Gương mặt Mộ Kình Triệt đã dịu lại, sóng mũi cao thẳng chạm nhẹ gò má mềm mại dây dưa sinh cảm giác luyến tiếc không muốn rời.
Úc Noãn hơi khựng lại, việc Mộ Kình Triệt dường như thích thú với mùi hương này, nếu cô nói loại mùi hương cơ thể hắn lại đem bắt ép cô.
Chợt nghĩ đến ban chiều cô đã sử dụng sữa tắm nơi phân khu phòng tắm của người hầu, có lẽ mùi hương Mộ Kình Triết yêu thích chính là thứ này.
Nếu cô đưa ra sữa tắm nơi khu phòng người hầu, có lẽ hắn sẽ không cần cô nữa.
Nghĩ đến đó, cô lí nhí đáp lời.
“Thưa, là mùi sữa tắm.
Không phải là mùi hương của tôi.”
Mộ Kình Triệt nhướng mày, trước mặt một màu tối thẫm.
Chỉ còn lại gương mặt nhỏ nhắn của Úc Noãn mềm mại, có chút ửng hồng với cái chạm từ bàn tay cùng gương mặt của Mộ Kình Triệt lên da thịt cô, đôi môi hồng hào, đáy mắt trong vắt tinh khiết suối đầu nguồn.
Dễ dàng khiến người khác yêu mến.
“Nếu như thế thì ngày mai đưa tôi loại sữa tắm đó.”
Úc Noãn cắn môi, nhỏ giọng đáp.
“Vâng.”
Khóe môi người đàn ông hài lòng hơi nhếch lên, hàng lông mi dài rũ xuống, xoay người Úc Noãn, trực tiếp đem ôm vào lòng.
Cảm giác yên bình nổi lên, Mộ Kình Triệt vậy mà có thiện cảm với cô gái nhỏ.
Hắn ôn nhu ôm cô vào lòng, cất giọng nói trầm thấp cưng chiều.
“Ngủ ngon bé con.”
Đêm đó, Mộ Kình Triệt được một lần nữa yên giấc.
Úc Noãn cũng chỉ bị ôm trong lòng, dường như người đàn ông trước mặt không có điều gì quá đáng.
Cô nhớ lại, lời đồn đại thương nhân hắc đạo là một kẻ ra tay tàn độc quyết đoán, đến khi chứng thực, ngoại trừ đêm qua liên tục đe dọa muốn giết cô, hiện tại đã trở mặt không kịp.
Cũng không phải một lão già như lời đồn đại.
Tuy người đàn ông không làm gì, nhưng đây là trải nghiệm căng thẳng lại sợ hãi nhất của cô.
Nếu Mộ Kình Triệt biết, người hắn ôm trong lòng không phải đại tiểu thư Diệp gia mà lại là một nữ hầu không danh không phận, chỉ e là lúc đó tính mạng Úc Noãn không còn được bảo toàn nữa.
Úc Noãn bị ôm đối diện với lồng ngực mạnh mẽ, mãi về sau cô mới miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ.
…
Thời điểm khi Úc Noãn tỉnh dậy, mặt trời sớm đã lên cao, cô gái nhỏ vội vàng ngồi dậy lại cảm thấy cơ thể hơi nặng, ngó đầu xuống đã thấy bàn tay to lớn của người đàn ông đang ôm lấy eo nhỏ, vẫn một tư thế thân mật hệt như đêm qua.
Cô cố gắng gỡ bàn tay xuống, nhưng ngay khi vừa chạm, Mộ Kình Triệt đã sớm mở bừng mắt.
Từ lúc Úc Noãn ngồi dậy, người đàn ông cũng sớm tỉnh, dẫu sao sự đề phòng dâng lên, đối với cô cử động dù một chút, hắn cũng dễ dàng bị đánh thức.
Mộ Kình Triệt phát giác cô muốn chạy, bàn tay liền lưu manh ôm cơ thể nhỏ lại gần, trực tiếp siết chặt lại, cất giọng lười biếng trầm khàn đầy dụ dỗ.
“Bé con, ngủ với tôi thêm một chút.”
Úc Noãn khẽ cắn môi, vừa khó khăn ngồi dậy lần nữa bị đẩy xuống giường, người đàn ông vẫn quen thuộc rúc vào hõm cổ nhỏ như thể tìm nơi trú ẩn, vị trí khiến hắn mê luyến.
Cô căng thẳng đáp lời.
“Tôi còn phải làm việc thưa ngài.”
Mộ Kình Triệt nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng, người đàn ông vốn đã bị chứng mất ngủ cùng cơn đau đầu hành hạ suốt một tháng trời dẫn đến bản thân kiệt quệ.
Nay ôm cô trong lòng thoải mái, thân thể mềm mại tựa làn nước.
Hắn vẫn muốn ôm cô ngủ một giấc sâu.
Vì thế không nghĩ nhiều, hắn lớn giọng yêu cầu.
“Tôi bảo em ngủ thêm một chút!”
Người đàn ông dần ngồi dậy, đầu bàn tay vô thức vươn ra chạm lên gương mặt nhỏ, tìm đúng vị trí cằm khẽ siết lấy.
Gương mặt hắn hiện tại mang dáng vẻ lười biếng nhưng lại hoàn mỹ, ánh mắt tuy không nhìn thấy những vẫn mang khí chất dọa người, cứ thế đối mắt với cô.
Trông vô thức, Úc Noãn trở nên sợ hãi liền né tránh ánh mắt, mặc dù là biết hắn không thể nhìn thấy.
“Tôi sẽ bị phạt.”
Người đàn ông nhíu mày, đầu ngón tay chạm lên gương mặt nhỏ mềm mại khẽ vuốt ve, ngay sau đó dừng nơi đôi môi nhỏ mềm mại liền chạm vào, mơ hồ và tinh tế, rõ ràng dâng lên hứng thú.
Đôi môi cô thông qua cảm nhận của hắn, mềm mại như cánh hoa non, mang đến cảm giác ấm áp.
Dường như không nghĩ nhiều, người đàn ông ngồi dậy, trong đầu nảy sinh suy nghĩ muốn nếm thử, trực tiếp chạm vào đôi môi cô.
Nhưng chưa kịp nếm thử, Úc Noãn càng thêm hoảng loạn, trực tiếp rời khỏi lồng ngực hắn, vội vàng rời khỏi, bước chân chạm trên nền sàn lạnh lẽo.
“Tôi xin phép.”
Người đàn ông chưa kịp cảm thụ đã bị tạt một gáo nước lạnh, còn lại tiếng đóng cửa.
Mùi hương thoang thoảng vẫn đọng lại vòm họng, yết hầu hắn hơi nhấp nhô lên xuống, miễn cưỡng kiềm nén thứ cảm xúc khác lạ dâng lên.
Người đàn ông muốn vùi vào chăn, thoang thoảng còn mùi hương cô gái nhỏ phảng phất, thử tiếp tục ngủ, nhưng căn bản là vô dụng.
Sự rời đi của cô cũng đã khiến hắn tỉnh ngủ.
Mộ Kình Triệt lưng dựa giường, thở dài một hơi bất lực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...