uyển Cầm sinh được hai đứa con trai và hai đứa con gái, con gái đầu Cố Mỹ Lan đã gả cho con cháu của thế gia vọng tộc, nhưng tướng công của Cố Mỹ Lan lại coi nàng như cỏ rác, không mảy may để ý tới, bởi vì con gái hay viết thư khóc lóc kể lể khiến Mạnh Uyển Cầm lúc nào xũng bực dọc trong lòng. Bây giờ con gái út Cố Mỹ Tuyết cuối năm nay đã đến tuổi cập kê, chuyện hôn nhân cũng gấp gáp hơn, nhưng lần này bà không dám khinh thường, luôn muốn tìm cho Cố Mỹ Tuyết một nhà chồng xứng đáng. Trước kia bà đến làm quản gia cho phủ tướng quân cũng là vì hôn sự của Cố Mỹ Tuyết. Ba người thiếu niên của phủ tướng quân, người nào cũng tuấn kiệt, người nào Cố Mỹ Tuyết cũng vừa ý, thật là mối duyên tốt. Nhưng ba người Tạ Đằng lại không động tâm với Cố Mỹ Tuyết, nên không được sơ múi gì.
Mạnh Uyển Cầm suy nghĩ một lát rồi khuyên nhủ: “Đã thế thì quên đi, để mẹ tìm cho con nhà khác.”
Cố Mỹ Tuyết hét lên, nói: “Không, con chỉ thích đại biểu ca.”
Hiện giờ, đàn ông trong kinh thành, chỉ cần một chút của cải, ai mà không tam thê tứ thiếp, ngày ngày được nữ nhân vây quanh? Còn Tạ Đằng này, bản lĩnh tướng mạo khỏi phải bàn, nhưng trong phòng một nữ nhân cũng không có, đàn ông tuyệt vời như vậy còn tìm đâu ra? Cố Mỹ Tuyết suy xét những người đàn ông mình quen biết qua một lần, ai cũng không bằng Tạ Đằng, nàng cầu xin Mạnh Uyển Cầm: “Mẹ, mẹ phải nghĩ cách giúp con.”
Sau khi vào phủ tướng quân, Mạnh Uyển Cầm trở nên mưu mô hơn, đào tạo một cơ sở ngầm để ý Tạ Đằng, biết được hắn đúng là chưa gần nữ sắc, lòng dạ cứng rắn như sắt đá, không dễ dàng nảy sinh cảm xúc. Người như vậy, chưa từng chạm qua nữ nhân, một khi hưởng qua hương vị ấy một lần, nếu động tâm, chắc chắn động tâm thật lòng. Vì hạnh phúc của nữ nhi, bà không thể không làm ít chuyện hèn hạ bỉ ổi.
Mạnh Uyển Cầm nhất thời căn môi, sau đó ghé vào tai Cố Mỹ Tuyết thì thầm mấy câu.
Cố Mỹ Tuyết lập tức đỏ mặt, vừa thẹn vừa mừng nói: “Thật sao?”
Mạnh Uyển Cầm khoác tay nói: “Nếu nước này, con cũng đừng đoan chính nữa, học một ít phương pháp của nhà bếp phủ tướng quân, không chừng hôn sự liền tới tay. Con gái à, nếu lúc trước, tuyệt đối không được tự tiện như vậy, nhưng bây giờ nam ít nữ nhiều, nam nhân tốt lại càng ít, con mà không nắm bắt kịp, nói không chừng còn thua đại tỷ con.”
Trong lòng Cố Mỹ Tuyết đã ngàn tình vạn nguyện, hận không thể thực hiện ngay lời nói của Mạnh Uyển Cầm, chẳng qua trong miệng còn thẹn thùng! Lúc này nghe được Mạnh Uyển Cầm nói như vậy, nàng ngượng ngùng lên tiếng: “Tất cả đều nghe theo sắp đặt của mẹ.”
Mạnh Uyển Cầm gật đầu, nâng chén trà lên hớp một nửa, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nghe nói La Hãn hồi kinh, phỏng chừng vài ngày nữa sẽ đến nhủ tướng quân bái phỏng, đến lúc đó phải nghĩ cách để hắn gặp đầu bếp giống Tạ Vân kia.”
Ánh mắt Cố Mỹ Tuyết sáng lên: “Trước kia La Hãn ái mộ Tạ Vân mà không được, bây giờ mà thấy Diêu Mật chắn chắn sẽ đến trước mặt Tạ lão tướng quân cầu ả, chỉ là một tiểu đầu bếp, lão tướng quân cự tuyệt được sao? Nói không chừng còn tặng luôn ba tiểu đầu bếp luôn cho La Hãn.”
—
Lúc này Diêu Mật đang uống trà, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu, muốn ra ngoài đi nhà xí, nàng nghĩ không ngờ đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, không có can đảm đi ra ngoài nên lôi kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Đi nhà xí với ta.” Nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, sợ hãi hô lên: “Hỏng bét, ta bị hắt trà nguội, lúc trở về chưa ra đi, trên mặt không bị vàng vàng như trà chứ?”
Diêu Mật vừa nói, lập tức phát hiện, nàng được Tạ lão tướng quân chiếu cố nên hưng phấn tán nhảm, quên mất phải trở ra giếng lấy khăn và thau đồng.
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghĩ đến ngày mai được dọn vào ở trong viện lão tướng quân, cực kì hưng phấn, làm gì còn buồn ngủ? Nghe thấy Diêu Mật muốn ra giếng lấy thau đồng thì vội vàng ngồi dậy, mang giầy, nắm tay nhau đi ra ngoài.
—
Lại nói đến ba người Tạ Đằng nhảy lên nhảy xuống nóc nhà được một lúc thì thấy khát nước, nhìn lại nơi mình đang đứng gần phòng bếp nên nhảy xuống, chạy vào phòng bếp, cầm lấy ấm trà to trên đầu bếp rót ra một bát lớn. Tạ Đằng nhất thời cảm thấy mắc tiểu, vội chạy thẳng đến nhà xí gần nhà bếp giải quyết.
Nhà xí được xây bằng đá, lớn nhỏ đều rắn chắc, chia thành hai gian cho một nam một nữ, nhưng đêm hôm khuya khoắc ai mà nghĩ được nhiều như vậy, hắn tùy tiện xông thẳng vào một gian. Sau khi giải quyết xong, hắn tính đi ra ngoài, lại nghe một tiếng thau đồng vang lên, có nhiều bước chân đang tiếng lại gần.
Tạ Đằng uống rượu, trong đêm hôm gió thổi, tuy đã trút một bát trà lớn nhưng cơn say vẫn dâng trào, nhất thời có tiếng bước chân, dưới phản xạ có điều kiện chính là vòng người trở lại, bò sát lên tường, rất nhanh đã ở trên nóc nhà xí.
Tài leo trèo của hắn rất tốt, chỉ nghe một tiếng mở cửa, tiến vào là một tiểu nha đầu, nương theo gió mát vào ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, hắn lập tức nhận ra, người tiến vào không phải chính là tiểu đầu bếp đêm nay mê đảo hắn ba lần đó sao?
Diêu Mật để Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đứng bên ngoài chờ nàng, vội vàng chạy vào nhà xí, vén quần lên, cởi vạt áo, đang muốn cởi quần lót ra, đột nhiên cảm thấy bất thường, nàng ngẩn đầu nhìn lên, đôi mắt đang phát sáng trên nóc nhà thiếu chút nữa chạm phải mắt nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...