Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng


Đêm tối đen, mây che hơn nửa vầng trăng, chỉ để lại một vài tia sáng rọi chiếu.
Lăng Tuyết Mạn ngủ rất sâu, bởi vì sợ mà không để cho Xuân Đường tắt nến. Nha hoàn tất nhiên là lui bên ngoài hầu hạ. Nhưng đến nửa đêm, trên vách tường truyền đến ba tiếng động rất nhỏ, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt cả kinh, vội tắt nến lui ra khỏi phòng ngủ.
Một thân ảnh cao to từ vách tường đi ra, bước chân rất nhẹ dừng lại ở bên giường, nhìn thiên hạ đang ngủ say.
Đầu thu mùa, hơn nữa đã nhiều ngày mưa dầm, đến nửa đêm đã hơi lạnh.
Trong lúc ngủ mơ, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy lạnh, theo bản năng đem chăn kéo cao, bao lại cánh tay lộ ra ngoài, thậm chí ngay cả đầu cũng chui vào trong chăn.

Mạc Kỳ Hàn nhìn không tới đôi môi đỏ mọng kiều diễm, hơi hơi nhíu nhíu mày ngồi xuống giường, thò tay kéo chăn ra, cúi người ở bên tai nàng khẽ gọi: “Lăng Tuyết Mạn? Lăng Tuyết Mạn?”
“Ừ… ừ… ai đang gọi ta?” Lăng Tuyết Mạn môi khẽ động, mơ hồ nghe có người gọi, nàng liền mơ mơ màng màng đáp.
Khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, môi mỏng chợt hôn thắm thiết lên cái miệng kia, cũng không xâm nhập, chỉ tại cánh môi mềm mại chạm vào nhau, liếm thẳng đến thiên hạ ngủ say giật mình tỉnh lại mới không cho nàng có một cơ hội kêu lên, cạy mở hàm răng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt chui vào dây dưa với cái lưỡi đinh hương trơn ẩm.
Lăng Tuyết Mạn giật mình trừng mắt, hơi thở này rõ ràng là dâm tặc!
“A… A…”
Lăng Tuyết Mạn bị chặn không phát ra được thanh âm hô cứu mạng nào, đầu lắc muốn tránh né Mạc Kỳ Hàn cường hôn. Nhưng nam nhân kia có vẻ như không vui, đè mạnh hai tay với hai chân của nàng, làm nàng giống cá nằm trên thớt, mặc cho người xâm lược.

Hôn thẳng đến Lăng Tuyết Mạn hô hấp dồn, dập hai gò má đỏ ửng, hơi thở Mạc Kỳ Hàn cũng hỗn loạn, mới nhanh điểm huyệt Lăng Tuyết Mạn. Thế này mới đứng thẳng lên, ánh mắt mê say nhìn cặp đồng tử trong veo như thủy tinh mang theo oán hận, ám nói: “Không phải ta muốn điểm huyệt ngươi, là do ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.”
Nói xong liền cởi áo khoác cùng giày, ôm Lăng Tuyết Mạn vào bên trong, bản thân mình thì nằm xuống bên cạnh.
Mạc Kỳ Hàn vươn cánh tay kéo Lăng Tuyết Mạn qua, bàn tay to nhẹ vỗ về khuôn mặt như ngọc, hỏi nhỏ: “Thân mình còn đau không?”
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn không thể nhúc nhích, lại phát không ra tiếng, chỉ có thể mạnh chớp mắt, ở trong lòng hung hăng chửi bậy nguyền rủa cái gã này bị chém ngàn nhát đao. Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới khiến cho nàng nhớ lại một đêm khuất nhục kia, lại càng thêm khinh bỉ bản thân mình rõ ràng bi phẫn muốn chết nhưng đến cuối cùng thân thể lại không tự chủ được đi hùa theo nam nhân này, còn ngâm nga để cho nàng ghê tởm hổ thẹn.
“Cách hai ngày sẽ không có chuyện.” Mạc Kỳ Hàn tính toán nói, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua trên môi Lăng Tuyết Mạn , gương mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười thản nhiên, “Lăng Tuyết Mạn, ngươi bây giờ lại đang trách móc ta là dâm tặc phải không?”
Vô nghĩa!
Lăng Tuyết Mạn trả lời ở trong lòng.
Ai ngờ trong bóng đêm, nam nhân này lại cười khẽ lên, “Ha ha, trách móc không sai. Bản công tử là lần đầu tiên nhận được danh hiệu này. Thú vị! Thú vị!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui