Ba người thương nghị xong thì bắt đầu hành động.
Thời gian trôi nhanh như chớp.
Trong nháy mắt, đêm đã khuya.
Gần như là bóng đêm vừa buông xuống, trong phủ thành chủ sanh nhạc vang trời, ca múa không ngừng.
Đám quý tộc, không biết là vì đối với việc phá vây ngày mai không ôm tin
tưởng, hay là muốn biểu hiện bản thân không màng đến sinh tử, lúc này
bọn họ đều điên cuồng phóng túng.
Trần Dung ngồi trong xe ngựa, hai tay bấu chặt lẫn nhau, khẩn trương nhìn đại môn của phủ thành chủ.
Vương Hoằng vừa đến thì bị Mạc Dương thành chủ mạnh mẽ lôi đi, hiện tại thời
gian trôi qua từng giây phút, nàng đang chờ chàng đi ra, hội hợp với Tôn Diễn.
Trong sự chờ mong của Trần Dung, một bóng người cao to quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Nhìn bóng người kia, Trần Dung mở to mắt nhìn.
Chỉ chốc lát, người nọ đã xuất hiện ở trước xe ngựa của nàng.
Chàng chống hai tay dựa vào càng xe, mỉm cười, nhìn Trần Dung đang ngơ ngác,
nhẹ nhàng nói: “Mỗi lần khanh khanh ngắm ta đều trở nên ngây ngốc, phải
làm sao bây giờ đây?”
Giọng nói có sự săn sóc không thể nói rõ.
Gương mặt diễm lệ của Trần Dung đỏ lên, nàng thu hồi ánh mắt, thấp giọng ảo não: “Ai ngắm chàng đến ngây ngốc chứ? Hừ!”
Người nọ cong khóe miệng, ung dung tươi cười, xoay người đi trở về xe ngựa của mình.
Người này, đúng là Vương Hoằng.
Lúc này chàng đã thay bộ bào phục màu đen. Trần Dung chưa bao giờ biết rằng có một loại người như thế, cho dù quần áo hoa mỹ đến đâu đều chỉ có thể làm đẹp cho chàng, mà cho dù quần áo mộc mạc đến đâu, chàng mặc vào
cũng trở nên rất tao nhã.
Khi nàng nhìn Vương Hoằng mặc bào phục màu đen, trong đầu nhớ tới một câu tục ngữ: “Nam nhân tiếu, một thân
tạo.” Nhưng nam nhân trước mắt mặc hắc y lại có sự thần bí ôn nhu thâm
thúy, cực thuần cực mĩ, tựa như hắc ngọc ngàn năm.
Ngay lúc nàng miên man suy nghĩ, xe ngựa đã khởi động.
Khi bóng đêm càng đậm, đường phố Mạc Dương vô cùng im lặng. Tiếng lạo xạo
của bánh xe chạy trên đường xướng vang đơn điệu, đúng là giai điệu làm
cho người ta tâm hoảng ý loạn.
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa ngừng lại.
Trần Dung vừa bước xuống thì nhìn thấy đám sĩ tốt đứng đầy trước mặt. Đám sĩ tốt này người người đều mặc khôi giáp, cưỡi trên tuấn mã, xếp thành đội ngũ, mặt không chút thay đổi.
Ở bên cạnh bọn họ, Tôn Diễn bước ra nghênh đón.
Cậu nhìn thoáng qua Trần Dung, sau khi cho nàng một ánh mắt an ủi, thì
chuyển mắt về phía Vương Hoằng vừa xuống xe ngựa. Nhìn Vương Hoằng, Tôn
Diễn nhíu mày nói: “Có chút không ổn. Bắt đầu từ giờ tý canh ba, người
Hồ ở ngoài cửa nam hình như tăng lên nhiều hơn.”
“A?”
Người kêu sợ hãi là Trần Dung, nàng khẽ nói: “Không, không thể nào?”
Giọng nói lộ vẻ bối rối.
Tôn Diễn nhíu mày, quay đầu nhìn Vương Hoằng.
Vương Hoằng gật đầu với cậu, nói: “Đi xem thế nào.”
“Được.”
Rồi chàng vung tay áo dài, cất bước đi lên tường thành.
Vì hành động đêm nay, hiện tại cửa thành phía nam đã bị toàn bộ người của Tôn Diễn khống chế.
Trần Dung nhắm mắt theo đuôi phía sau hai người.
Chỉ chốc lát ba người đã xuất hiện ở trên tường thành.
Trên tường thành, cứ cách mười bước lại có cây đuốc, trong ánh đuốc bập bùng vẫn có thể thấy rõ doanh trướng của người Hồ phía dưới.
Quả
thật có chút không thích hợp. Trong doanh trướng của người Hồ thỉnh
thoảng có đại đội nhân mã tiến vào, cho dù ánh sao ảm đạm cũng có thể
nhìn thấy cát bụi do ngựa của họ tạo nên bốc thẳng lên tận chân trời.
Tôn Diễn trầm giọng nói: “Xem tình hình này, hoàn toàn tương phản với lời của A Dung đã nói.”
Vương Hoằng không lên tiếng.
Chàng chỉ híp hai mắt, lẳng lặng nhìn phía dưới.
Lúc này, tất cả mọi người đang nhìn chàng, chờ chàng trả lời.
Đương nhiên, cũng có người nhìn về phía Trần Dung, nhưng khi bọn họ đối diện
với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn bất an của nàng thì
không khỏi nghĩ rằng: Dù sao vẫn chỉ là một phụ nhân.
Im lặng, vô cùng im lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, Vương Hoằng đột nhiên cười nói: “Giỏi cho một Mộ Dung Khác!”
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía chàng.
Tôn Diễn vội vàng hỏi: “Vương Thất lang, huynh nhận ra điều gì sao?”
Vương Hoằng gật đầu, chàng chỉ về phía trước, bật cười: “Không thắp đèn đốt
lửa, không có tiếng trống, chỉ có cát bụi bốc lên cao, nhìn như như có
người không ngừng tiến vào. Mộ Dung Khác này luôn dùng kế sách phô
trương thanh thế, xem ra lời A Dung nói không phải là giả, binh lực trú
đóng ở cửa nam đã tạm thời điều động đi hơn phân nửa, vì phòng ngừa
chúng ta phá vây, gã dùng một chiêu này thôi.”
Nói tới đây, chàng cũng không giải thích lại với mọi người, vung tay áo lên, quát khẽ: “Hết thảy cứ tiến hành theo kế hoạch!”
Tôn Diễn ngẩn ngơ, cậu nhìn về phía Vương Hoằng. Thấy trên gương mặt tuấn
duật phiêu nhiên của chàng có sự trấn định tự nhiên, cậu cảm thấy kiên
định, nghiêm nghị đáp: “Được!”
Tiếng nói vừa dứt, cậu đã phi nước đại lao ra.
Cậu hành động thập phần nhanh chóng.
Giờ sửu vừa tới, sanh nhạc trong phủ thành chủ vừa mới dừng lại, tiếng trống đã vang lên.
Ba chỗ cửa đông, cửa tây, cửa bắc, đột nhiên có tiếng trống ầm vang, đèn đuốc hôi hổi thắp lên, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm!
Trong thành trở nên ồn ào.
Vô số tiếng kêu kinh hoảng, tiếng bước chân truyền đến, vô số cây đuốc, đèn lồng được đốt lên.
Khi mọi người đều lao ra cửa nhà thì vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì, mười mấy kỵ sĩ từ mỗi một góc lao ra hướng về phía cửa thành phía nam, bọn
họ vừa chạy đi vừa kêu to: “Cửa nam vắng vẻ, các vị không muốn chết thì
theo Tôn tướng quân theo cửa nam phá vây!”
Tiếng kêu truyền ra xa xa, khiến mọi người đồng thời tỉnh táo lại.
Trong phủ thành chủ, một tộc trưởng sĩ tộc vội vàng lao ra, hắn quát to với
một kỵ sĩ: “Ai dám theo Tôn Diễn phá vây từ cửa nam? Trở về, trở về ngay cho ta!”
Trả lời hắn là bóng dáng kỵ sĩ chạy đi nhanh như gió, chỉ còn lại cát bụi.
Lúc này một tộc trưởng sĩ tộc khác vội vàng kêu lên: “Chờ một chút, chờ một chút, để chúng ta thu dọn hành lý cùng nhau phá vây.”
Cũng như thế, trả lời hắn chỉ có cát bụi bốc lên mù mịt.
Chỗ cửa thành phía nam.
Tôn Diễn lạnh lùng nhìn nhóm sĩ tộc kêu la đuổi theo, trên gương mặt đẹp lộ ra sát khí, cậu trầm giọng nói: “Ta chờ bọn họ một khắc thôi!”
Mặc kệ là cậu hay là Trần Dung đều biết, trong thời khắc sinh tử tồn vong
này, mọi gia tộc đều đã chuẩn bị tốt xe ngựa, trang bị hành lý, sẵn sàng phá vây. Trong thời gian một khắc, nếu bọn họ nguyện ý thì hoàn toàn có thể đuổi kịp đội ngũ. Hơn nữa, hiện tại vẫn còn rất sớm!
Trần Dung nhìn chúng sĩ tộc phía trước kêu to hét lớn, điên cuồng vọt tới, nàng xoay người bước đến xe ngựa của mình.
Nàng mới đi được năm bước, giọng nói thanh nhuận ôn nhu của Vương Hoằng truyền đến: “A Dung, đến ngồi trong xe ngựa của ta đi.”
Trần Dung ngẩn ra, quay đầu lại.
Nàng đối diện Vương Hoằng với vẻ mặt đương nhiên, tươi cười bình thản.
Trần Dung há miệng, định thốt ra lời cự tuyệt nhưng lại cố gắng nghẹn nuốt
vào trong. Bởi vì ánh mắt nàng thoáng nhìn, thấy Thượng tẩu có sắc mặt
tái nhợt, mồ hôi đổ như tắm – sao lão có thể điều khiển xe chứ?
Dưới đèn đuốc, Trần Dung thi lễ với Vương Hoằng, đi qua, nói với giọng cầu
xin: “Gia phó đã già yếu, thỉnh cho phép ngồi xe, lang quân cho người
khác đánh xe đi.”
Vương Hoằng gật đầu, tùy ý phân phó, rồi cũng không liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, ngồi lên xe ngựa của mình.
Trần Dung đi theo phía sau chàng, bước lên xe ngựa.
Đúng lúc này, một tiếng quát hổn hển truyền đến: “Tôn Diễn, ngươi thật to
gan, ngươi định thoát vây một mình sao? Mau xuống dưới, mau xuống dưới
cho ta!”
Người kêu gào chính là Mạc Dương thành chủ. Lúc này hai chân hắn để trần, quần cũng chỉ dùng một dây đai lưng, tóc tai rối bời, sắc mặt xanh mét, làm sao còn có nửa điểm tao nhã, khí độ ung dung xưa
nay?
Tôn Diễn thấy hắn đến đây, cậu thả người nhảy lên ngựa. Cậu xoay người, ngay tại trên lưng ngựa hướng tới Mạc Dương thành chủ vái
chào thật sâu, cao giọng nói: “Tôn Diễn hổ thẹn.”
Cậu mới nói
tới đó, giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng đã vang dội truyền ra:
“Sao thành chủ không thu thập hành trang, tĩnh lặng chờ xem chúng ta phá vây? Nếu chúng ta chỉ dựa vào hai ngàn người có thể khoát khốn, chứng
minh cửa nam quả thật vắng vẻ, thành chủ cũng nên theo sát sau đó.”
Giọng nói của cậu đặc biệt rõ ràng, dễ dàng lọt vào tai. Mạc Dương thành chủ
ngẩn ra, dừng bước chân: “Đã đến tình trạng này, chỉ có thể làm theo lời của Vương Hoằng.”
Đúng lúc này, Tôn Diễn quát lớn: “Mở cửa thành, xông ra ngoài giết…”
Chữ “giết” vừa ra khỏi miệng, cậu đã cầm chắc thương!
Hai ngàn sĩ tốt cùng nhóm tử sĩ của Vương gia đều cầm binh khí nơi tay.
Trong tiếng kèn kẹt, cửa sắt mở rộng.
Một cơn gió đêm thổi đến.
Trong tiếng hét to của Tôn Diễn, chúng kỵ nhất tề lao ra.
Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, bám chặt càng xe, khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt như tờ giấy, mồ hôi chảy như tắm, nàng nhắm chặt hai mắt, vẫn không nhúc nhích lắng nghe tiếng vó ngựa, tiếng hí, tiếng bánh xe lạo xạo,
còn có tiếng la, tiếng trống trận, cùng với tiếng kim loại vang lên lanh lảnh.
Chưa từng có một khắc nào kéo dài như hiện tại, dài đến mức mỗi một giây đều là một luân hồi.
Chưa từng có một khắc nào dày vò như hiện tại, dày vò đến mức tim bị vọt lên cao, lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi khoang miệng.
“Phập–” Tiếng binh khí đâm vào da thịt truyền đến, trong nháy mắt, máu tươi
phun ra như suốt, bắn lên rèm xe, có vài giọt còn lấm tấm văng trên
người, trên mặt của Trần Dung.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Một tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời trở thành chủ lực trong bóng đêm.
Dần dần, Trần Dung đã không thể bình tĩnh nổi, hai đầu gối nàng mềm nhũn, lui lại co ro trong một góc.
Thời gian vẫn trôi qua.
Tiếng kêu dường như vô cùng vô tận.
……
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung cảm giác thấy bên cạnh ấm áp.
Gần như theo bản năng, nàng co rúm lại, chui vào trong ôm ấp của người đó.
Hai tay nàng gắt gao ôm thắt lưng chàng, khuôn mặt chôn trên ngực chàng, hai chân quấn quít lấy hai chân chàng.
Nàng đã đem người mình dán chặt lên người đó.
Trong hắc ám và bối rối khôn cùng, nàng chỉ cảm thấy trên người này có một
hơi thở tươi mát, khiến tâm người ta an ổn. Nàng giống như một người
chết đuối, bám chặt lấy hơi thở này, ôm lấy người này, tuyệt đối không
buông ra.
Cũng không biết qua bao lâu, Tôn Diễn thở hào hển,
giọng nói khàn khàn từ bên ngoài xe ngựa truyền đến: “Chỉ cần lao ra
thêm năm trăm thước, chỉ cần lao ra thêm năm trăm thước nữa thôi.”
Trong giọng nói của cậu hàm chứa khôn cùng hưng phấn.
Trong tiếng đáp ứng chỉnh tề, tiếng kim loại lại vang lên.
Lại không biết qua bao lâu, Tôn Diễn nói với vẻ hưng phấn: “Các huynh đệ,
người Hồ không có viện binh, bọn họ không có viện binh đâu. Nhân mã của
bọn họ tương đương với chúng ta.”
Trong giọng nói của cậu mang theo hưng phấn và kinh hỉ khôn cùng.
Mừng như điên không chỉ là cậu, lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên
hô hào: “Các huynh đệ, giết đám người Hồ, chúng ta về nhà…”
“Chúng ta về nhà”, bốn chữ này, hẳn là khẩu hiệu êm tai nhất trên đời này,
trong khoảng thời gian ngắn, tiếng quát bên ngoài đều vang dội, tiếng
kim loại vang lên lại tăng thêm sĩ khí.
Sau một lúc chém giết liên tiếp, bốn phía trở nên im lặng hơn, truyền đến chỉ có tiếng vó ngựa dồn dập, còn có tiếng thở dốc.
Lúc này, Trần Dung nghe thấy giọng nói thanh nhuận êm tai của Vương Hoằng truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Phá vây rồi sao?”
Trả lời chàng là cự hán đánh xe, hắn khàn khàn kêu lên: “Qua doanh trướng
của người Hồ rồi, chạy thêm một chút là có thể tới quan đạo.”
Giọng của hắn hơi run rẩy, nói với vẻ kích động: “Lang quân, nếu không gặp phải phục binh, chúng ta đã phá vây thành công.”
Lúc này, tiếng Tôn Diễn chửi bậy truyền đến: “Con bà nó, Mạc Dương thành
chủ kia quả thực quá ngu xuẩn, lúc này còn đứng ở trên tường thành xem
náo nhiệt làm cái gì? Chúng ta đã lao ra, bọn họ có thể chạy theo mà,
con bà nó, con bà nó, thật ngu xuẩn!”
Chửi bậy sau một lúc, Tôn
Diễn tru lên: “Các vị, lại bỏ thêm sức lực, xông lên quan đạo, chúng ta
sẽ bình an, chúng ta có thể về nhà.”
Trả lời cậu là tiếng mọi người vang dội mà cuồng bạo đáp ứng.
Xe ngựa lại rơi vào trong xóc nảy đảo điên.
Cũng không biết qua bao lâu, giống như một trăm năm, giống như một vạn năm, xe ngựa dần chậm lại.
Một giọng nói mệt mỏi từ chân trời bay tới: “Người Hồ không đuổi theo, chúng ta nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi lại khởi hành.”
“Vâng.”
Trong tiếng trả lời, Tôn Diễn giục ngựa tới gần xe ngựa của Vương Hoằng, cậu
nói: “Vương Thất lang, huynh đi ra nhìn xem kế tiếp nên đi thế nào.”
Vừa nói, cậu vừa kéo rèm xe lên.
Khi ánh lửa bập bùng chiếu vào trong xe ngựa, Tôn Diễn ngây dại.
Cậu trừng mắt nhìn vào xe ngựa, khàn khàn thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong giọng nói khàn khàn hơi hổn hển.
Trả lời cậu là vẻ ung dung của chàng. Cho dù tình cảnh như thế, cho dù trên mặt trên người vấy máu loang lổ, tươi cười của chàng vẫn nhợt nhạt,
thật sự thong dong.
Trong khi Tôn Diễn nhìn chằm chằm, tay trái
chàng vẫn ôm eo nhỏ của giai nhân trong lòng, tay phải còn nâng mặt
nàng, cười nhẹ: “Nữ lang sợ chết mà thôi.”
Lời của chàng vừa
thốt ra, Tôn Diễn đã thả người nhảy xuống ngựa, ngay lập tức xông đến.
Cậu vươn ra hai tay kéo Trần Dung đang dính chặt vào trên người Vương
Hoằng giống như bạch tuộc, vừa muốn kêu to hét lớn, nghĩ tới cái gì đó
thì hạ giọng, ánh mắt lạnh lẽo trừng nhìn Vương Hoằng, nói với giọng
lạnh lùng: “Vương Thất lang, nàng còn phải thành thân!”
Trong giọng nói bao hàm lửa giận hừng hực.
Vương Hoằng nâng mắt nhìn về phía Tôn Diễn, nhìn cậu, miệng chàng bất giác
khẽ nhếch, cười nói: “Tôn tướng quân thích A Dung sao?”
Gương
mặt xinh đẹp tuyệt luân của Tôn Diễn đỏ lên, cậu liếc nhìn bốn phía một
cái, thấy tất cả mọi người đang trông về bên này thì vội vàng kéo rèm xe xuống bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó, cậu lại ló đầu vào, trừng mắt với Vương Hoằng, gằn từng tiếng nói: “Vương Thất lang, huynh đừng trêu chọc nàng. Có nghe hay không, huynh không thể cưới nàng thì đừng trêu chọc
nàng! Nữ lang như A Dung đáng được nam nhân lấy về nhà làm thê tử. Huynh làm như vậy sẽ hủy hoại danh tiết của nàng, ta hiểu nàng, người như
nàng, một khi nghiêm túc sẽ hết lòng đối với sinh tử nam nhân đó, tính
mạng tướng thác, huynh không gánh vác được hậu quả đó đâu!”
Đối
mặt với Tôn Diễn hừng hực lửa giận, Vương Hoằng chỉ cười nhẹ, tay thon
dài nhẹ nhàng xoa mặt Trần Dung. Lúc này ánh mắt nàng tan rã, mặt trắng
bệch như tờ giấy, hiển nhiên kinh hồn chưa ổn định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...