Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng


Kêu vài tiếng không phản ứng, Mạc Kỳ Hàn liền vỗ nhẹ gò má Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân vài cái, mị hoặc gọi, “Ái phi, canh giờ đến, nên tỉnh!”
“Ừ……” Giọng ngọt tê đến tận xương của Bạch Tử Di chậm rãi cất lên, tầm mắt ngây ngốc nhìn đến gương mặt tuấn tú bên cạnh, trong đầu lập tức xông lên hình ảnh kích tình đêm qua, đỏ bừng gương mặt, “Hoàng thượng…….” Tiếng kêu mềm nhũn, hai cái tay trắng nõn trắng quấn lên gáy Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn cảm giác trong dạ dày sôi trào, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn mang vẻ mặt tươi cười tà tứ, “Ái phi, canh ba, nên trở về cung Trường Nhạc nghỉ để thân thể khôi phục.”
“Hoàng thượng!”
Phía bên phải vang lên tiếng ‘ưm’ mềm mại, Hạ Lệ Nhân nửa ngồi dậy, từ phía sau lưng ôm Mạc Kỳ Hàn, tay trắng ôm ở trước ngực Mạc Kỳ Hàn thì thầm làm nũng, “Hoàng thượng thần thiếp muốn bồi hoàng thượng một một chút được không?”
“Ha ha, về sau ngày còn dài, trẫm cũng không bỏ được nàng, nhưng đây là quy củ hậu cung, canh năm trẫm phải lên triều, hai vị phi đêm qua vất vả, hồi cung không cần vội vã tắm rửa, trẫm muốn sớm để ái phi có mang long chủng của trẫm, nối dõi tông đường.”
Mạc Kỳ Hàn vừa nói vừa nắm tay hai nàng, tươi cười trong sáng, “Trẫm có chút thô lỗ, xin lỗi hai vị phi, làm đau các nàng, chỉ là trẫm đã thoa thuốc vào phía dưới cho hai ái phi, cũng không đau đi.”
Lời nói này, làm Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di đỏ mặt đến bên tai, hạ thân không có cảm giác khác thường, vội vàng lắc đầu nói: “Không đau, thần thiếp tạ hoàng thượng săn sóc.”
“Được, như thế trẫm liền an tâm, trẫm đem Thường ma ma cùng Quế ma ma ban thưởng đi cung Trường Nhạc cùng cung Vĩnh Ninh. Bọn họ là lão ma ma bên cạnh thái hậu nương nương, rất trung thành, có kinh nghiệm hầu hạ phi tử. Hai vị phi của trẫm để cho bọn họ chăm sóc, trẫm rất yên tâm.” Mạc Kỳ Hàn vỗ nhẹ hai bàn tay hai nàng, nụ cười mang ý vị sâu xa.

Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di kích động không thôi, vội tạ ơn, “Tạ hoàng thượng, hoàng thượng đối với thần thiếp thật là tốt!”
“Ha ha!”
Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, cất cao giọng, “Xuân Đường, Thu Nguyệt, Quế ma ma, Thường ma ma, hầu hạ hai vị nương nương thay quần áo!”
“Dạ, hoàng thượng!”
Màn nhấc lên, đi vào lần này là Quế ma ma cùng Thường ma ma thật.
Bốn người nhanh nhẹn thỉnh an Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân, hầu hạ hai người mặc quần áo. Trên thân thể lõa lồ, hai nàng nhìn đến vết hôn khắp người, còn có tím bầm bên hông, cùng khối lụa trắng phía dưới dính vết máu, cả khuôn mặt thẹn thùng nâng không dậy, trong lòng mừng như điên, kích động hồi tưởng lại màn kích tình mập mờ, liếc mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, liền thật nhanh cúi đầu, nhịp tim tăng nhanh.
Mặc xong, hai nàng cúi người, “Thần thiếp cáo lui!”
Mạc Kỳ Hàn hơi cười, “Đi đi, Thường ma ma, Quế ma ma hầu hạ nương nương cho tốt!”
“Dạ, nô tỳ chắc chắn tận tâm tận hầu hạ nương nương.” Hai vị ma ma cung kính trả lời.
Mạc Kỳ Hàn nói: “Từ An, dặn phòng kính sự ghi lại!”
“Dạ, hoàng thượng!”
“Toàn bộ lui ra đi, trẫm ngủ tiếp một lát.”
“Nô tài cáo lui!”
“Nô tỳ cáo lui!”
Tẩm cung khôi phục an tĩnh, Mạc Kỳ Hàn nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, sau đó liền đứng dậy đi vào mật thất.
Nhưng lúc này, trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn lại mặc quần áo trong, đứng trên mặt đất cầm áo choàng trong tay mà ngây ngốc.
Nàng tỉnh giấc, theo thói quen sờ sờ bên cạnh, phát hiện nệm giường ấm áp, nói rõ tình nhân mới ngủ ở nơi này, trong lòng vui mừng liền lập tức đi xuống nhìn, nhưng là trong mật thất trống không, chỉ có nàng, tĩnh lặng không tiếng động.
Mất mát, liếc thấy bên ghế đẩu thấy quần áo của hắn liền nâng niu trong tay, trong lòng suy nghĩ không thấy được hắn, xem hắn áo cũng tốt, vì vậy liền thắp chút đèn, nàng nhìn áo gấm trong tay, đại não trống không.

Áo choàng màu vàng kim!
Đây là thứ triều thần hoặc là thị vệ bình thường có thể mặc sao.
Tình nhân hắn rốt cuộc là ai?
Bên ngoài mật thất, Mạc Kỳ Hàn uể oải dụi mắt nhấn cơ quan, vách tường từ từ mở ra, nhưng trong mật thất tản ra ánh sáng làm hắn tỉnh hồn, thân thể nhanh chóng dán ở trên tường nhìn vào trong. bóng lưng Lăng Tuyết Mạn cầm áo bào ngây ngốc thẳng tắp rơi trong mắt, hắn vội vàng đánh ra một chưởng về phía ngọn đèn!
Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy một trận gió thồi qua bên người, sau đó trong mật thất đột nhiên tối thui!
Tâm nhảy loạn!
Xoay người lại, thấy sau lưng đã thêm một bóng dáng, giật mình, trong đầu lần nữa trống không!
“Mạn Mạn, nàng tỉnh rồi hả?” Mạc Kỳ Hàn hỏi khẽ, giọng nói có chút cẩn thận.
Suy nghĩ của Lăng Tuyết Mạn bị kéo về, không tự chủ được cà lăm, “Đêm khuya chàng còn đi đâu?”
“Đi ngoài!”
Mạc Kỳ Hàn toét miệng trả lời ngắn gọn, cố trấn định, thản nhiên giễu giễu: “Thế nào, Mạn Mạn nhớ ta à?”
“Ách…… nhớ chàng!” Lăng Tuyết Mạn muốn hỏi, đột nhiên không có dũng khí, liền cố gắng nói tự nhiên.

“Ha ha, lúc ta trở lại nàng đã ngủ, ta liền không có nhiễu nàng, lúc ngủ bụng không thoải mái liền đi ra ngoài một chuyến.”
Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười nói, từ trong tay Lăng Tuyết Mạn cầm lấy áo choàng ném ở trên ghế, sau đó ôm ngang thân thể nhỏ xinh của nàng lên, cằm đặt lên gò má nàng, nói nhỏ: “Mạn Mạn, chớ nghĩ loạn, tình nhân của nàng bất luận bên ngoài là thân phận gì, nhưng mà ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều là tình nhân.”
“Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn đưa tay ôm cổ Mạc Kỳ Hàn, không biết sao cảm giác đột nhiên chát chát, ngập ngừng thì thào: “Ta xem y phục của chàng đã biết chàng không phải là bình thường, nhưng ta không dám đoán, ta sợ giữa chúng ta khoảng cách quá xa, chàng cao cao tại thượng, ta đê tiện như bùn……”
“Mạn Mạn, nàng nói càn cái gì đây? Làm sao nàng đê tiện, trẫm……” Mạc Kỳ Hàn vội vàng im miệng, lúc tình thế cấp bách lỡ lời, vội cứng rắn đổi lời nói, “Nàng thật sự là bảo bối của ta, không được tự chê bai mình, biết chưa?”
Lăng Tuyết Mạn cũng không lắng nghe tới cái chữ mấu chốt đó, nghe vậy chỉ thỏa mãn, cười ngây ngốc, “Ừ, ta là bảo bối của chàng, bất luận thiên hạ cười nhạo thế nào, ta chỉ biết chàng muốn ta là được.”
“Ha ha!”
Tâm căng thẳng của Mạc Kỳ Hàn được thả lỏng, cười nhẹ ôm Lăng Tuyết Mạn đi về phía giường……
“Mạn Mạn ở chỗ này mấy ngày nữa ta sẽ đưa nàng trở về Hoán Y Cục. Ban ngày nàng không được ở trong gian phòng kia, cẩn thận sống lại sinh bệnh. Nếu muốn ngủ trưa phải đi cung Cảnh Hiên tìm Mạc Ly Hiên, ban ngày muốn chơi cái gì thì chơi, sau bữa tối liền trở về phòng, nếu ta nhàn rỗi sẽ tự mình đến đón nàng, nếu không sẽ bảo Xuân Đường Thu Nguyệt đón nàng đến mật thất, ghi nhớ chưa?”
“Ừ, ghi nhớ.”
“Ha ha, Mạn Mạn, hôn ta……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui