Mi Đại Như Viễn Sơn

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Lý Thừa Ân, sườn tây thung lũng có một đầm nước, thấp thoáng có thể thấy được hơi sương mờ nhạt mù mịt phiêu tán, liền đem ngựa buộc ở dưới một thân cây gần đó, lại trông bốn bề một cái, rất nhanh tìm được một chỗ đá xanh sạch sẽ không rêu ở phụ cận, chuẩn bị dùng để đặt quần áo hai người. Diệp Anh sau khi được hắn ôm xuống ngựa thì đứng ở một bên bất động, áo dưới vừa rồi ở trên ngựa bị kéo ra hiện tại chỉ là qua loa mà giắt ở bên hông, bên ngoài nhìn vào vẫn không có dị dạng quá lớn gì cả, bên trông sớm đã loạn thất bát tao, thấp thấp thoáng thoáng ánh trăng còn có thể lờ mờ trông thấy bóng mờ của cẳng chân thon dài. Trên ngoại khố trang trí hoa văn tinh tế, mặt ngoài xúc cảm thô ráp cọ sát lên làn da nhẵn nhụi ở sườn đùi trong, hơi hơi động một cái dịch thể dính dớp liền theo mặt đùi chậm rãi chảy xuống, nơi nào chảy đến một mảng băng lương.

Khi Lý Thừa Ân quay đầu lại vừa lúc trông thấy Diệp Anh đang kéo tấm áo choàng dày nặng không ngừng tuột xuống lên, đứng thẳng cũng không xong, còn một bước nặng một bước nhẹ mà dò dẫm đi về phía mình bên này —— giờ đây dưới chân hai người vẫn là mặt cỏ bằng phẳng, hướng phía trước nữa chính là đá núi bao xung quanh ôn tuyền, cao thấp không đều có góc có cạnh.

“Đỡ ta một chút……” Diệp Anh túm lấy cổ áo choàng, người đang đi về hướng này vươn ra một cánh tay, lời chưa nói hết đã bị Lý Thừa Ân lưu loát mà ôm ngang lên một khối cùng với cả áo choàng, cánh tay dài của người nọ vòng qua hông y, hơi thở nóng hầm hập đều ái muội mà phả lên vành tai y.

“A Anh ngươi……vẫn ổn chứ?”

Cái gì vẫn ổn hay không ổn, cái bộ dạng này của mình thế nào cũng là không ổn đi? Chẳng đến xỉa đến ngữ khí hơi mang chút trêu chọc của Lý Thừa Ân, Diệp Anh rụt cổ đem mặt chôn vào trong áo choàng đỏ rực mềm mịn bên cạnh. Đêm tối sâu thẳm, trăng sáng giữa trời, Lý Thừa Ân chỉ thấy tóc trắng má hồng của người trong lòng càng thêm nhu nhuận rõ rệt, dung nhan ngày thường thanh đạm tản mạn nhiễm lên mấy phần biếng nhác sau khi “vui vẻ”, tóc mái tán loạn không ngừng mà nhẹ nhàng phất phơ. Nhìn xuống dưới là đôi mắt đang nhắm lại, mi mắt khẽ run, dấu vết chưa từng tán đi ở khóe mắt thêm vào một phần phong tình vô danh. Lý Thừa Ân kiềm chế không nổi hoan hỉ ở đáy lòng, vươn ra một tay, bụng hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Diệp Anh, “Trước rửa sạch một chút? Làm có hơi thái quá, mệt chết ngươi rồi đi?”


“Hết cách……” Tuy rằng bay đến bên tai là lời nói thản nhiên như cũ, thanh âm của Diệp Anh lại rõ ràng trầm thấp đi, đồng thời Lý Thừa Ân cảm thấy làn da mỏng mịn dưới ngón tay lại xẹt qua một hồi nóng rực, dù rằng người trong lòng quay mặt đi, một tầng ửng đỏ thẳng tắp dọc theo mang tai nọ vẫn là thấy được rõ ràng.

Sải chân bước vào nước suối róc rách, Lý Thừa Ân trước tiên cởi áo choàng Diệp Anh đang khoác ra, lại bỏ đi áo xống lăng loạn cho y, “Duỗi tay ra.” Miệng hắn vẫn sủng nịch, rất có hứng thú mà ngắm bộ dáng Diệp Anh vì bất mãn loại động tác quá mức săn sóc này mà hơi hơi cau mày, lại vẫn nghe lời mà làm y theo.

“Đừng cậy mạnh, nước suối nơi này là ——” Tiết y tiết khố tơ lụa màu tắng bị lột ra, bị quăng sang một bên cùng với áo ngoài, Diệp Anh không rõ tình huống, vừa sải bước về phía trước, ai ngờ “tõm” một cái ngã xuống, nước suối văng đầy mặt. Lý Thừa Ân đem người vớt lên ghì trong ngực, không nhanh không chậm đem lời nói hết, “Nhưng bốn phía đều là đá tảng, không tiện đặt chân.”

Diệp Anh ngồi ở trong lòng hắn cố gắng chống người dậy, hạ thân cứng còng đã lâu bị gió lạnh nửa đêm thổi có chút khó chịu, chạm đến làn nước suối ấm áp mượt mà, nhiệt khí vờn quanh, không khỏi một phen tê dại. Tuy rằng nói nhìn không thấy lại thê, cả người mềm nhũn, vẫn là nhịn không được dùng ánh mắt vô hình “lườm” hắn, không khỏi thốt ra một câu giọng Hàng Châu, “Lời của ngươi, ta nghe được chắc!” Vừa rồi một ít bọt nước vẩy ướt máy tóc y, một lọn tóc trắng rủ xuống bên tai bị đôi môi hồng nhạt mím vào, thân thể luôn cố gắng chống đỡ cũng chậm rãi thả lỏng ra, mắt mày linh động khiến Lý Thừa Ân cảm thấy cuộc đời trước mắt cũng là cực kỳ tươi đẹp.


“Rồi rồi, A Anh ta sai rồi.” Lý Thừa Ân ngẩng đầu cởi nhuyễn giáp và quần áo, tiện tay vứt đến chỗ đá xanh cách đó không xa. Hắn nâng Diệp Anh đang mơ mơ hồ hồ chìm xuống dưới lên, hôn một chút lên đỉnh đầu y, “Rửa sạch cho ngươi trước rồi lại nghỉ ngơi.”

Nửa bên mặt Diệp Anh áp ở trên bờ ngực vân cơ rõ ràng của Lý Thừa Ân, chỉ cảm thấy luồng nhiệt mịt mù vờn khắp châu thân, khắp cả người đầu nhuyễn. “Không cần……” Bây giờ chỉ muốn ngủ. Tuy nói muốn như vậy, Lý Thừa Ân lại tựa như nhìn thấu tâm tư y cố ý duỗi tay xuống nước chọc eo y, nghe Diệp Anh bất ngờ không kịp phòng, đem rên rỉ đã vọt tới yết hầu nuốt trở lại.

“Nào,” Hắn ôm lấy Diệp Anh, để người nọ xoay người đem hai tay gác lên phiến đá bằng phẳng phía trước, nửa cơ thể đều sấp xuống ngập trong nước. Lý Thừa Ân nâng phía sau y, một tay nâng eo y, một tay luồn vào giữa hai đùi dẻo dai của y, bày tay to lớn trước tiên vuốt qua phần sườn đùi trong, đem bạch trọc sót lại lần lượt rửa đi, tiếp đó cẩn thận mà duỗi một ngón tay về phía huyệt khẩu. Tiểu huyệt trước đó không lâu vừa bị đâm chọc không chút phí lực mà nuốt vào, bên trong sít chặt trơn ướt dây dưa, khiến cho Lý Thừa Ân hầu kết khẽ động. Đút thêm ngón nữa thì có vẻ miễn cưỡng, hông Diệp Anh không khống chế nổi giật bắn lên, mặt chôn trong khuỷu tay trắng nõn không hé miệng. Lý Thừa Ân nhìn y ngay cả bắp đùi cũng đang run lẩy bẩy dưới nước, rút ngón tay ra đem người kéo qua.

“A Anh?”


“Ưm……” Phát quan và đôi trâm sớm đã tháo ra, sợi tóc như tuyết phủ đầy tấm lưng gầy guộc của Diệp Anh, “Ngươi tiếp tục……” Lý Thừa Ân nhìn y trướng đỏ mặt nói ra lời này, bội phần thương yêu, liền nắm lấy cổ tay trắng tuyết của y gác lên bên cổ mình.

“Ôm chắc.” Thừa dịp Diệp Anh nâng người lên, hắn đỡ lấy cặp mông cong vểnh của người trong lòng, lấy nước làm trơn, mở ra huyệt khẩu nhét hai ngón tay vào, đợi Diệp Anh sau khi hít ngược dần dần thích ứng liền hơi hơi cong ngón tay bắt đầu câu lộng khấy đảo, trọc dịch đặc dính theo sự khuấy đảo của gợn nước ào ạt chảy xuống tản ra. Sau khi lặp lại vài lần, cảm giác không khỏe dần giảm bớt, lực độ Diệp Anh siết lấy cổ Lý Thừa Ân cũng giảm đi, nhưn là kinh ngạc hô hấp của đối phương quá mức nặng nhọc, y vội vã buông lỏng cánh tay quấn quá chặt, hai tay vô lực mà buông xuống tấm lưng rắn chắc của Lý Thừa Ân, đem mặt chôn vào hõm vai hắn. Trong mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy ngón tay Lý Thừa Ân vẫn chôn ở trong cơ thể như cũ, khuấy đảo đến mức y không thoải mái. Tẩy rửa gần được rồi đi, vậy thì……

“! ……”

Nhận ra phía sau không thích hợp, Diệp Anh ngẩng phắt đầu, cần cổ thon dài trơn bóng như bạch ngọc, “Ngươi đừng lộng……” Ngón tay chôn trong cơ thể đang không ôm ý tốt mà không ngừng thâm nhập, vẫn bảo trì tư thế hơi hơi mở ra kéo căng hậu huyệt, dòng nước ấm áp róc rách rót vào huyệt khẩu khiến loại cảm giác được lấp đầy khiến người khô nóng càng thêm rõ rệt. Y theo bản năng mà quặp lại hai chân đang vắt hở hai bên hông Lý Thừa Ân, vặn vẹo muốn nhanh chóng xuống khỏi người hắn, vừa cựa quậy một chút liền bị nắm lấy mắt cá chân.

Tiếng hô hấp nặng nề của người nọ gần ngay bên tai, cánh tay dưới nước kia nhanh chóng tóm lấy hai mắt cá, sau đó thủ pháp cố ý thả chậm một đường dọc theo cẳng chân chậm rãi trượt lên trên, khiến y cảm thấy nơi được vuốt ve đều từng trận cháy bỏng lên, thân thể mẫn cảm vì loại khoái cảm bé nhỏ này mà run rẩy, khi hoàn hồn cũng sắp bị sờ đến gốc đùi. Diệp Anh mạnh mẽ nâng chân giãy dụa làm cho mặt nước dập dềnh gợn sóng không ngừng, người lại bị Lý Thừa Ân dùng lực đè lại, không chỉ có vậy, người nọ còn ép y ngẩng đầu sau đó hôn nghiến môi y, liền sau đó thuần thục mà tách mở cánh môi y, ngậm lấy cái lưỡi mền ướt át không ngừng quấn quýt. Sau khi buông ra linh hoạt mà ở trong khoang miệng hôn mút một hồi. Diệp Anh chỉ cảm hít thở không thông, một câu còn chưa nói ra, Lý Thừa Ân đã vừa khai thác hậu huyệt chưa kịp khép của y vừa ve vuốt tiểu phúc của y, bàn tay to lớn nắm lấy thân trước đã mềm đi sáo lộng lên xuống, đầu lưỡi vẫn ở trong khoang miệng chính mình gần như tàn nhẫn mà đòi hỏi. Chỉ bạc từ khóe miệng chưa khép của hai người một đường nhỏ xuống, nhìn dưới ánh trăng có loại *** mỹ nói không nên lời. Đợi chút, không phải là nói tẩy rửa sao? ……Thế bây giờ là……?


Thủ pháp hắn quá tuyệt. Mặc dù Diệp Anh còn choáng váng suy nghĩ không minh mẫn, nhưng phân thân sau khi được vuốt ve mấy cái liền run run rẩy rẩy mà đứng lên, lúc này mới phát hiện thứ kia của Lý Thừa Ân cũng đã vừa cứng vừa nóng (///v///), dựng đứng húc vào phía sau mình. “Đối với trang chủ luôn là kiềm lòng không đậu…… Bây giờ, thế nào thì tốt đây?” Khí tức mãnh liệt bao phủ y, Lý Thừa Ân ở bên tai y khẽ nói một câu, thanh âm cũng trở nên trầm khàn. Ngón tay khuấy đảo đã cảm thấy trong tiểu huyệt sít chặt trơn ướt như tiêu hồn, chất cao sót lại trong cơ thể Diệp Anh vẫn đang tan chảy xuống, huyệt khẩu hồng nhuận co rút không ngừng tràn ra *** bạch, phiếm lên một tầng thủy quang lóng lánh —— lại như là lời mời mọc vô thanh. Rút ngón tay ra, hắn lần nữa nang Diệp Anh về phía trước, tính khí thô đỏ để ở cửa tiểu huyệt liền đâm vào. Hai người không khỏi đồng thời rên rỉ ra tiếng —— vừa rồi ở trên lưng ngựa càn quấy một phen, trong dũng đạo vừa vặn trơn mềm nhẵn mịn, Lý Thừa Ân một cú thúc vào rốt cuộc không có gì trở ngại, trong nhất thời cảm thấy tuyệt không thể tả. Tính khí thô dài của hắn kiên nhẫn tìm được nơi nào đó, tựa như một luồng điện lưu chạy qua toàn thân Diệp Anh. Lý Thừa Ân dẫn dắt Diệp Anh quàng lấy cổ mình xác nhận người sẽ không trượt xuống, liền nâng eo y bắt đầu chậm rãi trừu động,cả cây tính khí sau khi đâm vào toàn bộ lại chầm chậm rút ra, rất là giày vò người ta mà cọ sát ở huyệt động rồi lại húc vào nộn nhục phập một cái đâm vào nhụy hoa. Hắn chỉ cảm thấy hai chân Diệp Anh cuốn lấy hai sườn hắn đến mức toàn thấn hắn huyết dịch sôi trào, thể nội nóng bỏng phảng phất như đang tinh tế hôn dục vọng bột phát của mình. Người trong lòng gắt gao nhắm chặt mắt, mi tâm cũng nhíu lại, vòng eo thon gầy khó nhịn mà vặn vẹo, một đầu tóc trắng như tuyết trải lên một bên vai mình.

Trước sau đều được săn sóc, trong đầu Diệp Anh từng trận trắng xóa, mơ hồ đến mức không biết làm sao mới tốt, khoái cảm chân thật trên thân thể lại kích thích y không muốn ngừng cuộc hoan ái này lại. Lý Thừa Ân lần nào cũng đỉnh vào nơi nào đó mẫn cảm nhất trong dũng đạo, đồng thời ngón tay cái vân vê ngọc hành đang chậm rãi nhả mật của Diệp Anh, chưa được vài cái đã khiến Diệp Anh chống đỡ không nổi —— y ôm chặt cổ Lý Thừa Ân ghé vào hõm vai hắn không ngừng cọ sát, hơi thở không đều phá vụn những rên rỉ phát ra từ khóe miệng không cách nào khép lại, bờ ngực quang lõa gắt gao dán vào đối phương từng trận siết chặt.

“Ưm…… Lý Thừa Ân ngươi buông…..ra……”

Lý Thừa Ân một bên không ngừng đâm chọc lên xuống một bên ngậm lấy mang tai y nhẹ giọng trêu ghẹo, “Lại không muốn chờ ta rồi?” Nói rồi ngậm lấy vành tai Diệp Anh liếm mút, hắn đối với thân thể Diệp Anh, có lẽ còn quen thuộc hơn thân thể của mình. Mắt thấy kích thích càng thêm mãnh liệt này khiến bắp đùi đến đầu gối của Diệp Anh đều run lên, ngọc hành trong tay không ngừng lẩy bẩy mà phun ra mật dịch, kinh mạch nổi lên. Nghe được trong hơi thở của Diệp Anh đều mang theo nghẹn ngào, hắn liền hung hăng hôn mấy cái ở vành tai như châu ngọc của người nọ sau đó buông tay, lập tức Diệp Anh liền run rẩy bắn ra —— Trọc dịch màu trắng toàn bộ đều phun lên tiểu phúc rắn chắc bằng phẳng của Lý Thừa Ân, bộ vị hai người ma sát thật lâu đều trở nên ướt sượt, khoái cảm tiêu hồn thực cốt đánh sâu vào đại não, Diệp Anh theo đó siết chặt hậu đình, thoáng cái siết đến mức Lý Thừa Ân cũng đạt đến cao trào. Khiến Diệp Anh thấy kỳ quái chính là hắn lần này lại chẳng hề có ý tứ muốn tận lực kéo dài gì cả, đôi ba cái liền bắn ra, một luồng nhiệt nóng bắn vào bên trong cơ thể, y lúc này mới phát hiện mình không cách nào tự kiềm chế mà ngay cả ngón chân cũng gắt gao quặp lại, bắp đùi lại càng chỉ có thể vắt ở hai sườn Lý Thừa Ân hơn nữa liên tục co rút.

Cảm thấy giữa đùi lại là một mảng hỗn độn, không khỏi muốn chất vấn vừa rồi tẩy rửa có ích lợi gì a? Lại phải tẩy rửa lần nữa, đúng là phiền phức……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui