Xuân Đường thoáng kinh ngạc một chút, nghi ngờ hỏi: “Vương phi, sau bữa tối không phải ngài đã tắm rửa sao?”
“Ta muốn tắm bây giờ, không được sao?” Lăng Tuyết Mạn không khống chế được, nghĩ một đằng nói một nẻo, quát.
Xuân Đường hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống, “Vương phi bớt giận, là nô tì lắm mồm, nô tì đi chuẩn bị ngay.”
Lăng Tuyết Mạn hấp khí từng ngụm, chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, nói nhỏ đến không thể nghe thấy: “Ngươi đứng lên đi, ta thấy ác mộng, trong lòng sợ hãi, ngươi trước giúp ta lấy một bộ quần áo lại đây, quần áo trên người bị ta tức giận cắt nát rồi.”
“Vâng, Vương phi!” Xuân Đường gật đầu, nàng thoáng nhìn mảnh nhỏ ném xuống đất, không khỏi cắn môi một chút, đứng dậy đồng tình nhìn thoáng qua Lăng Tuyết Mạn, đi đến tủ quần áo.
Xuân Đường lấy ra một bộ mới, nhẹ nhàng đặt ở đầu giường, sau đó không nói một lời ngồi xổm xuống thu dọn trên đất, rồi đi chuẩn bị bồn tắm cùng nước ấm.
Lăng Tuyết Mạn cuộn mình ở trong chăn, ánh mắt mở to, đầu óc hỗn độn, chỉ tràn đầy giọng nói của hai nam nhân, làm cho nàng không khỏi nhắm mắt lại.
“Tuyết Mạn, làm một nữ tử bình thường, được không?”
“Sẽ không, ta sẽ không vì bất luận người nào mà thay đổi.”
“Hái hoa phải hái liền tay, chớ để không hoa phải bẻ cành.”
“Nàng không xứng biết ta là ai!”
“Lăng Tuyết Mạn, ta muốn nàng nói, trong lòng nàng có ta!”
“Nàng chỉ nghĩ ta là nam nhân cường bạo nàng sao?”
Một nam nhân, thích nàng, lại chưa từng yêu sâu sắc, không chịu vì nàng mà thay đổi; một nam nhân, chiếm đoạt cùng giữ lấy, đó là thủ đoạn của hắn, không chỉ có đoạt thân, còn muốn đoạt tâm.
Tối nay cuồng bạo, hắn trừng phạt nàng, là ám chỉ nàng, lúc trước hắn ôn nhu trên giường là vì thích nàng sao? Không, hắn chỉ nói, hắn không thích nàng, càng không thể nào yêu nàng, lòng hắn không có khả năng đặt ở trên thân một nữ nhân, hắn cũng có không ít nữ nhân, ngày sau cho dù cưới nàng làm phu nhân, cũng là chia đều ân huệ.
Nước mắt lại tràn, lòng của nàng, bởi vì hắn tối nay vô tình mà thương tổn sao? Hắn tại sao có thể thương tổn nàng như vậy?
Dạ sắc lan san hạo nguyệt đương không (bóng đêm rã rời, trăng sáng nhô lên cao)
Thu phong túy nhân thiên đái lãnh (trời thu mang theo hơi lạnh say lòng người)
Tửu nhập sầu tràng xả bất đoạn tương tư kết (rượu vào tâm buồn không ngừng xé nỗi tương tư)
Tay cầm bầu rượu, nhíu mày một chút, ngửa đầu uống một ngụm, giương tay quăng ra, thanh âm vỡ nát vang lên, hàn kiếm đã siết chặt trong tay, phi thân lên, kiếm như long xà, ở dưới ánh trăng, vẽ thành một đường hàn quang, mũi kiếm lóe ra làm cho người ta sợ hãi.
Trượng phu xử thế công danh thác khởi phao niên thiểu nhâm tha đà (Ý là đàn ông còn bận thời gian đi làm để gây dựng sự nghiệp, không nên phí hoài thơi gian tuổi trẻ)
Nữ nhân, bất quá chỉ là một nữ nhân, bất quá chỉ là một nữ nhân.
Một đường kiếm múa xong, trường kiếm bay lên, nam tử trở lại, lần nữa cầm lấy một bầu rượu, ngửa đầu uống cạn.
Mà kiếm, phía sau người, thẳng tắp đâm vào trong đá, ngập đến chuôi.
Tình như độc dược, lướt qua thì thèm, đã sa vào, lại khổ đau.
Rượu cạn, lại vung tay.
“Bốp -”
Tiếng vang thanh thúy trong bầu trời đêm yên tĩnh, mà khuôn mặt nam tử lạnh lùng tuyệt mỹ, ở dưới ánh trăng, tà tứ cuồng nịnh.
Môi mỏng nhẹ gợi lên một chút độ cong lạnh bạc, khuôn mặt vốn trầm tĩnh, trải qua năm tháng, càng thâm trầm.
Một thân ảnh bé bỏng từ trong đường hầm đi ra, quỳ xuống nói: “Bẩm chủ tử, Vương phi sau khi tắm rửa, đã ngủ yên.”
“Ừ.” Nhàn nhạt đáp một tiếng, không muốn hỏi kỹ, lời nói bên miệng lại không tự chủ được mà ra, “Cảm xúc nàng ra sao?”
“Hồi chủ tử, nô tì nhìn thấy không tốt, có lẽ khóc rất nhiều, lúc tắm rửa lại không cho nô tỳ hầu hạ bên cạnh, nô tì đành phải canh giữ ở bên ngoài, chờ Vương phi tắm xong, lúc tiến vào thu dọn, nhìn mắt Vương phi sưng đỏ lên, hiện tại Thu Nguyệt ở trong phòng coi chừng.” Xuân Đường nói thật nhỏ.
“Ừ, lấy khối băng cho nàng chườm mắt, còn có vết thương ở gáy, đem thuốc bôi lên, bổn vương không đến, các ngươi thay phiên coi chừng nàng, nàng ban đêm dễ đá chăn, đừng để cho nàng cảm lạnh.” Giọng Mạc Kỳ Hàn trầm thấp, lạnh nhạt.
“Vâng, chủ tử!” Xuân Đường gật đầu lên tiếng trả lời.
“Lui ra đi!”
“Vâng!”
Hai tay chắp sau người, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, nhưng trong lòng không thể kiềm chế liên tục nghĩ đến khuôn mặt kia nỉ non kêu đau, hắn, tối nay thật sự làm đau nàng, nàng nên hận hắn.
Lâm Mộng Thanh dựa người trên cửa, lười nhác híp mắt, buồn ngủ ngáp, nửa ngày, nam nhân đứng trên đất đều không phản ứng, nhịn không được lên tiếng: “Sư huynh, canh tư! Huynh lại không ngủ, trời sắp sáng!”
“Mặc kệ ta!” Mạc Kỳ Hàn không quay lại, nhẹ giọng nói.
“Sư huynh, huynh cùng sư tẩu giận dỗi phải không? Nhưng huynh đứng ở chỗ này thương tâm, người ta cũng nhìn không tới a?” Lâm Mộng Thanh buồn bực nói, lại ngáp một cái.
Mạc Kỳ Hàn quay đầu, nhíu mày nói: “Ai nói ta thương tâm? Thiên hạ rất nhiều nữ tử, Lăng Tuyết Mạn nàng tính là cái gì, ta sao có thể vì nàng mà động tâm!”
“Thôi đi, sư huynh lấy mấy lời này tự lừa gạt mình đi! Đệ cũng vừa mới nghe được, huynh không động tâm như vậy quan tâm sư tẩu làm chi? Còn có Vô Giới người ta bất quá là không cẩn thận, lại tuân thủ nguyên tắc bảo vệ chủ tử, mới không có cách nào khác mà phải đụng một cái cánh tay của sư tẩu, huynh liền tức giận phạt hắn quỳ hai canh giờ, người ta có oan hay không a? Đó là tự huynh dịch dung thành bộ dáng Vô Giới đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không phải Vô Giới cầu huynh.”
“Đệ lại bênh vực kẻ yếu một câu, Vô Giới tiếp tục bị phạt!” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng ngắt lời.
Lâm Mộng Thanh bĩu môi, “Được, đệ không nói nữa, cuối cùng theo kinh nghiệm của đệ mà nói, lòng người khó cầu, nhất là tâm nữ nhân! Huynh nếu có thể buông Liễu tiểu thư, cùng sư tẩu bắt đầu một đoạn tình cảm mới, đó cũng thật là tốt, chớ làm tổn thương nàng, lòng người thật ra yếu ớt vô cùng, một khi tan vỡ liền khó có thể bù lại, kết quả là chỉ lấy được một khối thân thể vô cảm, thống khổ chỉ có thể là bản thân mình. Nữ nhân là rất nhiều, sau này tam cung lục viện càng là nhiều không đếm được, nhưng trong lòng huynh sẽ chỉ có một, đó chính là nữ nhân huynh đã từng yêu, hoặc là vẫn đang yêu!”
Mạc Kỳ Hàn trầm mặc, nhìn Lâm Mộng Thanh, cẩn thận nghiền ngẫn lời nói của hắn.
Lại quay đầu, Lâm Mộng Thanh đang ngủ ngồi ở cạnh cửa, không khỏi bật cười, kêu: “Mộng Thanh!”
Lâm Mộng Thanh giật mình mở mắt, “Sư huynh, huynh kêu đệ hả?”
“Ừ, ta hỏi đệ, kinh nghiệm của đệ từ đâu mà có, theo ta biết, đệ đến một người trong lòng cũng không có mà!” Mạc Kỳ Hàn dò hỏi.
Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh xấu hổ nuốt nước miếng, “Cái gì, kinh nghiệm của đệ kỳ thực chính là kinh nghiệm của sư phụ, huynh xem ngài ấy và Hoa Mai bà bà là hiểu rồi, rõ ràng có tình với nhau, cũng bởi vì sư phụ vài thập niên trước làm chuyện sai lầm lại không chịu giải thích, mà tổn thương tâm Hoa Mai bà bà, hai người đều cô độc nửa đời người, đây là cái gì? Chỉ trách sư phụ bảo thủ, haiz -”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...