Bởi vì Lăng Tuyết Mạn ăn rất nhanh, Mạc Kỳ Diễn chăm chú nhìn, không mỉm cười nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chậm một chút, ăn cẩn thận."
"Không cần ngài lo." Lăng Tuyết Mạn tức giận trả lời một câu, ăn nhanh hơn.
"Ừ." Mạc Kỳ Diễn không hiểu, mấp máy môi, "Nha đầu làm sao vậy? Không phải mới vừa vui vẻ à? Ta nói gì làm nàng mất hứng sao?"
"Đúng!" Lăng Tuyết Mạn nói không chút khách khí.
Mạc Kỳ Diễn giật mình hỏi: "Nói cái gì?"
Nhưng mà không đợi Lăng Tuyết Mạn trả lời, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã. Trong nháy mắt, một thị vệ đại nội đứng ở bên ngoài cửa lao, cúi đầu hết sức thấp, giọng cũng rất nhỏ: "Bẩm Nhị Vương gia, Hoàng Thượng truyền ngài tức khắc đi Long Dương cung kiến giá!"
Mạc Kỳ Diễn rùng mình, đáp lại: "Bổn vương lập tức tới ngay!"
"Vâng!"
Tiếng bước chân đi xa, Mạc Kỳ Diễn cũng đứng lên, hơi sửa sang lại quần áo, nói: "Tuyết Mạn ngủ đừng quá say. Cái áo đó nàng lấy đắp đi, đến rạng sáng ta phái người đến lấy. Nhớ kỹ, nếu ngày mai phụ hoàng thẩm vấn nàng, nàng phải tuyệt đối bình tĩnh, không thể có chút phạm thượng. Nàng là nha đầu thông minh, chú ý phối hợp ta. Nếu làm phụ hoàng tức giận, ta có tâm cứu nàng cũng bất lực, rõ chưa?"
"Ta đã biết, ta sẽ không lỗ mãng nữa. Nhị Vương gia, ta sẽ khẩn cầu ông trời phù hộ Ly Hiên, ngài cũng cố chịu đựng một chút!" Lăng Tuyết Mạn vội gật đầu, thân thiết nhìn Mạc Kỳ Diễn.
Mạc Kỳ Diễn khẽ gật đầu, xoay người đi lên hai bước, lại ngừng lại quay đầu, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, nàng còn thiếu ta lễ vật, chưa có đưa cho ta."
"Chỉ cần ta không chết, Ly Hiên không chết, ta nhất định đưa cho ngài!" Lăng Tuyết Mạn đè nén tiếng khóc nói.
Mạc Kỳ Diễn lại gật đầu, đè nén không nói ra. Ngày mai Lăng Tuyết Mạn rất có khả năng sẽ bị hoả hình, hắn chỉ có dùng hết khả năng cứu nàng, nếu như thật sự cứu không được -
Đứng trước mặt Lăng Tuyết Mạn, hơi hơi cúi người, trên trán nàng lưu lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó ở bên tai nàng nói nhỏ một câu "Được." liền xoay người rời đi.
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn chăm chú vào thân ảnh cao to đi xa, thật lâu không hoàn hồn.
Hắn vừa hôn trán của nàng. Hắn thích nàng sao?
Lăng Tuyết Mạn si ngốc mím môi cười khẽ, một lần nữa nằm xuống, đáy lòng cảm thấy ngọt ngào. Nhưng giây lát gương mặt Mạc Ly Hiên nổi lên trong lòng, áp chế phần rung động này, ưu thương chiếm cứ toàn bộ tâm nàng.
Ly Hiên sống chết chưa biết, nàng còn nghĩ cái gì thế?
Thương tâm một lúc, không nghĩ tới cảm giác khi nàng ôm Mạc Kỳ Diễn, lòng ngực rộng lớn rất giống dâm tặc đáng chết, như cùng một người!
Lăng Tuyết Mạn nhăn mày. Chẳng lẽ dâm tặc chính là Mạc Kỳ Diễn? Nhưng Lăng Tuyết Mạn rất nhanh lắc đầu, hủy bỏ cái ý nghĩ này. Giọng nói bọn họ không giống nhau, hơn nữa trên người Mạc Kỳ Diễn không có mùi đàn hương của dâm tặc, cảm giác tựa vào trong ngực Mạc Kỳ Diễn cùng dâm tặc cũng không giống.
Haiz -
Không phải!
Lăng Tuyết Mạn thở dài một hơi, có chút khinh bỉ bản thân. Nàng sao có thể đem Mạc Kỳ Diễn ôn nhu so sánh cùng dâm tặc đáng chết? Dâm tặc không chỉ bá đạo, còn lạnh lùng như băng, lòng dạ hẹp hòi, thiếu đạo đức, cường thế phúc hắc, dù sao là một đống lớn khuyết điểm không thể tha thứ!
Lăng Tuyết Mạn trước khi đi vào giấc ngủ vẫn không quên oán hận mắng một câu cuối cùng: "Dâm tặc đáng chết, âm hồn không tiêu tan, hại ta có nam nhân ngưỡng mộ trong lòng cũng không an tâm!"
Cung Long Dương.
Mạc Ngự Minh ngồi ở phía trước Mạc Ly Hiên, nhìn đến Mạc Kỳ Diễn tiến vào, vội vàng vẫy tay nói: "Diễn nhi, mau đến xem, lúc nãy Hiên nhi giống như giật mình một cái, hiện tại lại không phản ứng."
"Thật sao?"
Mạc Kỳ Diễn hơi vui lên, vội vàng đi tới trước giường kêu: "Hiên nhi, Hiên nhi, là phụ vương đến đây, con mau mở mắt nhìn phụ vương cùng Hoàng gia gia! Hiên nhi."
Mạc Ly Hiên nhắm mắt, cái gì cũng nghe không đến, không có đáp lại.
Mạc Ngự Minh lại thất vọng, rủ mắt, lo lắng nói: "Diễn nhi, nên làm thế nào đây!"
"Phụ hoàng, chúng ta lại đợi xem. Không dối gạt phụ hoàng, đêm nay quản gia của Vương phủ Tứ đệ đi gặp nhi thần. Hắn cầu phụ hoàng không giết Tứ Vương phi, nói là trước khi Tứ đệ chết có giao cho hắn, có ngọc bội của Tứ đệ làm chứng, hắn vâng lệnh hầu hạ Tứ Vương phi sống quãng đời còn lại, còn nói xin phụ hoàng cùng nhi thần yên tâm bớt buồn, Tứ đệ trên trời linh thiêng sẽ phù hộ Hiên nhi."
Lúc này trong cung Long Dương chỉ có Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Ngự Minh, thái giám cung nữ đứng ở một bên hầu hạ.
Mạc Kỳ Diễn ngừng lại, ẩn ý nhìn thái giám cung nữ. Mạc Ngự Minh chợt trầm giọng nói: "Toàn bộ lui ra!"
"Nô tì cáo lui!"
"Diễn nhi, có chuyện gì nói mau." Mạc Ngự Minh trầm tĩnh hỏi
"Vâng, phụ hoàng." Mạc Kỳ Diễn nghiêm mặt nói: "Nhi thần nghe quản gia hắn quả quyết chắc chắn Hiên nhi không có việc gì, nhi thần nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có thể tạm thời tin hắn. Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng trước khi Ly Hiên tỉnh, không nên bắt Tứ Vương phi chịu hoả hình, hãy chờ một thời gian."
Mạc Ngự Minh thâm thúy nhìn Mạc Kỳ Diễn, không nói một lời. Được nửa ngày mới bình tĩnh mở miệng: "Diễn nhi là đang tìm lý do cho Lăng Tuyết Mạn thoát tội sao?"
"Không phải, phụ hoàng!"
Nghe vậy Mạc Kỳ Diễn cả kinh vội quỳ xuống nói: "Phụ hoàng hiểu lầm, lời nhi thần nói là thật, thỉnh phụ hoàng minh giám!"
"Nếu như lời ngươi nói là thật, vậy trẫm thật muốn hoài nghi quản gia Tứ Vương phủ, hắn dùng cái gì mà dám nhận định Hiên nhi vô sự? Chẳng lẽ việc Hiên nhi hôn mê có liên quan đến quản gia sao?" Mạc Ngự Minh thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
"Phụ hoàng, quản gia kia một lòng muốn cứu Tứ Vương phi, hắn làm sao có thể hại Hiên nhi? Huống chi thần biết quản gia rất trung thành và tận tâm với Tứ đệ, Tứ đệ rất là tín nhiệm hắn, cho hắn quản lý Tứ Vương phủ nhiều năm. Hắn không có lá gan dám làm ra việc phản chủ đâu!" Mạc Kỳ Diễn nhíu mày nói.
Mạc Ngự Minh suy tư, dù tóc đã hoa râm, ông vẫn phong thái như trước, cuối cùng lại bị chững đả kích luân phiên làm già hơn rất nhiều, giờ phút này tựa vào nệm, trong yên tĩnh có thê lương nhàn nhạt.
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Ngự Minh rốt cục lạnh nhạt mở miệng: "Diễn nhi, trẫm già đi phải không?"
"Phụ hoàng sao nói lời ấy, phụ hoàng tuổi chưa cao, làm sao già được? Phụ hoàng có thể là tâm mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi." Mạc Kỳ Diễn hơi hơi mở miệng nói.
"Diễn nhi, trẫm biết con một lòng muốn cứu Tứ Vương phi. Lương tâm chính nghĩa cũng tốt, động tâm thích cũng thế, ả cuối cùng có phải là nữ tử đáng để tranh luận hay không? Nhớ kỹ, ngay cả khi trẫm không giết ả, ả cũng là Vương phi thủ tiết cho Tứ đệ của con, sau trăm tuổi sẽ an táng vào lăng tẩm Tứ đệ con, không liên can đến con."
Mạc Ngự Minh luôn luôn nhắm mắt, lại thản nhiên lời nói này, đập vào trong lòng Mạc Kỳ Diễn!
Không liên can đến hắn!
Mạc Kỳ Diễn giật mình nhìn Mạc Ngự Minh, bàn tay trong tay áo nắm lại thật nhanh, tâm trống rỗng nỗi lên cơn đau âm ỉ.
Môi mỏng nhếch hồi lâu, khẽ nói: "Phụ hoàng nói rất đúng, là nhi thần quên mất."
Mạc Kỳ Diễn khép hờ con ngươi, bàn tay to nắm chặt hơn. Mới vừa rồi một màn trong thiên lao nổi lên trong lòng hắn, là bản thân mình hôn nàng, muốn nói cho nàng biết hắn thích nàng ôm hắn. Nhưng giây lát -
Lăng Tuyết Mạn ngủ rất say sưa bởi vì đã biết tâm ý Mạc Kỳ Diễn, lòng tràn đầy vui mừng, nhưng cũng ngủ hết sức không ngon bởi vì nhớ Mạc Ly Hiên, cũng bởi vì dâm tặc xuất hiện trong mộng nàng, dây dưa với nàng, nàng xem không rõ mặt hắn, lại nghe hắn ác liệt chất vấn nàng quên mất cảnh cáo của hắn, hắn không cho nàng cùng bất kỳ nam nhân nhân nào thân mật khăng khít, nàng là của hắn nữ nhân!
Thời điểm Mạc Kỳ Dục ôm chăn đứng ở bên giường đá, là lúc Lăng Tuyết Mạn ra mồ hôi đầm đìa, nói mê: "Không có, ta không có, ta không phải nữ nhân của ngươi, cầu ngươi thả ta, thả ta…"
"Tứ tẩu, Tứ tẩu, tỉnh, tỉnh!" Mạc Kỳ Dục sốt ruột hô, lay bả vai Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn giật mình tỉnh, thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn đến nam nhân trước mặt "A!" kêu to một tiếng kinh hãi. Mạc Kỳ Dục cuống quít bịt kín miệng Lăng Tuyết Mạn, "Đừng gọi, ngươi muốn gọi thủ vệ thiên lao vào sao?"
Lăng Tuyết Mạn ra sức tháo tay Mạc Kỳ Dục ra, không hiểu hỏi: "Hơn nửa đêm rồi, sao ngươi lại tới đây?"
"Còn hỏi sao? Ta có lòng tốt, sợ ngươi ở trong thiên lao bị đông cứng chết, nên đến đưa chăn cho ngươi đây!" Mạc Kỳ Dục bĩu môi, mở chăn ra đắp cho Lăng Tuyết Mạn, phút chốc lại nhăn mày, ngón tay khều áo choàng trên người Lăng Tuyết Mạn, hồ nghi hỏi: "Áo của ai vậy?"
"Ây da, ngươi hỏi nhiều như vậy làm chi?" Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt, vội đoạt áo choàng lại, đẩy chăn ra nói: "Ta không lạnh, ngươi lấy chăn về đi."
Sắc mặt Mạc Kỳ Dục khó coi hết sức, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn giấu áo choàng vào trong lòng, nói: "Đây là áo Nhị ca đúng không? Ca ấy đã tới?"
"Ngươi làm sao biết?" Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to mắt, ôm áo của Mạc Kỳ Diễn chặt hơn.
"Buổi tối khi Nhị ca tiến cung, ta có thấy ca, lúc ấy trên người ca mặc chính là cái này." Sắc mặt Mạc Kỳ Dục âm trầm dọa người, ánh mắt dời đến trên mặt Lăng Tuyết Mạn, gằn từng chữ: "Lăng Tuyết Mạn, Nhị ca có ý gì với ngươi?"
"Có ý gì chứ? Ngươi nói bậy bạ cái gì?" Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, lựa lời nói: "Hắn tới hỏi ta, Ly Hiên gặp chuyện không may có phải do ta hại không, về sau thấy ta chịu lạnh đáng thương mới nảy thiện tâm đem áo cho ta mượn, ngươi đừng đoán mò. Hiện tại đầu ta muốn nổ tung rồi, còn không biết Hoàng Thượng có thể giữ lại cái đầu của ta bao lâu, ngươi thêm tội danh cho ta là muốn Hoàng Thượng lập tức chém ta sao?"
"Ta…" tại TruyenFull.vn
"Nếu ngươi muốn nói đến phương diện kia, vậy ngươi nửa đêm đưa chăn cho ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng có ý với ta sao?" Lăng Tuyết Mạn lành lạnh trừng mắt chặn họng Mạc Kỳ Dục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...