Mạc Kỳ Diễn lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng nói: “Phụ hoàng, quan tài Tứ đệ không có mở ra. Hôm qua Tam đệ nói muốn đem nhẫn Tử Ngọc của Lăng Vương thúc lúc còn sống lưu lại cho Tứ đệ đeo. Nghe nói nhẫn này là linh vật có thể bảo vệ xác chết hai mươi năm không hư. Nhi thần không dám tự mình tác chủ khai hòm, vốn muốn chờ ý chỉ của phụ hoàng, ai ngờ sáng nay Tứ Vương phi nói ra lời nói như vậy.”
Mạc Ngự Minh mang sắc mặt khác thường nhìn cỗ quan tài, mọi người mang ánh mắt khiếp sợ, cũng nhìn theo.
Hồi lâu Hoàng Hậu đột nhiên nói: “Hoàng Thượng, chẳng lẽ Hàn nhi trên trời thật sự có linh sao? Nó báo mộng cho Tứ Vương phi sao?”
“Hoàng Hậu trước đừng kích động.”
“Hoàng Thượng!” Hoàng Hậu lo lắng ngắt lời Mạc Ngự Minh, nói: “Thần thiếp tự mình đi hỏi Tứ Vương phi xem Hàn nhi nói gì!”
Mạc Ngự Minh cả kinh, vội chặn lại nói: “Hoàng Hậu đừng vội! Nha hoàn mới nói Tứ Vương phi dường như là trúng tà, cẩn thận!”
“Hoàng Thượng, thần thiếp không sợ! Hàn nhi là con thần thiếp. Thần thiếp sẽ đi ngay bây giờ.”
Hoàng Hậu nói xong liền vội bước đi hướng về phía phòng ngủ của Mạc Kỳ Hàn.
“Hoàng Hậu-”
Mạc Ngự Minh vội đi theo, được hai bước lại ngừng lại, bởi vì vừa rồi nha hoàn nói Tứ Vương phi chưa mặc quần áo, bọn họ đương nhiên không thể theo vào, nhưng lại sợ Hoàng Hậu có gì bất trắc. Đang lúc lo lắng nghe một thanh âm yếu ớt vang lên -
“Phụ hoàng, nhi thần đi cùng mẫu hậu!”
Là Công chúa Nhã Phi! trên khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện đau thương, kích động: “Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn gặp Tứ ca!”
Mạc Ngự Minh trầm ngâm một chút, nói: “Ừ, đi đi.”
Nhã Phi gật đầu, vội bước đi theo.
Mạc Ngự Minh lại ra lệnh, bảo hai gã cung nữ theo vào hậu đường.
Mà bên trong phòng, Lăng Tuyết Mạn luôn cuộn mình ở trong chăn, miệng nói lung tung. Chủ ý làm cho bản thân mình giả bộ trúng tà này đều do nam nhân đáng chết kia bày ra. Nói cái gì muốn người khác tin, đầu tiên bản thân mình phải tin trước. Chỉ có gạt được mình mới có thể gạt được người khác.
Cho nên ở trong đầu nàng không ngừng nhớ lại mấy cảnh tượng xem qua trong phim ma. Đang nghĩ ngợi, nghe cửa ‘đùng’ một tiếng bị đẩy ra!
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, kêu ầm lên: “Phu quân, thiếp đáp ứng, thiếp nghe lời chàng, chàng đừng làm thiếp sợ, đừng dẫn thiếp đi. Van chàng, van cầu chàng…”
Hoàng Hậu run mình, Nhã Phi ở phía sau vội đỡ được, nàng nói: “Mẫu hậu, ngài như thế nào?”
“Tứ… Tứ Vương phi…”
Hoàng Hậu bỗng nhiên bỏ qua Nhã Phi, bước qua bên giường, kêu người trong chăn: “Tứ Vương phi ngươi chui ra, bản cung là quốc mẫu, hết thảy quỷ thần đều không đến gần. Có bản cung ngươi đừng sợ, ngươi chui ra, bản cung có chuyện hỏi ngươi.”
Nhã Phi cùng hai cung nữ vội vàng thò tay kéo chăn, Nhã Phi la lên: “Tứ tẩu, là hồn Tứ ca ta về sao?”
Chăn kéo ra, Lăng Tuyết Mạn run bần bật ngẩng đầu lên. Nhìn đến Hoàng Hậu cùng Nhã Phi, vui sướng mà khóc nhào tới trong lòng Hoàng Hậu, khóc không thành tiếng nói: “Hoàng Hậu nương nương, phu quân báo mộng cho con, ngài rất tức giận, rất tức giận! Ngài nói Diêm Vương sắp an bài ngài đầu thai làm người một lần nữa. Nhưng lại bất ngờ nghe tin dương gian muốn mở quan tài của ngài, ngài là hoàng tử, nếu mở ngài sẽ không thể đầu thai. Bởi vì con ngủ ở phòng của ngài, ngài sẽ đến tìm con a… A… Không phải thiếp muốn mở hòm, đừng tới tìm thiếp, thiếp sợ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...