Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Mạc Kỳ Hàn cứng ngắc thân mình, vẫn không nhúc nhích, chịu bị đánh chịu chửi, cũng là kìm lòng không đậu lấy tay vòng lên bên eo Lăng Tuyết Mạn, tiện đà dần dần thu nạp, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, cằm để ở trên vai nàng, môi khẽ run, nhẹ nhàng nói: “Mạn Mạn, đừng khóc, được không?”
“Buông ta ra! Không được ôm ta! Không được!”
Lăng Tuyết Mạn hơi hơi dừng kích động, bởi một câu này lại kịch liệt giằng co, xô đẩy hắn không ra, liền vừa đánh vừa đá, dùng cả tay chân, hắn vẫn không nhúc nhích, chính là chau mày lại, nàng kiễng chân lên không chút nghĩ ngợi cắn một ngụm vào đầu vai hắn, nhưng bây giờ còn mặc quần áo mùa đông, quá dầy, nàng cắn không đến thịt của hắn, lập tức tức giận khóc lớn tiếng hơn!
Nhưng, một giây sau, môi hắn lại đột nhiên dán lại, kịch liệt hôn nàng, đồng thời giữ lại hai tay của nàng, không cho nàng một chút cơ hội đẩy ra của hắn, nàng xấu hổ và giận dữ khó nhịn, liều mạng lắc đầu, nước mắt ra càng thêm mãnh liệt!
Hắn đột nhiên lại dừng hôn nàng, dời môi, đầu lưỡi khẽ liếm nước mắt trên má nàng, hôn tới đôi mắt, nhẹ nhàng ôn nhu, nàng dần dần vô lực phản kháng, xụi lơ ở trong lòng hắn. (Không biết độc giải thấy sao, chứ editor thấy… rất gớm.)
Hắn ôm lấy nàng, đi đến trước bàn ngồi xuống, để nàng ngồi ở trên đùi của hắn như trước đây, lại từ trong tay áo lấy ra khăn gấm, ôn nhu lau nước mắt không ngừng trào ra của nàng, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Mạn Mạn, thực xin lỗi!”
“Không được gọi ta! xin lỗi có ích lợi gì, có ích lợi gì!” Lăng Tuyết Mạn lấy hai tay bịt kín lỗ tai, gầm rú, tức giận đến cực điểm.

“Mạn Mạn, trong lòng ta chỉ có nàng, chỉ có nàng a!” Giọng Mạc Kỳ Hàn trở nên vội vàng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Đến lúc này, chàng còn đang gạt ta! Mạc Kỳ Hàn, tại sao chàng có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao có thể!” Lăng Tuyết Mạn gầm nhẹ, hai tay lại lung tung đánh vào trên thân hắn.
Mạc Kỳ Hàn đau lòng lại ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, khàn khàn nói, “Không có! Ta không có lừa nàng, Mạn Mạn, Tình nhân của nàng từ trước đến nay, chưa bao giờ thay đổi! Nàng tin ta được không?”
“Chàng muốn ta tin thế nào? Mắt ta không hỏng, lỗ tai không điếc, ta chính là tên đại đầu đất mười phần, ngu ngốc mười phần, cho nên mới tin chàng vô điều kiện, hơn hai năm, chàng rốt cuộc muốn đùa bỡn ta ra sao? Rốt cuộc muốn ra sao mới vừa lòng?” Lăng Tuyết Mạn trừng to mắt, cắn răng nghiến lợi chất vấn.
Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, nhìn không chuyển mắt Lăng Tuyết Mạn trong lòng, nhìn ánh mắt của nàng, nhìn nụ cười của nàng, đột nhiên cúi đầu, lại dán lên môi nàng, nàng lập tức đẩy hắn, trong mắt là lửa giận muốn giết người, nhìn hắn, cắn răng gằn từng tiếng: “Không được hôn ta… ta chê chàng bẩn!”
Thần sắc Mạc Kỳ Hàn buồn bã, ngực phập phồng vài cái, chậm rãi nghiêng mặt, đè nén cảm xúc, thản nhiên nói: “Vậy nàng liền dùng bữa, bằng không, ta sẽ cưỡng hôn nàng, thậm chí, cưỡng bức nàng!”
“Chàng! Chàng dám!” Lăng Tuyết Mạn xiết chặt nắm tay, quát lớn tiếng, thân mình không nhịn được phát run.
“Nàng biết ta có dám hay không!” Mạc Kỳ Hàn phút chốc quay mặt lại, trong mắt tràn đầy sương mù, thậm chí sẳng giọng làm cho người ta sợ hãi, “Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, không tin nàng thử nhìn một chút!”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn bị hoàn toàn kinh sợ, vài giọt nước mắt trong suốt treo ở trên lông mi, môi đỏ mọng hơi vểnh, trong một đôi mắt tràn ngập sợ hãi, dại ra nhìn ánh mắt âm vụ của Mạc Kỳ Hàn, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám.
Mạc Kỳ Hàn quay mặt đi, cầm lấy chiếc đũa, yên lặng gắp thức ăn, bản thân mình chưa ăn một ngụm, chỉ tận tâm hầu hạ Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn không dám lại phản kháng, cho dù ủy khuất, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, lại cực lực chịu đựng không dám làm cho rơi xuống, ăn không thấy ngon, vẫn ăn thiệt nhiều, Mạc Kỳ Hàn xem chừng nàng ăn không sai biệt lắm, liền lau sạch khóe miệng cho nàng, ôm nàng ngồi xuống trên giường, sau đó buông màn lụa, đi hướng cửa đá.
Mở cửa ra, Xuân Đường Thu Nguyệt canh giữ ở phía ngoài lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, có nô tỳ!”
“Chuẩn bị tắm rửa, vào thư phòng lấy mấy tấu sớ trên bàn, giấy và bút mực đều chuyển vào cho trẫm.”

“Vâng, Hoàng thượng!”
Bàn tay ấn lên khối gồ lên trên tường, chớp mắt đóng lại cửa đá, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, Lăng Tuyết Mạn đưa đầu qua màn lụa nhìn lén không kịp thu hồi, bị bắt quả tang, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ nhiễm lên đỏ ửng, cũng là cắn cắn môi, giơ lên cằm thật cao, khiêu khích: “Ta chính là nhìn lén cơ quan, có bản lĩnh giết ta diệt khẩu đi!”
Mạc Kỳ Hàn cười như không cười ngoéo môi một cái, lành lạnh nói: “Trẫm không rảnh rỗi như vậy, giết nàng lại thiếu một cái nữ nhân bồi ngủ, mua bán này chẳng phải là không có lời sao? Nàng thấy được thì như thế nào? Dựa vào bản lĩnh của nàng, có thể đánh ra sao?”
“Bốp!”
Một cái gối đầu lại bị hung hăng ném ra ngoài, Lăng Tuyết Mạn tức, sắc mặt trắng bệch, ác độc quát: “Chàng mới là nam nhân theo hầu ta ngủ! Là ta dùng cái rương bảo bối bao dưỡng tiểu bạch kiểm! Nam sủng!”
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Kỳ Hàn nhất thời khó coi, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn nửa ngày, chán nản cắn răng nói: “Trẫm sao lại yêu nữ nhân như nàng chứ!”
“Hừ! Chàng yêu sao? Chàng là Hoàng đế cao cao tại thượng, làm sao có thể đặt tâm ở trên thân một nữ nhân? Nam nhân dối trá! Lăng Tuyết Mạn ta nếu lại tin chàng cho dù chỉ một câu hoa ngôn xảo ngữ, ta liền theo họ chàng!” Lăng Tuyết Mạn hừ lạnh châm biếm, khinh thường trừng mắt, răng cắn càng vang.
Ai ngờ, một lời nói ra, lại lấy lòng Mạc Kỳ Hàn, trên mặt tuấn mỹ tà nịnh ẩn hiện ý cười, hình như đang cực lực ẩn nhẫn, lại cuối cùng nhịn không được, môi đẹp hơi hơi nhếch lên, mắt tràn đầy thâm ý liếc liếc Lăng Tuyết Mạn, miễn cưỡng nhặt gối đầu lên ném vào trong lòng Lăng Tuyết Mạn, thế này mới lại có tâm tình dùng bữa, vì thế, cũng không ghét bỏ thức đồ ăn thừa kia, ngồi xuống, không nói một lời bắt đầu ăn.
Lăng Tuyết Mạn không biết hắn đang vui vẻ cái gì, cẩn thận nghĩ nghĩ, lại không cảm giác mình nói sai cái gì, càng thêm tức giận, dùng sức níu chặt cái gối trong lòng, hận cái gối không thể là mặt Mạc Kỳ Hàn, có thể cho nàng nhéo cho sưng vù!

Một bữa cơm nguội lạnh dùng xong, Xuân Đường Thu Nguyệt cũng chuẩn bị bồn tắm cùng nước ấm đưa tới, tiếp theo lại trở về một chuyến, lấy tấu sớ cùng bút nghiên, thu dọn cái bàn xong, bầy ra chỉnh tề.
“Cởi áo cho ta!” Mạc Kỳ Hàn mở hai tay, thản nhiên nói.
Xuân Đường Thu Nguyệt vội săn sóc hầu hạ, Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trên giường, mắt lại trừng to, thì ra không phải cho nàng tắm rửa, là cái nam nhân đáng chết kia muốn tắm rửa, chính là, mắt thấy quần áo trên người hắn rút đi từng cái, lộ ra bờ ngực màu đồng, tinh tráng rắn chắc, cơ bắp rõ ràng…
Trên mặt nhất thời nóng lên, hai gò má nhanh chóng nhiễm lên đỏ ửng, Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng tức giận quay đầu lại, hai đấm nắm hết sức chặt, thầm mắng không thôi, nam nhân thối! Không biết xấu hổ!
Chỉ còn lại có quần áo trong màu vàng sáng, Xuân Đường Thu Nguyệt dừng lại, xin chỉ thị: “Hoàng thượng, nô tì hầu hạ ngài tắm rửa sao?”
“Ừ, hầu hạ đi…” Dừng lại hồi lâu, khóe môi Mạc Kỳ Hàn gợi lên một cụ cười quỷ dị, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn, ném ra âm cuối thật dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui