Mẹ đẻ mất sớm, cha chẳng quan tâm đến chuyện gì, khiến Lâm Mị học được
cách quan sát nét mặt người khác từ khi còn nhỏ, lúc này thấy thần sắc
La Minh Tú, lòng liền biết trang phục mình đang mặc có vấn đề gì đó,
nàng xoay người, dẫn bà vú về phòng, lặng lẽ nói nhỏ: “Cho dù bộ quần áo này không có vấn đề gì, tạm thời không mặc vẫn hơn, mặc quần áo cháu
mang đến là được rồi!”
Lâm Mị quay người về phòng, La Minh Tú
quay sang khiển trách tiểu nha đầu: “Đang muốn xem cô ta làm trò cười,
ngươi cười thành tiếng như vậy, khiến cô ta đi về thay quần áo rồi,
không có trò cười để xem.”
Tiểu nha đầu vẫn cười sằng sặc: “Tiểu
thư ơi, cháu không nhịn được thật mà! Đây vốn là bộ quần áo tiểu thư làm tặng phu nhân nhân dịp sinh thần bà ấy, cổ tay áo còn thêu chữ phúc thọ song toàn, vừa nhìn đã biết là xiêm y mừng thọ, cô ta cũng được đấy,
thế mà cũng dám mặc lên người. Nếu chỉ nhìn thấy lưng chắc cháu còn
tưởng cô ta là phu nhân!”
La Minh Tú cười không nổi. Sinh thần Tô phu nhân, cô ta vất vả cực nhọc làm xiêm y tặng bà, Tô phu nhân không
mặc cũng thôi đi, lại tùy tiện đưa cho Lâm Mị, từ đó có thể suy ra, Tô
phu nhân không ưa cô ta, và không ưa đến mức nào.
Lâm Mị vì vậy
mà chậm trễ, khi quay lại, trời đã tối, mọi người đang chờ nàng, Tô phu
nhân oán trách nói: “Sao con lại tới muộn vậy?”
“Cháu mới ra đến
cửa thì bị bẩn áo, phải quay lại thay quần áo nên bị muộn ạ.” Không biết là do mặc quần áo của bản thân nên thoải mái, hay do trong tay có tiền
nên tâm trạng bất đồng, tóm lại, Lâm Mị có dáng vẻ cực kỳ tự nhiên hào
phóng. Đi tới làm quen mọi người, lại thỉnh an Mạc phu nhân.
Mạc
phu nhân là cháu gọi Tô lão phu nhân là cô ruột, năm nay ba mươi lăm
tuổi, bà có ngoại hình đầy đặn phúc hậu, tươi cười thân thiện, sau mấy
câu xã giao bắt buộc, kéo tay Lâm Mị xuýt xoa nói: “Dịch Châu đúng là
đất lành, thủy thổ dưỡng nhân, ai nấy đều là mỹ nhân. Như Lâm tiểu thư
đây, bảo người khác không thương cũng khó?”
Ngồi đây có ba vị
tiểu thư, La Minh Tú mặc áo đơn màu vàng nhạt, thanh tú khả ái. Con gái
Mạc phu nhân là Mạc Song Kỳ mặc váy dài đỏ tươi, xinh đẹp vô song. Lâm
Mị mặc váy dài màu lam nhạt, nửa cũ nửa mới, tôn lên nước da bạch ngọc
của nàng, càng thêm xinh đẹp mỹ miều. Mạc phu nhân khen xong, Tô phu
nhân lại cười nói: “Đấy là tại cô chưa gặp mẹ con bé, đấy mới gọi là mỹ
nhân đích thực. Diện mạo này của con bé, tối đa cũng mới có năm, sáu
phần của người mẹ khi xưa thôi. Trong số đám bạn tốt năm đó của ta, mẫu
thân con bé là có bề ngoài xuất chúng nhất, tiếc là sau lại…”
Năm đó tại Dịch Châu, Cố Khả Nhi nổi tiếng tài mạo song toàn, lại khăng
khăng muốn gả cho Lâm Lỗi, đức ông chồng của Cố Khả Nhi không ra gì,
khiến người quen của bà cứ nhắc đến chuyện đó là lại lắc đầu thở dài.
Trong bữa tiệc Mạc phu nhân có nhắc tới trạng nguyên khoa trước là Liễu Vĩnh, cười nói: “Liễu Trạng nguyên với Mạc gia nhà ta, có chút quan hệ họ
hàng, bây giờ chúng ta tới, đang muốn để Song Bách tới cửa bái phỏng một phen, học vấn cũng được mở mang đôi chút.”
Lâm Mị tinh ý nhận
ra, vừa nhắc tới Liễu Vĩnh, nhãn thần Mạc Song Kỳ lại sáng long lanh,
toàn thân như tỏa hào quang, không khỏi nhìn cô ấy thêm vài lần.
Không sai, đúng là Liễu Vĩnh có chút quan hệ họ hàng với Mạc gia, lúc trước
từng tá túc tại Mạc gia đèn sách, với Mạc Song Bách cũng có giao tình.
Thường xuyên qua lại, đương nhiên là từng gặp Mạc Song Kỳ. Khi ấy, gia
cảnh Liễu Vĩnh sa sút, chỉ mới trúng tú tài, đương nhiên không dám nhờ
người mai mối đến Mạc gia cầu hôn. Mạc Song Kỳ lại vẫn âm thầm chờ đợi.
Hai năm trước, Liễu Vĩnh lên kinh dự thi, trúng trạng nguyên, Mạc Song Kỳ
sụp đổ, lòng thầm đoán Liễu Vĩnh chắc chắn sẽ cưới con gái nhà quyền quý trong kinh, sẽ không về quê hỏi cưới cô ấy. Cô ấy và Liễu Vĩnh đã hết
duyên từ đây. Không thể ngờ, hai năm trôi qua, vẫn không nghe được tin
tức Liễu Vĩnh cưới vợ.
Trên danh nghĩa, Liễu Vĩnh là môn sinh
Thiên tử, trong mắt người nhà quê, là tương lai rộng mở. Kì thực, hắn ở
kinh thành không có chỗ dựa vững chắc, không có căn cơ, so với thiếu gia của thế gia kinh thành, vẫn không bằng được. Tuy được ân sư coi trọng,
được giao một chức vụ không nặng không nhẹ trong Hàn Lâm Viện, nhưng
muốn phát huy sở trường, trong lúc nhất thời là hoàn toàn vô vọng.
Liễu Vĩnh cũng là kẻ có dã tâm, hắn đánh giá bản thân, tự thấy, trừ ra tài
hoa, còn có tướng mạo đẹp mắt, vì thế, hắn bèn dựa vào tướng mạo đẹp
mắt, dụng tâm tìm một nhà vợ quyền quý, làm bàn đạp cho tiền đồ của
mình. Cũng bởi vậy, hắn chỉ chờ thời cơ, trì hoãn chuyện hôn nhân.
Mạc Song Kỳ ngây ngô khờ khạo, một lòng tin là Liễu Vĩnh không thành thân,
chỉ có vì cô ấy. Lần này theo mẫu thân lên kinh, cũng muốn tìm Liễu Vĩnh để hỏi cho rõ ràng.
Mạc phu nhân vì Mạc Song Kỳ đã mười sáu, lại chưa hứa hôn với ai, cơ hồ sầu muốn bạc tóc. Lần này dẫn theo Mạc Song
Kỳ lên kinh, cũng có ý tìm cho con gái một hôn sự tốt ở kinh thành. Khi
chưa tới nơi, bà từng mơ hồ nghĩ qua, Tô Trọng Tinh năm nay mười sáu
tuổi, cùng tuổi với Mạc Song Kỳ, nếu có thể vừa mắt, hôn sự này tự nhiên có hy vọng.
Không thể ngờ mới bước chân vào Tô phủ, Tô phu nhân
liền thông báo, Tô thái gia đã đính hôn cho Tô Trọng Tinh, vị hôn thê
Lâm Mị đang sống trong Tô phủ, chỉ chờ chọn ngày thành hôn. Mạc phu nhân như bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tô gia
là danh môn kinh thành, khách khứa qua lại không phải kẻ giàu có cũng là người quyền quý, nếu có thể tìm cho Mạc Song Kỳ một hôn phu từ số đó,
so với Tô Trọng Tinh cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Bây giờ Tô phu nhân
đã tỏ rõ thái độ, Lâm Mị chính là thiếu phu nhân tương lai của Tô phủ,
đương nhiên là bà ấy dụng tâm làm thân.
La Minh Tú thấy Mạc phu
nhân đối với ai cũng cười tít mắt, kì thực thân mật với Lâm Mị hơn người khác nhiều, nhanh chóng tức điên. Trong những bữa tiệc thế này của dĩ
vãng, có ai không coi cô ta như nữ chủ nhân tương lai của Tô phủ để đối
đãi, Lâm Mị vừa xuất hiện, gió đã đổi chiều?
Chuyện Tô lão phu
nhân tìm Lâm Mị để thuyết phục ban sáng, Tô phu nhân đã biết, lúc này
gặp Mạc phu nhân dẫn theo con gái vào phủ, lòng càng minh bạch thêm mấy
phần, tự nhiên muốn nhân bữa tiệc này mà tỏ rõ thân phận của Lâm Mị,
cũng nhân đó mà chỉ rõ rằng hôn sự này sẽ không thay đổi. Tô phu nhân
liền nhắc lại một lượt giao tình của Tô thái gia và Lâm thái gia năm
xưa, tài hoa của Cố Khả Nhi, cuối cùng, lại đề cập đến một người bạn
thân khác khi còn trẻ của Cố Khả Nhi tên Sử Tuyết Tình, chính là phu
nhân Vĩnh Bình Hầu hiện tại. Bà cười nói: “Năm ngày nữa, cũng chính là
sinh thần của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, đến lúc đó, tiểu Mị sẽ theo ta đến Vĩnh Bình Hầu phủ chúc mừng, nhân tiện gặp phu nhân Vĩnh Bình Hầu.”
Lâm Mị vốn sầu lo nàng và bà vú chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, muốn cầu
kiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu, sợ là không dễ dàng. Bây giờ được Tô phu
nhân mở lời như thế, không khỏi vui mừng, vội vàng tạ ơn.
Tô lão
phu nhân vừa nghe Tô phu nhân nói thế, bà cụ liền cười nói: “Những dịp
sinh thần của phu nhân Vĩnh Bình Hầu trong quá khứ, đều là Minh Tú đi
theo con, lần này đột nhiên thay người, đến lúc đó lại phải giải thích?
Theo ta thấy, con đưa Minh Tú và Song Kỳ đi cùng luôn, để mấy đứa chăm
sóc lẫn nhau, thế là hay nhất.”
“Thiếu chút nữa là quên, Vĩnh
Bình Hầu phu nhân rất thích Minh Tú, thích vô cùng! Minh Tú cũng nên đi
theo con đến đó. Song Kỳ mới tới kinh thành, cũng nên đi cho biết đó
biết đây, gặp gỡ người này người kia.” Tô phu nhân muốn trước mặt Tô lão phu nhân và Mạc phu nhân chỉ rõ một sự thật, Lâm Mị mới là con dâu
tương lai của bà ấy, là người chính thức tháp tùng bà ấy đến thọ yến phu nhân Vĩnh Bình Hầu, về phần La Minh Tú và Mạc Song Kỳ, là ăn theo Lâm
Mị mới được đi cùng.
Đi chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu, dĩ nhiên lại thành ăn theo Lâm Mị? Sắc mặt La Minh Tú trầm xuống, ngẩng đầu đang định nói chuyện, lại thấy Tô lão phu nhân ra hiệu với cô ta bằng ánh
mắt, nhất thời đành câm nín, cùng Mạc Song Kỳ nói tiếng tạ ơn.
Khi nói chuyện, Tô phu nhân đã sai a hoàn mang thức ăn lên, tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Ăn cơm xong, đám người Lâm Mị tất nhiên là cáo lui, để Tô lão phu nhân và Mạc phu nhân còn ôn chuyện cũ.
La Minh Tú bởi vì quen thuộc Tô phủ hơn, cũng luôn tự cho bản thân là tiểu thư đích thực của Tô phủ, liền dẫn Mạc Song Kỳ đi quét dọn xếp đặt hành lý.
Lâm Mị thấy La Minh Tú giữ chặt Mạc Song Kỳ, biết ngay là cô ta muốn cô lập nàng, cũng không lưu tâm, cười nhạt rồi dẫn bà vú về
phòng.
Bà vú thấy Tô phu nhân nói năm ngày sau muốn dẫn Lâm Mị đi Vĩnh Bình Hầu phủ, suốt ruột Lâm Mị không có xiêm y trang sức lộng lẫy, đi đến nửa đường, lại rẽ lối khác, nói là qua chỗ tú nương của Tô phủ
nghiên cứu một phen, xem hiện nay ở kinh thành đang thịnh hành kiểu dáng và mẫu thêu nào, nhanh chóng đặt làm cho Lâm Mị mấy bộ quần áo.
Lâm Mị cũng nhớ ra trong góc vườn của Tô phủ có lá bạc hà, muốn hái một ít
rồi phơi khô, để trong phòng có thể chống muỗi. Thấy xung quanh không có ai, liền xoay người đi vào trong vườn.
Bên kia, Tô Trọng Tinh đang đi cùng Mạc Song Bách vào vườn ngắm hoa.
Đi qua đường lát đá, vào cửa tròn, vòng qua ao sen, đi tới trong lương đình, hai người tìm ghế đá ngồi xuống.
Tô lão gia chỉ có Tô Trọng Tinh là người thừa kế duy nhất, tuy ông ấy có
hai người thiếp, một người sinh một trai, một người sinh một gái, nhưng
hai đứa bé chưa đầy tám tuổi, sức khỏe lại yếu, ít khi ra ngoài gặp
khách. Tô Trọng Tinh tuy chỉ mới mười sáu tuổi, đã có phong thái của ông ấy, hành vi cử chỉ đều thận trọng vững vàng, năm trước đã đậu cử nhân,
đang định sang năm tham gia khoa cử, gặp Mạc Song Bách tất nhiên là tâm
đầu ý hợp, nói đến những kiến thức mới ở chốn kinh thành, thật là ăn ý.
Mạc Song Bách thấy Tô Trọng Tinh phong thần tuấn lãng, lời nói lịch sự, tự
nhiên cũng có lòng muốn kết giao, bèn kể những chuyện thú vị gặp trên
đường lên kinh. Kể một hồi thì chỉ về phía trước nói: “Ah, có buổi tối
ta gặp ở khách điếm nọ một vị tiểu thư, xinh đẹp y như a hoàn kia của
quý phủ, ta còn tưởng nàng là hồ ly tinh chứ!…”
Tô Trọng Tinh
nhìn theo hướng mà Mạc Song Bách chỉ, thấy Lâm Mị mặc quần áo nửa cũ nửa mới, tay cầm vật gì đấy, cúi đầu đi từ phía kia tới, hình như muốn đi
vòng qua bên này rồi ra cửa tròn, nhất thời biến sắc, nói với Mạc Song
Bách: “Cậu ngồi ở đây chờ một chút, tôi đi một lát sẽ trở lại ngay.”
Lâm Mị cầm lá bạc hà vừa ngắt được, ngẩng đầu thấy Tô Trọng Tinh hùng hổ đi tới, không khỏi ngẩn ra, lui về phía sau hai bước, đang định vòng đường khác, lại nghe Tô Trọng Tinh nói: “Hôm nay có khách lạ tới, ngươi không biết sao? Còn chạy loạn cái gì?” Nếu muốn chạy loạn, cũng nên gọi a
hoàn đi theo. Bây giờ bị khách nhận nhầm là a hoàn, nếu tiện tay gọi cô
đến sai bảo, xem cô ứng phó thế nào? Thực mất mặt!
“Thương ai
thương cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ty họ hàng, đúng không?” Lâm Mị cầm lá bạc hà đưa lên mũi ngửi, cười nhạt: “Tốt nhất là trơ mắt đứng
nhìn, đúng không?” Nói xong thì cất bước, bỏ Tô Trọng Tinh lại sau lưng, vòng qua ao sen, điềm nhiên đi về.
Ớ, vừa rồi Tô Trọng Tinh đến gần như vậy, tại sao thân thể mình không bị nhũn ra? Lâm Mị vừa đi vừa kinh ngạc.
Là mùi bạc hà, không, còn có một hương thơm khác, không phải mùi hoa,
không phải…. Rõ ràng Tô Trọng Tinh ngửi thấy một mùi hương rất thơm, tìm tới tìm lui, vẫn chẳng thể tìm ra là hương thơm từ đâu bay tới. Một lúc sau, hương thơm dần phai mất. Khi gió thổi qua, chỉ thấy hương sen
thoang thoảng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...