Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Cung Đế Hoa.

Màn đêm sớm buông xuống, bên trong tẩm cung không khí khẩn trương đè nén.

"Sư phụ, Mạn Mạn rốt cuộc ra sao? Hôn mê ba canh giờ, sao còn không tỉnh?" Mạc Kỳ Hàn vô cùng lo lắng đi tới đi lui, nhịn không được lại hỏi.

Thiên cơ lão nhân bĩu môi, lại than, "Nó quá kích động, động thai khí, đứa nhỏ bây giờ có thể giữ đã là vô cùng may mắn! Chỉ sợ nha đầu không tỉnh lại, haiz, đầu óc nó bị kích thích nghiêm trọng, cho dù là tỉnh… chỉ sợ phát sinh tình huống không tốt a!"

"Cái gì? Sư phụ nói cái gì? Cái gì gọi là tỉnh xong có tình huống không tốt? Không tốt thế nào?" Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, càng thêm kích động bổ nhào vào trước giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn hôn mê bất tỉnh, hỏi vội.

"Nói không tốt." Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, đứng dậy, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Chờ nó tỉnh kêu sư phụ."

"Mạn Mạn, nàng tỉnh đi, nàng không cần dọa trẫm, không cần trở về thời hiện đại của nàng, nơi này có trẫm, có con của chúng ta, nàng không thể nhẫn tâm bỏ lại của chúng ta, Mạn Mạn…"

Nắm tay Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, nước mắt rơi như mưa, chuyện hôm nay, xúc động hắn thật sâu, không nghĩ tới, Mạc Kỳ Minh không có chạm qua Mạn Mạn, chính tai nghe Mạc Kỳ Minh nói sự thật này, hắn kinh hỉ vô cùng, giây phút ấy, hắn thật sự cảm kích Mạc Kỳ Minh là quân tử, trả Mạn Mạn hoàn chỉnh cho hắn…

Mạng sống, trả lại cho đại ca, hắn cũng không có ý định truy cứu, hết thảy ân oán, như vậy chấm dứt đi!

"Hàn nhi!"

Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành đi đến, Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng lau nước mắt đứng lên,"Phụ hoàng mẫu hậu!"


"Mạn Mạn như thế nào? Còn chưa tỉnh sao?" Lương Khuynh Thành hỏi, đi đến bên giường ngồi xuống, sờ trán Lăng Tuyết Mạn, đau lòng nói: "Hôm nay thật sự là làm khó Mạn Mạn!"

"Mẫu hậu, Mạc Kỳ Minh không có đâm mẫu hậu phải không?" Mạc Kỳ Hàn hỏi.

"Đúng vậy, lúc ấy miệng mẫu hậu bị nhét vải, nói không được, cũng không cách nào nói cho các con biết, hắn tự đâm tay trái của hắn bị thương! Haiz! Thật sự là nghiệp chướng a!"Lương Khuynh Thành than thở, không ngừng lắc đầu.

Nghe xong, Mạc Kỳ Hàn khiếp sợ nửa ngày nói không ra lời, thật lâu sau, mới nói: "Lão quản gia kia đâu? Gọi hắn tới hỏi, Lăng Vương làm như vậy rốt cuộc mục đích là gì? Tại sao có thể đối đãi con trai ruột của mình như thế?"

"Ừ, có thể, hiện tại Linh nhi đã về Tam Vương phủ giữ đạo hiếu, linh đường cũng bố trí xong, Hàn nhi, con quyết định xử lý chuyện này như thế nào?" Mạc Ngự Minh gật đầu, sau đó hỏi.

"Phụ hoàng, hắn có thể trước khi chết bảo Linh nhi buông thù hận, điểm ấy thật hợp tâm ý nhi thần, nhi thần chính là có ý tứ này, không muốn tiếp tục kéo dài thù hận, Mạc Kỳ Minh đắc tội liền do hắn gánh vác, lột bỏ tước vị thân Vương, biếm làm thứ dân, không cần tịch thu tài sản cả nhà, phụ hoàng nghĩ như thế nào?" Mạc Kỳ Hàn nói.

Mạc Ngự Minh cau mày, ngồi ở ghế, cảm thán nói: "Thứ dân? Linh nhi đứa nhỏ này làm sao bây giờ? Còn có những đứa nhỏ khác… Haiz! Theo luật, đây đã là khai ân ngoài vòng pháp luật, nhưng phụ hoàng đau lòng lũ trẻ a! Dù sao, bọn chúng cũng là con cháu Hoàng gia!"

"Người đâu, tuyên lão quản gia Tam Vương phủ vào cung kiến giá!" Mạc Kỳ Hàn phân phó.

Từ An vội đáp, "Vâng, Hoàng thượng!"

Sau nửa canh giờ, lão quản gia hơn sáu mươi tuổi quỳ xuống đất dập đầu, "Nô tài tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân!" Mạc Kỳ Hàn nhấc tay.


"Tạ Hoàng thượng!" Lão quản gia tạ ơn đứng dậy, cúi thấp đầu, nói: "Hoàng thượng tuyên nô tài vào cung, có phải muốn hỏi về Lăng Vương cùng Tam Vương gia?"

"Không sai, ngươi thành thực nói cho trẫm cùng Thái Thượng Hoàng." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, dứt khoát nói.

Lão quản gia chần chờ một chút, nói: "Chuyện này nô tài luôn giấu ở trong lòng, hơn ba mươi năm, đã thành một cái tâm bệnh, lại không dám nói với bất kỳ người nào. Tam Vương gia… đúng là con của Du phi nương nương. Du phi nương nương vừa đến hành cung Cảnh Châu liền có thai, mà khi đó Lăng Vương còn chưa có ở cùng nương nương."

"Cái gì?"

Mạc Ngự Minh cùng Mạc Kỳ Hàn kinh hô, Lương Khuynh Thành nghe, cũng vội đi tới, hỏi: "Có ý tứ gì? Chẳng lẽ Du phi khi rời cung đã có thai?"

"Thưathái hậu nương nương, đúng vậy, lúc ấy Du phi nương nương cũng không biết mình mang thai, sau khi Lăng Vương đến, mới phát hiện, vậy nên, Tam Vương gia không phải con của Lăng Vương, mà là cốt nhục của Thái Thượng Hoàng!" Lão quản gia cúi đầu xuống đi vài phần, giọng tuy nhỏ, lại rành mạch.

Nghe vậy, ba người đều khiếp sợ, nửa ngày không có phản ứng.

Lão quản gia nói tiếp: "Lúc ấy Lăng Vương rất tức giận, Lăng Vương đối với Du phi nương nương tình sâu như biển, bởi vì chuyện này, tranh cãi ầm ĩ vài lần cùng nương nương, mà nương nương lại nói, bà tự nguyện làm phi tử của Thái ThượngHoàng, từ đây Lăng Vương ghi hận Thái Thượng Hoàng, cho là Thái Thượng Hoàng đoạt nữ nhân của ngài, vì vậy, một mặt tư tình cùng Du phi nương nương, một mặt lên kế hoạch với hoàng nhi của Du phi nương nương, về sau nương nương bệnh chết, Tam Hoàng tử bị Lăng Vương lén mang về kinh thành."

"Lăng Vương thù hận thâm sâu với Thái Thượng Hoàng, vì vậy, khi Tam hoàng tử sinh ra, liền giáo huấn cho Tam hoàng tử phải báo thù cho mẫu thân, bản thân Lăng Vương luôn luôn mơ ước giang sơn Đại Minh, cho rằng tiên hoàng nên truy ềnngôi vị hoàng đế truyền cho ngài ấy, về sau, ý định mưu phản của Lăng Vương thất bại, Lăng Vương muốn Thái Thượng Hoàng phụ tử tương tàn, liền dặn dò Tam Hoàng tử, phải đoạt lại giang sơn, báo thù rửa hận cho mẫu thân chết thảm."

"Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng, nô tài đáng chết, nô tài vốn là nô tài bên người Lăng Vương, biết thân phận thật sự của Tam Hoàng tử, nhưng luôn luôn không dám nói, cũng vẫn cho là không có chuyện gì, mà Thái Thượng Hoàng lại thu dưỡng Tam Hoàng tử, nghĩ rằng đây là ông trời an bài Thái Thượng Hoàng phụ tử đoàn tụ, trong tâm mừng thầm. Ai ngờ, nô tài ngẫu nhiên đi qua thư phòng, nghe được Tam Vương gia cùng Mặc Thanh nói chuyện, mới biết Lăng Vương luôn không có buông tha Tam Vương gia, mà Tam Vương gia đã làm chuyện sai lầm!"

Lão quản gia lại quỳ xuống, dập đầu, rơi lệ, "Nô tài giấu diếm nhiều năm như vậy, lúc trước là không dám nói, về sau là không thể nói, nô tài không có chứng cớ, nói ra ai sẽ tin? Nhưng bây giờ Tam Vương gia đã chết, nô tài cũng không còn gì cố kị, cầu Hoàng thượng khai ân, thế tử quận chúa Tam Vương phủ đều là cốt nhục hoàng gia! Tam Vương gia, kỳ thực đáng thương nhất!" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn


Đêm, đã yên tĩnh.

Lão quản gia lui xuống, Mạc Kỳ Hàn, Mạc Ngự Minh, Lương Khuynh Thành khiếp sợ thật lâu.

"Thì ra, nó cũng là cốt nhục của ta! Thì ra, Lăng Vương mới là người vô cùng tàn nhẫn! Phụ tử tương tàn… Huynh đệ tương tàn…" Mạc Ngự Minh thì thào nói, nhịn không được, lệ rơi đầy mặt,"Thì ra nhiều năm như vậy nó gọi ta phụ hoàng, là phụ hoàng thật… Lê nhi, Minh nhi…"

Mạc Kỳ Hàn gắt gao nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần ức chế không ngừng run rẩy, ai cũng không ngờ tới, trận tranh đấu này, lại có âm mưu sâu như vậy! Đúng là vì tình hận, quyền lợi… Như thế liền đem một đứa bé từ trong tã lót hủy đi hơn ba mươi năm…

Lương Khuynh Thành cũng lệ như suối trào, thì thào, "Lê nhi… Lê nhi…"

Một ngày này, kinh tâm động phách!

Một ngày này, đau lòng người!

Một đêm này, khó ngủ!

Linh cữu Mạc Kỳ Minh để ở đại đường Tam Vương phủ, Mạc Ngự Minh cùng Mạc Kỳ Hàn ở linh đường yên lặng nửa canh giờ!

Mà Lăng Tuyết Mạn cũng một đêm chưa tỉnh, ngày thứ hai, vẫn hôn mê, thẳng đến buổi chiều ngày thứ ba.

"Mạn Mạn, cầu nàng, mở mắt nhìn trẫm một cái được không? Mạn Mạn, trẫm muốn nàng, rất nhớ nàng, nàng tỉnh lại được không? Chỉ cần nàng tỉnh lại, về sau trẫm không bao giờ trách móc, không thô bạo với nàng, mọi sự đối xử tốt với nàng, Mạn Mạn…"

Khóc cầu vô số lần, nhưng không có tí xíu phản ứng, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn, không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ còn lại có đau xót…


"Thông dâm… Tình nhân…"

Bên tai, mơ hồ có thanh âm yếu ớt vang lên, Mạc Kỳ Hàn chấn động, tâm nhảy dựng lên, môi khẽ gọi:"Mạn Mạn…"

"Tình nhân…" Lăng Tuyết Mạn lại nỉ non, lại lần nữa mê man.

"Mạn Mạn? Mạn Mạn!"

Vô luận Mạc Kỳ Hàn gọi thế nào, Lăng Tuyết Mạn cũng không có phản ứng.

Linh cữu Mạc Kỳ Minh, sau khi Mạc Kỳ Hàn cùng Mạc Ngự Minh bàn bạc, được đưa vào Lăng tẩm Hoàng gia.

Trên điện Kim Loan, Mạc Kỳ Hàn ban bố hai thánh chỉ.

"Hoàng đế tuyên cáo: truy phong tiền Thái tử Mạc Kỳ Lê làm Ngự Thân Vương, thế tử Mạc Ly Cẩn kế thừa tước vị! Khâm thử!"

"Hoàng đế tuyên cáo: Tam Vương gia Mạc Kỳ Minh kết bè kết cánh, bắt cóc Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu nương nương, tội đáng chết, đã tự sát tạ tội, niệm công lao ngày xưa đối với Đại Minh, trẫm khai ân, miễn tội cả nhà Tam Vương phủ, thế tử Mạc Ly Linh kế tục tước vị thân Vương, vì tội lỗi của phụ Vương, phạt bổng lộc ba năm! Khâm thử!"

Ngày hôm sau, Hình bộ phán quyết trảm Hạ Chi Tín, tội trạng trình lên, Mạc Kỳ Hàn chuẩn tấu.

Ba ngày sau, hậu cung truyền đến tin tức, Di Quí Phi bởi vì phụ thân chết thảm, suy nghĩ lo âu, thần chí không rõ, té xuống hồ mà chết.

Ngày kế, chứng bệnh phong hàn của Lệ Quý phi trầm trọng hơn, bệnh không dậy nổi, năm ngày sau, bệnh tình chuyển biến xấu, thái y bó tay, cứu giúp không có hiệu quả, đành lìa đời.

Hậu cung to lớn, chỉ còn lại Lăng Tuyết Mạn, trong lúc hôn mê, thái y chẩn ra hỉ mạch, Hoàng thượng tự mình đi đến thái miếu cầu phúc cho Lăng nương nương, thỉnh cầu trời cao phù hộ nương nương sớm ngày tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui