Buổi sáng hôm đó nhóm tiểu thị nữ trong Thiên Trạch lâu theo lệ bưng y quan tiến vào phòng ngủ của Trang chủ. Cô bé hầu hạ bên cạnh đợi lâu không thấy người, nhịn không được gạt tấm rèm tơ lụa ra nhẹ chân nhẹ tay đi vào. Liền trông thấy một góc thảm Lăng Hoa mỏng trên hương tháp trượt xuống dưới đất, ngọn nến trước tháp cơ hồ cháy hết cả một trản sáp, trên tẩm thai chăn gấm trống không, cửa sổ lại mở, hai cánh cửa không khép kín, trong làn gió hơi ấm đầu xuân khẽ khẽ va đập, lúc mở lúc đóng.
Bức thư Lý Thừa Ân để lại trên thư án được La Phù Tiên sai người đưa tới tay Diệp Huy.
Mấy vị trong trang đều được mời đến Tẩy Tâm đường. Tay cầm thư của Diệp Huy còn đang run rẩy, nghiến răng, mắt lộ hung quang, ba người đứng phía dưới đều thấp thỏm không yên, thở mạnh cũng chẳng dám. Diệp Phàm tính bình tĩnh không đủ, đứng một lúc liền cảm thấy nhàm chán, lén liếc mấy cái sang bên cạnh. Tam ca hắn mặt không cảm xúc, tứ ca hắn ý cười đầy ắp, lại đều là một bộ dáng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Hắn thu hồi tầm mắt, đúng lúc va chạm với đường nhìn của nhị ca hắn, Diệp ngũ thiếu giật mình một cái mà chặc một tiếng liền đứng yên. Diệp Huy trằng hắn một cái, nhưng cũng không làm khó thêm gì cả, đột nhiên trầm giọng nói một mảnh gia nghiệp phụ thân sáng lập, giữ không nổi huynh để năm người, Huy thấy thẹn với phụ thân nha.
Không chỉ Diệp Phàm, hai người còn lại nghe lời này cũng cảm thấy kỳ quái. Ngoại trừ Diệp Huy, Diệp Vỹ lớn tuổi nhất, hơn nữa mơ mơ hồ hồ đều có chút hiểu biết phen này không như bình thường hẳn là có quan hệ không hề nông tới đại ca, nhịn không được hỏi nhị ca sao lại nói lời này, cùng với đại ca rốt cuộc đi đâu mất rồi?
Diệp Huy lại ra sức trừng Diệp Vỹ một cái, đem bức thư trong tay mở ra, vẫy vẫy trước mắt ba người họ. Diệp Vỹ vừa liếc một cái liền thấy rõ trên giấy viết thư đóng con dấu Thiên Sách phủ, phía dưới còn có thêm ấn quan phủ. Trong nhất thời mấy người đứng phía dưới đều tâm tỏ dạ tường mà à một tiếng, bị Diệp Huy trừng một phát, liền cuống quít đem tình tự thả lỏng lộ ra trên mặt thu lại.
Con dấu này sẽ không có giả, nhị ca còn lo lắng gì nữa? Diệp Mông tâm nhãn thành thực nhất, thẳng thắn mà nói ra, đại ca là bị chủ nhân Lý phủ mang đi rồi. Gần đây thái bình vô sự, chẳng bao lâu Đông Đô lại có cảnh sắc náo nhiệt đáng xem, mười phần thì có đến tám chín là được mang qua đó giải sầu rồi. Muốn ta nói, đại ca ngày ngày cứ ở lại trong trang cũng buồn, ra ngoài đi dạo chẳng lẽ không tốt ư? Phàm đệ sau khi trở về cũng thường xuất trang, cũng chưa từng gặp phải hung hiểm gì.
Ngươi cho rằng người nào cũng giống Phàm đệ của ngươi ấy à? Nó đi ra ngoài, rước bao nhiêu phiền toái trở về? Diệp Huy được một câu nói này nhắc nhở, hận sắt không thành thép, trợn trừng mắt mà nhìn Diệp Phàm. Nào có lý đó, Anh quốc công thân là Thống lĩnh Thiên Sách phủ, là trọng thần trong triều, thân phận tôn quý, trên giang hồ cũng là uy danh lan xa, vì sao phải làm vu tập kích ban đêm thế này? Nếu hắn có thể có lễ có phép, đường xa mà đến, Diệp mỗ lẽ nào có thể cự tuyệt ngoài cửa hay sao?
Cái này cũng khó nói, không biết chừng nhị ca huynh…… Diệp Phàm kìm lòng không đậu, bật thốt ra. Mắt thấy ngũ đệ sắp dẫn lửa thiêu thân, Diệp Vỹ vội vã chuyển hướng câu chuyện. Nhị ca đương nhiên sẽ không làm như vậy, Diệp gia ta tuy rằng lập nghiệp chưa lâu, cũng kết giao rộng bằng hữu bốn bể, chưa từng cự tuyệt ngoài cửa cái loại cách làm nhỏ nhen này……
Huynh nói bằng hữu bốn bể cụ thể là ai a tam ca.
……
Phàm Nhi nói, thực ra cũng không sai. Diệp Huy có chút bị mấy người đệ đệ làm chóng váng, cáu kỉnh qua lại mấy bước, lúc này mới ngừng lại lần nữa trở về đứng trước mặt bọn họ. Huy vẫn luôn có nghi hoặc khó giải. Tàng Kiếm ta thạo rèn đúc thiên hạ vang danh, làm ăn qua lại với quan phủ cũng là chuyện thường, ngoại trừ điều khoản lớn thì công việc cụ thể thuộc bổn phẩn của Huy, đại ca cũng chẳng xem qua. Từ chủ nhân Lý phủ đến cửa, tiếp đến đơn hàng của Thiên Sách phủ, tình huống lại chẳng giống nhau. Ta nghĩ Thiên Sách vỗn là đất dụng binh, Phủ chủ lại khó có được là bạn của Trang chủ, thường thường đem khoản nợ vụn vặt trên mặt binh giáp xóa đi cho. Năm nay cảnh nội không yên, chiến hỏa có xu thế nổi lên, thời điểm trước đây một chút cùng tán gẫu với đại ca, huynh ấy nói phải mở lò luyện đúc thương, đây là muốn cho ai, ngươi và ta đều rõ. Huy đặt tay lên ngực tự hỏi, Tàng Kiếm sơn trang đối với quan phủ không hề hổ thẹn, chủ nhân Lý phủ cư nhiên liền vô thanh vô tức như vậy mà đem đại ca mang đi. Sợ là lần sau lại đến, Diệp mỗ liền mời hắn ăn chè bế môn! (cho khách ăn chè-bế-môn chính là ko cho khách vào nhà)
Thế, cũng không hẳn đại ca không vui lòng a.
Lắm miệng!
Diệp Phương Trí hôm đó đi đến Kiếm trủng, nhắc đến Nhị trang chủ cả ngày bất mãn không vui với Diệp Lăng Liệt, bởi vậy mấy món nợ khó chơi đều xuống dưới tay hắn. Diệp Lăng Liệt ngồi ngay ngắn, không cho là đúng mà nói mấy chuyện về sổ sách ngươi tùy tiện là được rồi, có rảnh không bằng đến ở cùng ta nhiều hơn. (có mùi JQ)
Ta không thèm, đến nữa ngươi lại muốn ta dùng kiếm cùng ngươi. Ta về kiếm thuật không bằng ngươi, ngươi lại không phải là không biết. Lăng Liệt, ta xin Trang chủ để ngươi ra ngoài giúp ta tính sổ sách có được không?
Ta nhìn thấy sổ sách liền đau đầu ngươi không biết à?
Hai người nhìn nhau nửa buổi đều thở dài, dị khẩu đồng thanh mà nói Tàng Kiếm nếu như dựa vào loại người như người thì xong đời rồi.
Ngày hôm sau khi Diệp Huy tự mình đi gặp Diệp Mạnh Thu vẫn cứ còn chút lo lắng không yên. Thị nữ ngoài cửa truyền lời nói Nhị thiếu gia đến, hắn bước qua ngưỡng cửa đang muốn tiến vào trong phòng, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ mơ hồ của trẻ nhỏ, nghe ra tựa hồ còn mang theo mấy phần nghẹn ngào.
“Nàng ta không bằng Đa Đa! Nàng ta chính là không bằng Đa Đa!”
Là Kỳ Phi? Diệp Huy cảm thấy kỳ quái. Cô bé gần đây đi theo phụ thân, hơn nữa đứa bé gái gần đây nữ quyến họ hàng xa trong nhà mang đến, cũng tạm ở nơi này. Kỳ Phi chắp tay sau lưng đứng trqoqsc mặt Diệp Mạnh Thu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, miệng nhỏ ấm ức mà bĩu ra. Đây đúng là chuyện lạ, phụ thân thương cháu gái nhỏ nhất, hôm nay đây là ầm ĩ đâu ra vậy. Diệp Huy đứng lại nhìn vào trong một cái, quả như dự đoán, trong lòng thị nữ ở phòng trong còn có một cục tròn màu vàng nhào vào đang khóc.
“Liên Nhi tính cách mềm yếu chút, ngươi liền bắt nạt nó,” phụ thân ngồi đó, không như trước đây ôn hòa đến thế, “Hôm nay bên dưới tìm không ra người giống vậy, ngươi trách nó không bằng Đa Đa, không có đạo lý này đâu.”
“Đa Đa đi đến nơi khác rồi,” Diệp Kỳ Phi hít hít mũi ngẩng mặt lên, “Con đi giải thích với Liên Liên. Ông nội, con……con một ngày nào đó phải đem Đa Đa tìm trở về!”
Diệp Huy nghe xong âm thầm thở dài. Trẻ con vẫn chưa hiểu gì cả, nước mắt trét đầy trên khuôn mặt nhỏ lại vẫn một bộ biểu tình kiên định. Thị nữ một bên vội vã nhìn ánh mắt ra hiệu tiến lên ôn cô bé, nói Nhị trang chủ đã đến, tiểu tiểu thư chúng ta ra ngoài trước thôi. Diệp Kỳ Phi nghẹn ngào kêu một tiếng nhị bá, hai nắm tay mềm liền đều ôm lấy cổ người lớn thút tha thút thít mà được mang ra ngoài.
Diệp Huy vấn an, tỉ mỉ nhìn khí sắc phụ thân, cảm thấy vẫn tốt, tâm lý nhất thời buông xuống không ít. Thị nữ phía sau lập tức rót trà dâng, lại đốt thêm một lư hương tốt. Hương thơm sưởi ấm chậm rãi bốc lên, trong nội thất không quá lớn thập phần thư thích ấm cúng. Mấy năm gần đây phụ thân đem sự tình lớn nhỏ trong sơn trang tất cả đều giao cho huynh đệ năm người, dần dần rút ra lui về sau, hưởng thụ một phen sinh hoạt của người lão niên, ngược lại cũng khá vui vẻ.
Kỳ Phi là được trong nhà nuông chiều, đợi con bé lớn thêm chút, học chút quy củ này liền ổn thôi. Theo con thấy, vẫn là đem Kỳ Phi và Liên Nhi mang đến nơi khác ở là được, đỡ phải ở nơi này của phụ thân ầm ĩ đến độ không yên ổn……
Không cần, không cần. Học quy củ cái gì chứ? Diệp Mạnh Thu uống trà, trên mặt thoáng hiện chút ý cười, đám trẻ con ồn ào, ta thấy cũng thú vị.
Phụ thân hà tất nhắc đến chuyện Đa Đa với Kỳ Phi, nếu cô bé thực sự đi rồi, trong trang chẳng phải lại là một phen chân tay luông cuống sao.
Kỳ Phi tính tình thẳng thắn, người ngay nói thẳng, Đa Đa đi rồi liền làm cho trong lòng con bé một hồi không yên, một ngày nào đó sẽ muốn đi. Ta già rồi, già rồi, nhìn Kỳ Phi, trong lòng cũng tốt lên một chút. Lão nhân nói rồi lại nói không khỏi bắt đầu oán giận, mấy người các ngươi bình thường đều bận đến không thể đến gặp ta, cư nhiên còn muốn đem Kỳ Phi đi nơi khác? Nó cũng đã bên ta mấy năm này. Diệp Huy nghe xong cười xòa nói phụ thân nói chí phải, không mang con bé đi nơi khác nữa, cứ để bên cạnh người.
Diệp Mạnh Thu vẫn không hài lòng, quải trượng gõ bùm bụp, nói lão tam đã có Kỳ Phi, vạy còn ngươi? Hôn nhân đại sự của người làm ca ca là ngươi có phải nên đả đổng rồi hay không?
Người làm con chán nản, im lặng nửa buổi đành phải nói cha cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa, còn sớm, cũng chưa có người thích hợp. Diệp Mạnh Thu sớm đã nghe hắn đem lời này nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, chỉ đành bất đắc dĩ mà thở dài một hơi. Ngươi là làm sao vậy? Năm ấy ta cũng là phải thay ngươi đề cập chuyện cưới xin với chủ nhân Tú phương, thật không dễ dàng chờ đến khi ta được nhàn rỗi, lại hay tin cô nương người ta trở về Miêu Cương mất rồi. Chuyện của Khúc Vân đã qua bao nhiêu năm cũng là một nút thắt trong lòng, Diệp Huy trầm mặc một lúc muộn thanh muộn khí mà nói, là con có lỗi với nàng.
Ta mấy năm này, đem rất nhiều sự tình từ trước lật qua lật lại suy ngẫm một phen. Mấy người huynh đệ các ngươi, về nhân duyên đều trắc trở. Con dâu Liễu gia (Liễu Phù Vân?), kết quả như vậy, tuy là ta cũng không nghĩ đến….. Lão nhân than thở một tiếng. Ngoại tộc thì ngoại tộc, thế gia lại coi là gì? Đáng tiếc thời điểm ấy không hiểu những đạo lý này. Cho nên lần này Phàm Nhi đem cô nương người ta mang về, ta liền nghĩ chuyện Đường gia bên kia truy cứu, chuyện Liễu gia bên này không thuận không buông, có thể cưới, thì cứ cưới đi. Đệ đệ ngươi từ nhỏ ở bên ngoài chịu nạn một phen, nó nếu như có thể thu tâm an ổn xây dựng một gia đình, ta liền chẳng cầu gì hơn. Ngươi hiện tại chủ chưởng sơn trang, nói cho ngươi nghe, cũng là bày tỏ ý tứ của phụ thân ngươi.
Hôn sự của Phàm đệ, đại thể đã định ra rồi. Diệp Huy trầm ngâm nói, Đường gia Liễu gia, nhi tử tự có tính toán, tuyệt đối sẽ không phiền đến phụ thân. Hắn ngừng một chút, rốt cuộc nói, phụ thân, so với hôn sự của ngũ đệ, nhi tử có một chuyện càng thêm trọng yếu hơn muốn nói với phụ thân.
Ta thấy ngươi từ khi vào cửa liền tâm sự nặng nề, bây giờ rốt cuộc muốn nói rồi ư? Diệp Mạnh Thu ha hả cười trêu chọc hắn, nói đi. Từ từ, trước tiên để ta đoán một cái. Nếu không phải là hôn sự của Phàm Nhi, cũng không phải chuyện của chính ngươi…… Đúng rồi, Huy Nhi, A Anh hôm nay sao lại không cùng đến với ngươi?
Diệp Huy trong lòng còn đang do dự, chần chần chừ chừ rốt cuộc cũng mở miệng. Việc con muốn nói chính là chuyện của đại ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...