Mi Đại Như Viễn Sơn

Ánh trăng đổ xuống thong thả mà chiếu qua cành đào giữa xuân, hơi có mấy phần khoái ý hoa tiền nguyệt hạ, cùng người dạo chơi. Chỉ là lúc này tư thế hai người cùng dạo chơi hơi có vẻ vi diệu —— ngón tay Lý Thừa Ân nhẫn nhịn thăm dò đến phía sau Diệp Anh, ngựa quen đường cũ mà châm lửa ở khu vực mẫn cảm. Diệp Anh rũ cổ xuống, sống lưng mượt mà tựa lên lông bờm mềm mại của chiến mã, mười đầu ngón tay căng thẳng, lại chỉ có thể vô lực níu lấy vạt áo người đối diện.

Bốn bề yên ắng, chỉ có loại âm thanh đong đưa khẽ khàng khi gió đêm phất qua hoa lá, nhưng do cảm quan nhạy bén hơn hẳn người thường, loại cảm giác xấu hổ ấy vẫn khiến Diệp Anh bội phần quẫn bách, thân thể trắng ngần dần dần phiếm lên một tầng hồng mỏng. Dừng ở trong mắt Lý Thừa Ân, mâu thuẫn một bên muốn mãn nhãn mỹ cảnh như thế này, một bên lại không buông được thân thể quang lõa của Diệp Anh, thực sự nhiễm phong hàn. Hắn vươn tay kéo Diệp Anh vào trong ngực ôm càng thêm chặt, một tay đi cởi áo choàng nhung đỏ dày nặng trên lưng, giũ ra phủ lên trên thân thể Diệp Anh. Làn da quang lõa chạm đến chất tơ mềm mại, Diêp Anh khống chế không được mà rúc về phía trong ***g ngực Lý Thừa Ân, nghiêng mặt qua, trong một sát na nguyệt hoa kiều diễm chiếu rọi đến mức da người như tuyết đầu mùa, chỉ có đôi gò má hơi nổi sắc hồng nhạt. Diệp Anh buông vạt áo Lý Thừa Ân ra, đem áo choàng nhung tơ kéo đến hai vai, bởi vì ban đêm gió lạnh, không khỏi cứng thân thể. Mặc dù bị mình quấn lấy làm loại sự tình này, trừ bỏ một chút bất đắc dĩ, trên mặt Diệp Anh vẫn chỉ là thản nhiên không nhìn ra được điều gì, áo đỏ tóc trắng, tôn lên dung nhan xinh đẹp của y, một cái chớp mắt, Lý Thừa Ân phảng phất có loại ảo giác người trước mặt đang mặc giá y* (trang phục của người được gả đi).

Diệp Anh không nhìn được ánh mắt càng thêm thâm trầm của Lý Thừa Ân, cho rằng lương tâm của tên lưu manh này phát hiện, ngưng lại ý niệm làm càn trên lưng ngựa, liền an tâm mà hai tay đều buông lỏng, tự mình đem cổ áo choàng buộc chặt thêm chút. Một giây tiếp theo, y cảm thấy mình bị mũ trùm rộng thùng thình chụp lên. Tuy rằng đối với người mù mà nói thì chẳng có gì khác biệt, Diệp Anh vẫn vặn vẹo kiểu như kháng nghị một chút —— lại chẳng phải yếu không ra nổi gió, có cần thiết toàn bộ đều bao lại không?!

“A Anh, nhìn thế này, ngươi thực giống tân nương của ta……” Thanh âm của Lý Thừa Ân nói rất nhẹ, Diệp Anh lại bị nhốt trong mũ trùm, nghe được không rõ rằng lắm.


“Hửm? ……Ơ ——” Dịch thể trắng mịn hơi lạnh đột ngột tiến vào hậu huyệt, theo sau đó chính là ngón tay Lý Thừa Ân. “Sh……” Diệp Anh không khỏi hít ngược một hơi, cả người run rẩy. Vội vã xuất hành, trên người Lý Thừa Ân tất nhiên là không mang theo đồ làm trơn, lại không có kiên nhẫn trước tiên dẫn dắt Diệp Anh bắn ra một lần, chỉ đành tùy tay dính chút cao bạc hà nâng cao tinh thần, tạm dùng bôi trơn. Cũng may dược vật ôn lương, cũng không phải thập phần kích thích. Chỉ là lần này không giống dĩ vãng —— lưng ngựa xóc nảy, nhất cử nhất động đều cảm thấy khó khăn, Diệp Anh không khỏi thở hổn hển, lại bị mũ trùm che kín, không đến một chốc liền thấm ướt một mảng mé ngực của Lý Thừa Ân. Lý Thừa Ân chỉ cảm thấy Diệp Anh hiếm khi hô hấp mà động tác mạnh như vậy, bội phần thương tiếc, động tác trên tay chưa ngừng đã cúi mặt xuống đi cọ làn da nhẵn nhụi của y, một cỗ nhiệt độ hơi nóng hun thẳng về phía mặt, Diệp Anh tựa như giận dỗi mà xoay mặt qua không bằng lòng chạm hắn, Lý Thừa Ân bật cười trầm thấp cũng không cưỡng cầu, ngược lại mò đến vành tai tựa như bạch ngọc châu nọ, dùng miệng dây dưa, đùa bỡn trăm cách, lập tức cảm thấy một cỗ nhiệt độ từ bên môi thẳng tắp lan ra, liền biết Diệp Anh đã thực tủy tri vị, cũng ngây ngất đến không biết lúc này đang ở nơi đâu nữa rồi.

Lý Thừa Ân một tay khống chế cương ngựa, ngón tay ở trong thân thể Diệp Anh khuấy đảo không thôi, một mặt vẫn ở vùng cổ y hạ xuống những cái hôn môi tinh tế trùng trùng. Diệp Anh khẽ cắn răng mặc ngón tay kia làm càn, hai tay ôm lấy cổ Lý Thừa Ân, cặp đùi dẻo dai bất tri bất giác vắt ở ngang hông hắn, chiếc tất trên chân không biết khi nào đã rơi xuống ngựa, chân ngọc tùy theo động tác cất bước của con ngựa vô lực mà lắc lư lên xuống. Tiết khố cởi đến đầu gối, quấn cùng một chỗ với áo dưới cởi xuống lúc trước. Bờ mông trắng nõn ở trên yên ngựa cứng rắn sau mấy lần cọ sát y liền dần dần cảm thấy có chút chịu không nổi, thân thể vừa nghiêng liền trượt xuống dưới, liên lụy đến con ngựa cũng bắt đầu bất an.

“Nắm chặt, đừng có rớt xuống khỏi ngựa.” Thanh âm Lý Thừa Ân khàn khàn đi mấy phần, ghìm dây cương, đem ngựa dừng lại. Tiếp đó hắn rút ra ngón tay đang chôn ở trong thân thể Diệp Anh, nâng vòng eo thon gầy của y đem cặp mông cong vểnh lại nâng cao thêm một chút. Diệp Anh nghe được tựa như là chấn kinh ôm chặt cổ Lý Thừa Ân, ngón tay cũng hơi hơi trắng bệch đi. Con ngựa không kiên nhẫn mà bào đất mấy cái, lại tiếp tục đi về phía trước, Lý Thừa Ân đem cương ngựa cắn ở trên miệng, vươn tay cở đai lưng của mình ra, thứ sớm đã cương cứng như thép tức khắc bật lên sườn đùi Diệp Anh, Diệp Anh run thân thể, tự mình nâng mông lên trên, Lý Thừa Ân nắm lấy dục vọng cương lên của mình cọ sát ở tiểu huyệt khẩu kia một chút, mạnh mẽ đâm vào, dẫn tới thân thể Diệp Anh mãnh liệt run lên. Con ngựa bởi vì động tác biên độ quá lớn kinh động, tung vó chạy đi mấy bước.


Diệp Anh vốn đã bị sự xâm nhập đột ngột này làm nghẹn ngào đến suýt chút nữa không thở ra hơi, cương ngựa vẫn được Lý Thừa Ân ngậm lấy,con ngựa muốn cất bước về phía trước lại bị ngăn trở, vươn thẳng người hí vang, càng đem nhục nhận của Lý Thừa Ân đưa vào nơi hỏa nhiệt càng thêm sâu, “A!” Diệp Anh rốt cuộc nhịn không nổi rên rỉ ra tiếng, sợ hãi và khoái cảm từ tầng sâu chạy khắp các nơi trên cơ thể, làm cho y ngay cả ngón chân cũng quặp chặt lại. Lý Thừa Ân ôm chặt tấm lưng Diệp Anh, một tay giật cương ngựa, hai chân thuần thục mà khẽ kẹp bụng ngựa để cho con ngựa an định trở lại, tiếp tục chạy chậm về phía trước.

Tuy rằng tốc độ ngựa chạy cũng không nhanh, thế nhưng tần suất chấn động lên xuống khiến Diệp Anh vô lực chống đỡ, tiếng hừ đứt đứt đoạn đoạn trong khoang mũi đều là rên rỉ vụn vỡ, Lý Thừa Ân kéo xuống mũ trùm đang phủ trên đầu Diệp Anh, bắt lấy cằm y hôn mút. Chất cao ôn lương trong thân thể Diệp Anh dần dần tràn ra nơi riêng tư, da thịt sít chặt và cự nhận nóng bỏng không ngừng ma sát, sự sai trái vi diệu, lại mang đến khoái cảm hơn hẳn dĩ vãng bội phần. Theo kích thích kịch lích ngọc hành của Diệp Anh cũng chậm rãi ngẩng đầu cọ sát ở trên bụng Lý Thừa Ân, Lý Thừ Ân lại ý đồ xấu xa mà không để ý đến, Diệp Anh lại không vươn tay ra tự mình an ủi được, dần dần có chút không kiên nhẫn. Lý Thừa Ân cười nhẹ một tiếng, ở trên đôi môi phiếm thủy quang bóng loáng chóp chép liếm láp một vòng, tiếp đó vươn tay xuống dưới, nắm lấy ngọc hành của Diệp Anh, đầu chóp hình dáng xinh dẹp đã phun ra dịch thể trong suốt, Lý Thừa Ân nương theo xúc cảm trơn nhẵn này qua lại lên xuống vỗ về dục vọng của Diệp Anh, đi đến hai khối cầu tròn đầy ở phần gốc nhẹ nhàng vân vê, khoái cảm ở nơi sâu trong thân thể tiêu hồ thực cốt, Diệp Anh ngửa đầu ra sau phóng thích theo đó cắn chặt nội bích, mơ hồ không nhớ được bản thân có đem những thanh âm đáng xấu hổ kia phóng ra khỏi yết hầu hay không. Dịch thể màu nhũ bạch phun tóe ra trên áo choàng đỏ chót, mỹ nhân toàn thân mềm nhũn, quả đúng là phong tình vô hạn.

Sau khi dục vọng thỏa mãn Diệp Anh ở trong dư vị có một chốc thất thần, ngay cả Lý Thừa Ân rút ra hung khí cũng hoàn toàn không biết, thẳng đến khi y phản ứng lại đã bị Lý Thừa Ân ôm lấy xoay người một cái, trở thành cưỡi thẳng trên ngựa, hai chân chẳng còn sức lực chỉ có thể buông ở hai bên lưng ngựa, tay cũng đành phải ôm lấy cổ ngựa, lông bờm ngựa cọ lên làn da mẫn cảm, ngứa ngáy mà tiêu hồn. Lần nữa bị xâm nhập từ phía sau, tốc độ của ngựa lại nhanh thêm mấy phần, Lý Thừa Ân cơ hồ không cần thiết tự mình động thắt lưng, trong khi ngựa vụt chạy dục vọng của hắn liên tục được đưa vào u huyệt chặt chẽ.


“Quá……nhanh…… Ưm……” Diệp Anh nhả ra tiếng rên rỉ, cũng nói không rõ là tốc độ của ngựa nhanh, hay là động tác của Lý Thừa Ân nhanh, dần dần có chút chịu đựng không nổi, hai chân thon dài, kẹp đến chặt chẽ, khuôn mặt dán lên lông ngựa, trên lưng là xúc cảm áo choàng nhung ấm và nhiệt độ bờ ngực của người kia.

Lý Thừa Ân đem Diệp Anh ôm lên, cằm gác ở trên bả vai y, “Thế nào, vẫn chưa đủ nhanh?” Diệp Anh biết rõ hắn là cố tình xuyên tạc ý tứ của mình, quay đầu lườm một cái, mặc dù y nhìn không thấy, nhưng rõ rõ ràng ràng là ý tứ oán trách, tuy rằng một cái nhìn này từ Lý Thừa Ân xem ra, lại là một loại vị đạo khác.

Diệp Anh ngạc nhiên người nọ sao lại ngưng lại động tác, thế nhưng cuồng phong sậu vũ đến bất thình lình cắt ngang mọi nghi hoặc, tuấn mã phi nhanh, xuyên qua khe suối, Diệp Anh cảm thấy nước suối hơi lạnh bắn lên chân mình, giống như lúc ở Kiếm lư, khi bảo kiếm tôi nhúng vào nước bắn lên đốm lửa. Bị cuốn vào lốc xoáy dục vọng, vốn nên vô lực tư khảo, Diệp Anh lúc này suy nghĩ lại càng nghĩ càng xa, con Lý Phi Sa này vẫn là năm ngoái, bị ngũ đệ bắt được ở Hắc Long, mang về cho y. Sau đó cảm thấy tính khí quá mạnh mẽ không ai có thể thuần dưỡng, không quá thích hợp nuôi ở trong trang, nhớ đến Chiếu Dạ Bạch của người nọ ở Đông Đô tuổi tác cũng không nhỏ nữa, tức thì phái người đưa qua. Ai biết, ngựa còn chưa đến Đông Đô, đệ tử phụ trách đưa ngựa lại đến báo rằng ở trên đường giãy khỏi dây cương chạy mất rồi. Nghe được tin tức này, cũng chẳng qua là cười cười than một câu, người nọ và ngựa tốt hữu duyên vô phận. Kết quả, lúc đón năm mới, Lý Thừa Ân đến Tàng Kiếm thăm y, dưới thân lại chính là con Lý Phi Sa đã-chạy-mất này.


“Này, A Anh, ngươi nói, ngựa tốt đất Nam hiếm thấy cư nhiên để ta tóm được ở Bắc Mang, tính tình ác liệt lắm, phí không ít công phu vẫn còn chưa ngoan ngoãn nghe lời đây.”

Rất nhiều thời điểm, duyên phận cũng chỉ giống như Lý Phi Sa đã-chạy-mất này, là của ngươi thì luôn là của ngươi, xoay xoay vòng vòng, hai người vẫn là ở bên nhau. Điều này thật tốt.

Lý Thừa Ân cảm thấy Diệp Anh lại thất thần rồi, bất đắc dĩ mà than một hơi, lúc ở trên tháp cũng là như vậy, đúng thật là……thất bại. Âm thầm kẹp bụng ngựa một cái, Lý Thừa Ân đột nhiên lại buông cánh tay đang ôm lấy Diệp Anh ra, Diệp Anh một phen chao đảo, ngã gục trên cổ ngựa, đây đúng là đầu óc một mảnh trống rỗng, sắc mặt cũng có chút xanh. Lý Thừa Ân cũng cảm thấy mình cố tình gây sự như vậy là quá đáng, lại đem Diệp Anh đỡ dậy, vỗ về mà hôn hôn bờ môi không còn huyết sắc của y. Diệp Anh lúc này mới bình thường lại, phẫn nộ nói, “Lý Thừa Ân!” Gọi cả tên cùng họ, đây là tức giận rồi —— Lý Thừa Ân nắm lấy dục vọng trước người Diệp Anh, xuất ra đủ mọi kỹ xảo vỗ về, lại dỗ dàng đến mức khuôn mặt Diệp Anh khôi phục sắc ửng hồng. Ngắm người thở dốc không ngừng trong lòng, Lý Thừa Ân thêm nhanh động tác, trong nháy mắt đạt tới cao trào, hắn sít sao ôm siết lấy vòng eo Diệp Anh, hận không thể đem y nhu tiến vào trong thân thể mình.

Lăn lộn như vậy, nguyên bản dịch trạm mấy canh giờ liền đến không biết được khi nào mới có thể tới nơi, đêm đã khuya, Lý Thừa Ân cũng không tính chạy đi nữa. Hai người xuống ngựa ở một nơi núi trũng, Lý Thừa Ân nhìn thế núi một chút, nghĩ đến không xa nơi này có lẽ có ôn tuyền, liền đề nghị, đến nơi đó qua đêm. Diệp Anh tất nhiên là chẳng quản những chuyện đó, y bây giờ chỉ muốn tìm một nơi chỉnh lý lại cái thân xác nhờ phúc của người này mà biến thành một mảnh hỗn độn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui