Chờ Liễu Vĩnh đi ra ngoài, Bạch Đào bất động thanh sắc đuổi theo, đi theo
tới nửa đường, thấy Liễu Vĩnh đúng là đi tới góc vườn Đông Bắc trồng rau dưa, cô ta mới rẽ về phía vườn hoa, gọi một nha đầu nhanh nhẹn lại, sai tiểu nha đầu lặng lẽ đi tìm Chu Tư, nói Liễu Vĩnh đợi ở góc vườn Đông
Bắc. Nói xong, cô ta còn cẩn thận căn dặn tiểu nha đầu, không được để lộ cho người khác, tiểu nha đầu gật đầu lia lịa, thấy tiểu nha đầu đi rồi, Bạch Đào hừ một tiếng, xoay người đi tìm Chu Mẫn Mẫn.
Chu Mẫn
Mẫn chứng kiến màn khóc lóc om sòm của Ngô Ngọc Y, không đành lòng nhìn
Lâm Mị xấu hổ, kéo tay Lâm Mị ra khỏi phòng. Chu Mẫn Mẫn vừa thấy Bạch
Đào đi tới, liền cười nói: “Ngươi đi đâu giờ mới thấy mặt?” Không đợi
Bạch Đào trả lời, Chu Mẫn Mẫn quay sang Lâm Mị nói: “Náo loạn nửa ngày,
tóc cô cũng xộc xệch rồi, để Bạch Đào đưa cô đi sửa sang đầu tóc lại,
ngay bên kia thôi! Chuyện ở đây sẽ có người xử lý ổn thỏa.”
Bạch
Đào nghe thấy thế, tiến lên đỡ tay Lâm Mị, dẫn nàng đi về phía phòng
thay quần áo ở bên kia, ở đó tự có người hầu hạ việc chải đầu rửa mặt.
Mới chải đầu búi tóc xong, đã có tiểu nha đầu đi vào cười nói: “Bạch Đào tỷ tỷ, tiểu thư nói tạm thời không cần ra chỗ bữa tiệc, tiện đường rẽ qua
vườn dưa nhìn xem dưa chuột đã chín chưa, nếu chín rồi thì cho người hái một ít, để đấy xem ai say quá thì ăn cho tỉnh rượu. Nếu Lâm tiểu thư
muốn vào vườn dưa đi dạo một chút thì Bạch Đào tỷ tỷ hộ tống cô ấy.”
Tiểu nha đầu nói xong lui xuống, Bạch Đào quay sang Lâm Mị nói: “Nói đến mới nhớ, cách đây không xa có vườn trồng dưa chuột, không bằng cô qua đấy
tản bộ một chút?”
Chuyện xảy ra tối nay khiến Lâm Mị rất phiền
lòng, có điều Tô phủ không phải nhà của nàng, nàng lại là do Tô phu nhân đưa tới, không thể ra về trước bà. Đương nhiên là muốn tìm Tô phu nhân
cùng về. Nhiều người biết khó giữ chuyện, chuyện tối nay không biết đã
có những ai hay rồi? Bây giờ nàng ra vườn hoa, khó tránh người khác chê
cười. Không bằng đi dạo với Chu Mẫn Mẫn một chút, chờ đến giờ thì cùng
Tô phu nhân trở về.
Lâm Mị nghĩ đến đó thì quay sang Bạch Đào
nói: “Nghe nói Hầu phủ có một giống dưa chuột hải ngoại, chuyên dùng để
giải rượu, rất có hiệu quả. Đúng là muốn nhìn một lần.”
Bạch Đào liền vừa miêu tả hình dạng mùi vị giống dưa chuột kia, vừa dẫn đường Lâm Mị đến vườn dưa.
Bên kia, Liễu Vĩnh vòng qua vườn hoa, rẽ vào cửa tròn, đi mất hai khắc đến
góc vườn Đông Bắc trồng dưa. Giữa vườn dưa là một ngôi nhà bằng cỏ
tranh, bên trái nhà cỏ là một thửa ruộng, được phân chia thành từng
khoảnh riêng biệt, có khoảnh trồng một giống khoai không biết tên, bên
phải trồng các loại rau dưa ở các khoảnh khác nhau. Sát với với nhà cỏ
thì trồng dưa chuột.
Liễu Vĩnh biết, bởi vì mẫu thân Vĩnh Bình
Hầu nhớ quê nhà, nên cho người thiết kế ra một căn nhà cỏ, trồng rau dưa bên cạnh. Mỗi khi nhớ quê bà cụ lại đến ngồi một lúc. Ba năm trước, mẫu thân Vĩnh Bình Hầu tạ thế, ngôi nhà cỏ này không bị phá đi, mỗi khi rỗi rãi, Vĩnh Bình Hầu lại đến ngồi, còn tìm giống dưa chuột lạ về trồng.
Giống dưa này nổi tiếng khắp kinh thành, là đồ giải rượu cao cấp. Hôm
nay mở tiệc, người hầu trông vườn dưa chạy ra chỗ khác xem náo nhiệt,
vườn dưa này mới thành nơi không người.
“Đúng là một nơi u nhã
tĩnh mịch.” Liễu Vĩnh chắp tay đi vòng ra phía sau nhà cỏ một vòng xong
mới đẩy cửa gỗ bước vào. Trong nhà cỏ có một giường một bàn hai ghế, tất cả đều sạch sẽ. Trên bàn còn có một bầu rượu, hai chén, mấy đĩa đồ nhắm nho nhỏ, dường như là được chuẩn bị tỉ mỉ.
Liễu Vĩnh nhìn trong
nhà cỏ một lượt, sau đó dùng thanh gỗ chống cửa sổ lên, lúc này mới nhìn ra ngoài thăm dò, hơi có chút nghi hoặc, “Mẫn Mẫn hẹn ta đến đây, không lẽ vẫn bị người khác giữ chân?”
Hiện nay triều đình chia làm hai phe, một phe do Vĩnh Bình Hầu làm đại biểu gồm các nhân sĩ quyền quý,
một phe do Tể tướng đại nhân cầm đầu gồm các thế gia đại tộc, hắn xem
xét thời thế, thấy cũng đã đến lúc phải đưa ra quyết định, không thể
tiếp tục do dự nữa. Cây đại thụ như Vĩnh Bình Hầu, cần sớm dựa vào mới
tốt.
Không phải hắn cho rằng Vĩnh Bình Hầu đáng tin cậy hơn Tể
tướng đại nhân, mà là do hắn nhận thấy rất rõ rằng, đương kim Thánh
thượng áp dụng “thuật cân bằng”, sẽ không để phe của Vĩnh Bình Hầu hay
phe của Tể tướng đại nhân áp đảo phe kia. Thế nên bất kể phe Vĩnh Bình
Hầu cũng tốt, phe Tể tướng đại nhân cũng tốt, đều là người được Thánh
thượng trọng dụng. Lúc này hắn quyết định chọn Chu Mẫn Mẫn, không phải
vì dung mạo hay tài hoa của Chu Mẫn Mẫn trội hơn thiên kim nhà Tể tướng, trái lại, có những khía cạnh, Chu Mẫn Mẫn hoàn toàn không bằng thiên
kim nhà Tể tướng.
Tể tướng đại nhân quyền nghiêng triều đình,
trên phương diện định đoạt chuyện quốc gia đại sự, không ai so sánh được với ông ấy, ít nhất kẻ đó cũng chưa xuất hiện. Nhưng phải biết rằng,
địa vị càng cao, tương lai ngã càng đau. Chung quy sẽ có một ngày Tể
tướng đại nhân phải cáo lão hồi hương, nhưng tước vị của Vĩnh Bình Hầu
lại là cha truyền con nối. Không đề cập đến chuyện năng lực của Vĩnh
Bình Hầu, kẻ đồng trang lứa với hắn là Chu Tư chính là một tên mạnh vì
gạo, bạo vì tiền, nếu không có sự kiện gì bất ngờ nảy sinh, chắc chắn sự hưng thịnh của Vĩnh Bình Hầu phủ sẽ dài lâu hơn Tể tướng phủ.
Chỉ có từng đấy lý do thôi sao? Liễu Vĩnh tự cười giễu cợt bản thân một
tiếng, đúng vậy, không đơn giản vì thế. Một nguyên nhân khác là, dù hắn
muốn vứt bỏ quá khứ bản thân, cũng không thể vứt bỏ hoàn toàn.
Hắn vẫn nhớ, hai năm trước, khi hắn lên kinh dự thi, có lần một thư sinh
trọ cùng nhà trọ mời mọi người lên tửu lâu uống rượu, thư sinh kia đứng
bên cửa sổ, thấy một thư sinh khác ở dưới đường đang tìm nơi nương tựa,
thư sinh kia kích động xuống lầu, muốn gọi thư sinh dưới đường cùng lên
lầu uống rượu. Mọi người trên lầu vừa trò chuyện vừa nhìn xuống đường,
thấy thư sinh tìm nơi nương tựa đi mất, thư sinh xuống lầu tìm người,
không để ý đụng phải một cỗ kiệu nhỏ hoa lệ mới dừng. Màn kiệu vén lên,
một thiếu nữ xinh đẹp vênh váo bước xuống, tức giận nói gì đó. Sau đó,
thư sinh kia cúi người xin lỗi. Khi thiếu nữ gần đi, còn ném lại một ánh mắt khinh thường miệt thị.
Thiếu nữ kia, chính là thiên kim nhà Tể tướng.
Sau đó hắn đỗ Trạng nguyên, khi đến Tể tướng phủ thăm hỏi, thiên kim nhà Tể tướng nấp sau bình phong nhìn lén, tấm bình phong đổ xuống…
Tiếp nữa, hắn và thiên kim nhà Tể tướng có mấy lần tình cờ gặp mặt, cô ta ám chỉ ngầm, Tể tướng đại nhân có chút tán thưởng hắn, sau này, nếu được
Tể tướng đại nhân nâng đỡ, tất là hắn có thể thể hiện năng lực giữa
triều đình.
Nhưng đáng tiếc một lẽ, hắn không thể quên được ánh mắt khinh thường mà thiên kim Tể tướng nhìn thư sinh nghèo kia.
Liễu Vĩnh vẫn nhớ, sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân dắt tay hắn, đi khắp
nơi cầu xin giúp đỡ, sau lưng, hắn thường thấy thân thích và trưởng bối
trong họ bỏ lại ánh mắt khinh thường. Khi đó, hắn là đồng môn với Mạc
Song Bách, thường đến Mạc gia mượn sách, lão gia và phu nhân nhà họ Mạc
mặc dù không nói gì, nhưng trong nhãn thần của những người khác trong
nhà họ Mạc từng xuất hiện ánh mắt đó.
Trước khi hắn lên kinh dự
thi, mẫu thân ngã bệnh, sợ không trụ được đến lúc hắn lấy vợ, hắn từng
nghĩ tới chuyện hỏi cưới Mạc Song Kỳ, nhưng khả năng đó chỉ có thể thực
hiện sau khi hắn công thành danh toại. Nếu hắn thi trượt, tất là nhà họ
Mạc sẽ không gả Mạc Song Kỳ cho hắn. Nghĩ thông chuyện đó, hắn dùng thái độ dửng dưng đối diện ánh mắt Mạc Song Kỳ. Chút tình cảm thời niên
thiếu, giờ không còn chút tung tích gì. Lần này gặp lại Mạc Song Kỳ, hắn không còn là Liễu Vĩnh trước kia, đương nhiên không nhắc nhở gì đến
chuyện cũ với Mạc Song Kỳ.
Sau khi đỗ Trạng nguyên, hắn áo gấm về quê, thì đã là lúc mẫu thân bệnh đến liệt giường. Khi đó, mẫu thân cầm
tay hắn nói: “Con ơi con, mẫu thân không chờ được đến lúc con lấy vợ
rồi.”
Hắn nói: “Mẫu thân, mẹ thích con dâu như thế nào, con tìm một người để cưới ngay lập tức.”
“Con dâu ta muốn, đương nhiên là xuất thân danh môn, tài mạo song toàn,…”
Mẫu thân mỉm cười nói nhỏ, thanh âm càng lúc càng yếu ớt.
Buổi chiều hôm đó, mẫu thân trút hơi thở cuối cùng.
Đúng vậy, Liễu Vĩnh hắn muốn kết hôn với một cô gái xuất thân danh môn, tài
mạo song toàn, cũng muốn lấy nhà vợ làm bàn đạp cho sự nghiệp bản thân.
Suốt hai năm, sao có thể không tìm thấy cô gái như thế? Nhưng tại sao
hắn vẫn trì hoãn chuyện hôn nhân? Bất luận thế nào, hôm nay đến đây chờ
Chu Mẫn Mẫn, chính là câu trả lời cho chuyện đó.
Quay lại với Tô
Trọng Tinh, giờ hắn tâm tình ảm đạm, bất tri bát giác đã uống liền mấy
chén. Chu Tư thấy hắn có phần khác thường, giật ly rượu nói: “Trước kia
cậu cũng là một người có chủ kiến, sao lúc này lại lằng nhằng thiếu dứt
khoát thế? Nếu đã không cưới biểu muội không được, tất sẽ có biện pháp,
hà tất phải mượn rượu tiêu sầu?”
“Có biện pháp gì?” Tô Trọng Tinh ủ rũ: “Nếu có biện pháp, tôi đã từ hôn từ lâu, việc gì phải rầu rĩ?”
“Vậy cậu thật sự không tiếc từ hôn với vị hôn thê xinh đẹp kia? Bị từ hôn
rồi, nếu muốn tìm một đám khác, chỉ sợ trắc trở trăm bề?” Chu Tư đảo
mắt, lặng lẽ kéo Tô Trọng Tinh vào góc, nói: “Nếu cậu không tiếc, tôi có biện pháp này.”
“Cậu nói đi.” Tô Trọng Tinh biết Chu Tư là tay
lãng tử tình trường, đối với thiếu nữ, hắn rất có kinh nghiệm, không
chừng lại có biện pháp khuyên được Lâm Mị chủ động từ hôn?
Không
biết là do rượu hay vì lý do gì khác, mặt Chu Tư đỏ một cách rất khả
nghi. Hắn thầm thì vào tai Tô Trọng Tinh mấy câu. Tô Trọng Tinh vừa
nghe, hoảng sợ đến tỉnh cả rượu, trừng mắt nhìn Chu Tư nói: “Cách đấy mà cậu cũng nói ra được.”
“Xem đi, tôi đã nói là cậu không đành
lòng mà, quả không sai chút nào.” Đằng nào cũng nói ra rồi, không thu
lại được, Chu Tư bèn nói hết ra cho xong: “Tôi và cậu cùng là đàn ông,
sao không hiểu lòng nhau. Cậu và biểu muội, tất nhiên là tình cảm sâu
nặng, nhưng hai người lớn lên bên nhau, nào có cảm giác mới mẻ? Vị hôn
thê kia của cậu, yểu điệu mềm mại như lá liễu trong gió, chắc hẳn … hờ
hờ! Nếu có thể lưỡng mỹ kiêm thu, có gì để sầu?”
Tô Trọng Tinh tiếp tục lắc đầu, “Chưa nói đến chuyện biểu muội sẽ không đồng ý, ngay chính Lâm Mị cũng sẽ không đồng ý.”
“Nếu đã vậy, hãy làm theo biện pháp của tôi.” Chu Tư cúi đầu cười một tiếng, “Dù sao mẫu thân của tôi cũng có vẻ thích Lâm Mị. Rước nàng về Hầu phủ, đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng, cậu cũng không cần phải áy náy.”
“Không được!” Tô Trọng Tinh thốt lên: “Tôi không thể làm ra chuyện đó.”
Chu Tư lườm nguýt Tô Trọng Tinh một cái: “Không bỏ được cũng không cam
lòng, hà tất phải tìm cớ nữa? Nếu không bỏ được, cần gì phải rầu rĩ?”
Chẳng lẽ bản thân thật sự không bỏ được, Tô Trọng Tinh đột nhiên nhớ đến bộ
dạng nhũn người của Lâm Mị, bụng dưới nóng lên, thực sự có cảm giác
không cam lòng mơ hồ xuất hiện.
“Ơ, Trạng nguyên đi đâu rồi?” Chu Tư xoi mói Tô Trọng Tinh xong, quay đầu lại chẳng thấy Liễu Vĩnh đâu,
một nha đầu nhanh nhẹn tiến lên bẩm báo: “Thiếu gia, khi nô tỳ vào thấy
Liễu Trạng nguyên hình như đi về phía vườn dưa góc Đông Bắc.”
“Uống rượu xong đến đó ăn dưa giải rượu đúng là ý hay.” Chu Tư vừa nói vừa
lôi kéo Tô Trọng Tinh: “Đi, đến vườn dưa ăn dưa giải rượu, nhân tiện
nghĩ biện pháp cho cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...