Ngày đó thời gian chờ đợi trước khi đi cũng không lâu lắm, đội xe rầm rộ Tàng Kiếm phái tới thẳng tuốt được Diệp Phàm mang tới chân núi Bắc Mang, người có tinh mắt nhìn vào, có lẽ còn phải có chút xấu hổ. Lý Thừa Ân cũng không để ý cho lắm, tầm mắt phóng xa từ trên cao nhìn xuống, trên sơn đạo khúc khuỷu lộ lõ vẻ hiu quạnh đầy rẫy thiếu niên áo vàng thúc bạch mã mà tới, dung nhan rạng rỡ, ánh sáng lóa mắt. Hắn trong lòng suy tính, đi theo Diệp Phàm, chắc hẳn phần lớn là đệ tử trẻ tuổi, đợi đội xe đi đến chỗ gần nhìn xem, quả như dự đoán. Toàn bộ đều là tóc đen buộc lên cao cao, hai loại kiếm khinh trọng ấn theo quy củ đeo ở sau lưng, những nét đẹp tuấn lãng của người thiếu niên đã không che giấu nổi, từ đuôi mày và thái dương lộ một chút ra, ở trên mỗi khuôn mặt đoan chính toát ra. Lý Thừa Ân đã nghe thấy thanh âm ca ngợi tán thán phía sau, lại nhịn không được xoay mặt qua nhìn Diệp Anh đang đứng bên cạnh một cái. Hắn tựa hồ đã dưỡng thành một loại thói quen nào đó, luôn muốn nhìn khuôn mặt chính diện của Diệp Anh một cái, ngắm thần sắc an bình của y, đường nét nhu hòa, đôi môi hồng nhạt có một tia gương lên mơ hồ, mái tóc buộc cao rủ xuống bị gió thổi mà ưu nhã phấp phới. Bọn họ đến rồi. Lý Thừa Ân ôm lấy thắt lưng Diệp Anh, kề đến bên tai y nhỏ giọng nói một câu. Ừm, bên kia liền khẽ khàng đáp lời, đem tay đặt vào lòng bàn tay hắn. Khi dắt Diệp Anh xuống khỏi lầu cao, rít gào một tiếng gió, với hắn mà nói đã là gió bắc Tư Không thấy quen chẳng hiểu tại sao trở nên càng lớn, hắn nhìn ra phía bên ngoài, trong mắt chiếu ra đội xe nghiêm chỉnh chờ phân phó, bàn tay lại đặt lên những ngón tay an tĩnh đến cơ hồ lộ ra mấy phần như thuận của Diệp Anh. Hắn nhớ đến những lời nói khó mà gặp mặt nữa, trong lòng bỗng dưng sinh ra không muốn giống như một sợi tơ mảnh mà chắc chắn, cuồn cuộn không ngừng mà quấn quanh thít chặt, khiến đôi mắt của hắn ở trong tiếng gió phần phật trở nên ấm nóng.
Ra mắt Lý Tướng quân, thanh niên dẫn đầu cẩm y bạch mã, ghìm dây cương đi xuống cao giọng hành lễ. Lý Thừa Ân có mấy năm chưa từng gặp qua người đệ đệ nhỏ nhất cũng ầm ĩ nhất này của Diệp Anh. Diệp Phàm giữa mi vũ nhiều thêm trầm ổn thành thục, đôi mắt trong trẻo như sao sáng, rạng ngời như có ánh sáng, càng thêm anh tuấn chói mắt. Mặc dù lời đồn về ngũ thiếu gia Tàng Kiếm trên giang hồ có nhiều như vậy, bình tĩnh mà xem xét thì Lý Thừa Ân rất thích người trẻ tuổi anh khí bừng bừng này. Những sự tình liên quan đến Diệp Phàm, nhiều vô số kể, Lý Thừa Ân ít nhiều cũng biết một chút, mà trước tiên không nói phải trái chính tà, hắn cũng không thể không than thở vị ngũ thiếu giai niên lỷ nhỏ nhất này, mới là vị công tử tiêu sái sảng khoái không chịu bó buộc đệ nhất Diệp gia. Hơn nữa, giữa mắt mày Diệp Phàm có một chút bóng dáng Diệp Anh. Nói đến đây, liền hơi có chút ý tứ ái ốc cập ô*. (yêu ai thì cũng yêu luôn con quạ đậu trên mái nhà ngta = yêu ai yêu cả đường đi)
Đại ca. Đôi bên nói xong những lời lẽ khách sáo, Diệp Phàm theo bản năng sải mấy bước về phía trước, kéo tay Diệp Anh gọi một câu, hắn và đệ tử Tàng Kiếm phía sau, trên mặt đều là vui sướng tràn đầy trong lời nói. Ừ, để trong nhà lo lắng rồi. Diệp Anh tuy là vẫn thản nhiên, lại cũng vừa nói vừa sải bước qua phía bên cạnh đệ đệ y. Hai người đứng cách Lý Thừa Ân có chút khoảng cách, Diệp Phàm mới ngẩng đầu tiếp tục nói với Lý Thừa Ân, sự tình cụ thể, trong thư nhị ca gửi Lý Phủ chủ đều nhất nhất nói qua rồi, Phàm không lại lắm lời nữa. Mười ngày này đại ca ở Đông Đô, toàn trang trên dưới đều rất mong nhớ, về phần quấy rầy nơi này của Lý Tướng quân, ngày khác Tàng Kiếm sơn trang nhất định tới đây bồi lễ.
Lời tuy rằng nói vậy, ai mới nên bồi lễ, trong lòng đôi bên đều rõ ràng. Lý Thừa Ân nghe Diệp Phàm phen này lựa từ ôn nhã lại ẩn giấu sắc bén, không khỏi nhớ đến hờn giận khắc chế thật tốt trong phong thư đến từ Lâu Ngoại lâu kia, khóe miệng nổi lên chút ý cười, nói quý sơn trang quá mức khách khí rồi, vẫn mong ngũ thiếu gia sau khi về trang giúp ta nói tốt vài câu, chớ để Tàng Kiếm chê trách nơi này tiếp đón khách quý không chu đáo vân vân. Diệp Phàm nghe xong cũng cười, trên mặt Diệp Anh lại không khỏi có chút ửng đỏ không được tự nhiên, Lý Thừa Ân cười cười rồi thu lại cảm xúc, trầm giọng nói Trang chủ đi chuyến này, tự mình bảo trọng. Những lời trong tình cảnh này, dù không sánh được với những lời riêng tư tình ý sâu nặng, nói chung vẫn là phải nói, chua sót khi nói ra, cũng chỉ tự mình đặt ở trong lòng. Tâm tư ngàn mối vạn mối, đến ngày kết thúc này cũng chỉ hóa thành tiếng thở dài cuối câu như có như không.
Tướng quân cũng vậy. Diệp Anh môi khẽ động, thanh âm bình tĩnh, rủ mắt giống như trước đây, kim y rộng rãi bị gió thổi đến sàn sạt lay động, hành lễ ly biệt với hắn.
Hắn nhìn Diệp Phàm tự mình dìu người kia tiến vào cỗ xe ngựa mang tới. Khi rèm xe vén lên, phảng phất có thể trông thấy nữ quyến ngồi bên trong, ước chừng là La Phù Tiên đi? Trước khi vào xe, Diệp Phàm nghiêng đầu như là đang nói gì đó với Diệp Anh, hình như dùng nhuyễn ngữ của quê hương đất nam, lại cách khá xa, nghe không rõ lắm. Chỉ có thể mơ hồ trông thấy khóe miệng người làm ca ca hơi hơi cong lên, nâng tay lên vỗ về gương mặt đệ đệ. Tiểu hài tử một bộ dáng cao hứng phấn khởi, nhìn vào khiến trong lòng người ta ấm áp vui vẻ. Dung nhan huynh đệ hai người đều là cực xinh đẹp, ở trong ánh mặt trời mùa xuân trong sáng mà ấm áp lộ vẻ an bình người vui. Diệp Anh buông tay ra tiến vào xe ngựa, Diệp Phàm liền không nói gì nữa, thúc ngựa đi về phía đội xe phía trước. Đệ tử theo sát phía sau cũng dồn dập kéo cương xoay đầu ngựa, tuấn mã cui đầu vẫy đuôi, vươn người hí vang. Một nhánh này phụng theo mệnh lệnh trong trang đi vội đến Lạc Dương mang đội xe của Trang chủ về, lại phải ở đây bôn ba mấy ngày đi trở về Tàng Kiếm sơn trang.
Trong khi thân xe quay lại, nghe được một hai tiếng hỏi thăm nhu hòa. Tay áo vàng ròng khắc hoa của nữ tử thật dài, một dải trải xuống dưới quét qua song cửa sổ, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn đáp lên mép tấm rèm. Có lẽ là để hành động thuận tiện, nàng hơi thò người ra phía trước, mơ hồ lộ ra non nửa khuôn mặt đoan trang. Lý Thừa Ân nhìn vào trong mắt, trong lòng nói phong tư nghi thái như vậy, người cùng bên trong quả nhiên là La Phù Tiên. Không bao lâu, tấm rèm nhiều lớp lần lượt buông xuống, thân ảnh của Diệp Anh liền chậm rãi ẩn vào trong đó.
Diệp Anh đến đây xin tạm biệt Tướng quân.
Một câu nói này, hai người trước đây ly biệt Diệp Anh đã từng nói, ở trong những mộng cảnh hoặc tốt hoặc xấu, hỗn độn rối rắm của Lý Thừa Ân, y cũng từng nói qua. Ngày gặp nhau đẹp như rượu nguyên chất, khiến Lý Thừa Ân không nguyện đi nghĩ nhiều đến đau thương ly biệt, cũng không nguyện đi nghĩ nhiều về nỗi lẻ loi sâu thẳm trong câu nói này. Một câu này mang theo lời từ biệt bất đắc dĩ như gió nhẹ phất qua tai, nhẹ mà lại khẽ, lại cơ hồ khiến người hoảng hoảng hốt hốt không biết thân này nơi đâu. Đội xe kéo dài của Tàng Kiếm ở giữa sơn lộ phát tiếng kẽo kẹt, bánh xe nghiền qua sơn đạo tuổi tác lâu đời, mang theo con người kia dần dần mà đi xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...