Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng


“Không cần!”
Ngắn gọn hai chữ, lạnh lùng như băng, môi mỏng mím chặt, trên mặt kiên cường, trong con ngươi như có vẻ khắc nghiệt, Mạc Kỳ Minh đứng thẳng tắp, nhìn Lâm Mộng Thanh, nguội lạnh nói: “Lâm Phò mã có thể nói chuyện riêng cùng Bổn Vương hay không?”
“A?” Lâm Mộng Thanh hơi kinh ngạc, chần chờ hai giây, liền khẽ cười nói: “Dĩ nhiên có thể, Tam Vương gia, xin mời theo ta đến nội thất.”
Ở hậu viện, cạnh một gốc mai, Lâm Mộng Thanh mỉm cười hỏi: “Tam Vương gia tới nha môn cấm quân, là có công việc thương lượng cùng ta sao?”
“Không, chuyện riêng.” Mạc Kỳ Minh nhíu mày, chắp tay, liếc nhìn Lâm Mộng Thanh, Mạn từ từ hỏi: “Lâm Phò mã biết Lăng Tuyết Mạn không?”
“Lăng Tuyết Mạn ?” Lâm Mộng Thanh nhướng máy, cười vui vẻ, “Biết a, Tứ Vương phi vang danh cả nước, ai mà không biết? Chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt hỏi.

Lâm Mộng Thanh 囧, cười một tiếng, “Chỉ là nữ nhân kia xấu mồm xấu miệng, quân nam chinh trở về hôm đó, dám ở trước mặt mọi người gọi ta là yêu tinh, thật làm ta tức giận không dứt, aizzz, không nể mặt a!”
“Lâm Phò mã trước kia không biết nàng sao?” Mặt Mạc Kỳ Minh không biến sắc, lại hỏi.
“Trước kia……” Lâm Mộng Thanh dừng nói, làm như suy tưởng nhớ lại, rồi lại lắc đầu một cái, cười nói: “Không biết, chỉ là mấy ngày nay nghe công chúa Nhã Phi nói qua một chút về Lăng Tuyết Mạn, làm cho người ta rất cảm thấy hứng thú.”
Mạc Kỳ Minh híp mắt, nhìn kỹ Lâm Mộng Thanh, dừng lại một lát, mới hỏi: “Lâm Phò mã cảm thấy hứng thú với Lăng Tuyết Mạn à?”
“Ha ha!” Lâm Mộng Thanh phì cười, nhếch môi, giọng mang chút hài hước, “Thế nào, Tam Vương gia không có hứng thú đối với Lăng Tuyết Mạn sao? Vậy Tam Vương gia…… đại giá thân chinh tới nha môn cấm quân, lại đặc biệt tới gặp ta là có ý gì?”
Thần sắc Mạc Kỳ Minh vừa động, nghiêng nghiêng con mắt, trầm mặc nửa phút, mới lãnh đạm nói: “Mặc dù Lăng Tuyết Mạn không còn là em dâu của Bổn Vương, nhưng Bổn Vương cùng nàng vẫn là bằng hữu. Lâm Phò mã có biết, nàng hiện tại vào cung làm nô, đêm qua sốt cao không ngừng, hoàng thượng lạnh tình không cho phép Ly Hiên giữ nàng ở cung Cảnh Hiên, đã trục xuất trở về Hoán Y Cục?”
“A? Ta đây cũng không biết.” Lâm Mộng Thanh kinh ngạc lắc đầu một cái, hắn thật đúng là không biết được, sư huynh đã làm như vậy à?
“Phòng của Lăng Tuyết Mạn ở Hoán Y Cục mấy năm không có người ở, ẩm ướt âm u, hiện tại ngay mùa đông, nàng phát sốt không người nào chăm sóc, hôm nay bị nhốt ở bên trong phòng, sống chết không biết, Bổn Vương……” Mạc Kỳ Minh dừng lại, nhắm mắt lại mở ra, chống lại ánh mắt Lâm Mộng Thanh, thử hỏi: “Bổn Vương thật là bận tâm, không biết Lâm Phò mã có thể góp lời với hoàng thượng, thả nàng hay không?”
Lâm Mộng Thanh giật mình, bất đắc dĩ cười cười, “Tam Vương gia, nếu hoàng thượng đều không nghe trưởng thân Vương cùng các vị Vương gia cầu cạnh, ta nào có bản lĩnh góp lời đây? Huống chi…… Huống chi ta là Phò mã của trưởng công chúa, vì một cung nữ mà chọc giận long nhan, Nhã Phi công chúa sẽ nghĩ sao? Nàng sợ rằng sẽ hiểu lầm ta có ý với Lăng Tuyết Mạn.”
“Ngươi thật mặc kệ nàng sống chết sao?” Mạc Kỳ Minh kích động, bật thốt lên chất vấn.
“Ha ha, Tam Vương gia nói quá lời, ta cùng Lăng Tuyết Mạn không quen không biết, sao ta muốn xen vào sống chết của ả? Ta hiện tại vẫn còn bực bội trong lòng vì chuyện ả chế nhạo ta!” Lâm Mộng Thanh bại hoại cười khẽ, không chút để ý nói.
Mạc Kỳ Minh nhất thời sinh giận, quả đấm căng thẳng, sải bước đến trước, “Ngươi có ý tứ gì? Lâm Mộng Thanh ngươi là tiểu nhân qua sông rút cầu, tham luyến vinh hoa phú quý sao?”
“Tam Vương gia, ta không hiểu ngài là ý gì? Ta làm sao qua sông hủy cầu, tham luyến vinh hoa phú quý hả?” Lâm Mộng Thanh cũng hơi giận, không khỏi nâng cao giọng.

“Hừ! Lỗi của nàng là quá tin người, quá yêu người!”
Mạc Kỳ Minh lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo xoay người, bước nhanh rời đi. Vậy mà, đi ra năm sáu bước, đột nhiên ngừng lại, xoay người, không mặn không lạt nhếch môi cười khẽ, “Lâm Phò mã, Bổn Vương nghe nói võ công của ngài siêu tuyệt, trên chiến trường ít có địch thủ, Bổn Vương cũng đam mê võ học, có thể cùng Vương luận bàn một chút được không?”
“Ồ? Bàn luận võ công?” Lâm Mộng Thanh còn chưa phản ứng kịp, liền cả kinh.
“Thế nào? Lâm Phò mã không muốn sao?” Mạc Kỳ Minh cười cao ngạo lạnh lẽo.
Lâm Mộng Thanh bĩu môi, lắc đầu một cái, “Tam Vương gia muốn so tài, vậy thì so đi, Mộng Thanh theo tới cùng!”
“Được, Lâm Phò mã quả thật là người phóng khoáng!” Mạc Kỳ Minh gật đầu.
Một hồi gió mát đánh tới, mấy cánh hoa mai bay xuống, rơi trong viện, hai người nâng kiếm mà đứng, hai bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đưa mắt nhìn lẫn nhau, chậm rãi cười cười, đồng thời xuất kiếm!
Gió đột nhiên gấp hơn, Hoa Mai rơi xuống như mưa, kèm theo tiếng kiếm chạm nhau, hai bóng dáng ở trong gió, ở trong mưa hoa càng đánh càng nhanh, một kiếm hung ác qua một kiếm, một chiêu mạnh hơn một chiêu, không ai nhường ai!
Một hồi đánh gió táp mưa rào, Lâm Mộng Thanh lại đột nhiên tung một chiêu giả ra ngoài, thân thể đột nhiên chợt lóe, giương tay cầm kiếm quay ngược lại ba trượng, chậm rãi từ giữa không trung đáp xuống, cười khẽ, “Tam Vương gia, cũng chỉ là bàn luận chút võ công mà thôi, điểm đến là dừng, đánh tới đây coi như xong đi!”
Mạc Kỳ Minh thu kiếm, giơ tay ném một cái, kiếm cắm vào một gốc cây mai, nhìn chằm chằm Lâm Mộng Thanh, trong đôi mắt thâm thúy kia như muốn xem thấu hắn, bén như lưỡi dao!

“Tam Vương gia, phen này ra không ít mồ hôi, mời vào bên trong uống chút trà nghỉ ngơi một chút đi!” Lâm Mộng Thanh nhiệt tình mời mọc.
“Không cần!” Mạc Kỳ Minh lạnh lùng cự tuyệt, ngưng mắt nhìn Lâm Mộng Thanh, chậm rãi nói: “Xin hỏi võ công của Lâm Phò mã xuất từ nơi nào?”
“Ha ha, không dối gạt Tam Vương gia, võ công của ta chính là do một lão tiền bối một đã mai danh ẩn tích trên giang hồ truyền lại, thế nhưng lão tiền bối tính tình quái dị, chưa bao giờ nói cho ta biết ông ấy là ai, cho nên đáng tiếc ta đến nay không biết tên họ sư phụ, vô pháp trả lời!” Lâm Mộng Thanh than thở một tiếng, cười khổ nói.
Mắt Mạc Kỳ Minh trở nên sắc bén, lại nhìn chằm chằm Lâm Mộng Thanh hồi lâu, mới nói: “Vậy sao? Bổn Vương lại tháy võ công chiêu thức Lâm Phò mã cực kỳ tương tự một vị bằng hữu của Bổn Vương, quả thật giống nhau như đúc, tựa hồ là đệ tử đồng môn!”
“A? Thật có chuyện này ư?” Lâm Mộng Thanh t cả kinh, lại lập tức vui sướng nói: “Không biết là vị nào? Tam Vương gia có thể tiến cử cho Mộng Thanh hay không, nếu thật là đồng môn của ta, ta liền có thể hỏi thăm được sư phụ ta là vị cao nhân giang hồ nào rồi!”
“Nếu có cơ hội, Bổn Vương nhất định tiến cử người đó với Lâm Phò mã, đối với chuyện Lăng Tuyết Mạn, Lâm Phò mã tự giải quyết cho tốt!” Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt nói xong, chắp tay, “Bổn Vương cáo từ!”
Nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Minh sải bước biến mất, nụ cười trên mặt Lâm Mộng Thanh dần dần thu hẹp, trong mắt hiện ra sát ý, trên đường trở về kinh đêm hôm đó, máu tanh xông lên trong trí nhớ, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui