Mị Công Khanh

Kết quả là, Trần Dung mang theo bốn xe lương thực, trong ánh mắt tò mò của đám người Trần Vi về tới sân viên của mình.

Vừa vào sân, nàng đã gọi Thượng tẩu tới, chỉ vào bốn cỗ xe lương thực kia,
cất cao giọng: “Tẩu, thế đạo vô thường, các ngươi theo ta nhiều năm, há
có thể không có tài sản để dựa vào? Bốn chiếc xe lương thực này, ngươi
đi giao cho Bình ẩu, tùy ý bà xử trí.”

Nói tới đây, nàng mở to mắt nhìn Thượng tẩu.

Thượng tẩu lập tức hiểu ra, hai tay chặp lại, vang dội đáp: “Vâng.”

Lão nói với đám nô bộc vừa mới trở về sau khi an bài đám người Bình ẩu:
“Đoàn người mau tới đây, đem lương thực chuyển sang xe ngựa của mình,
sắc trời không còn sớm, cố gắng tận dụng thời gian hôm nay chuyển hết ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Lương thực được chuyển xuống xe ngựa, bốn chiếc xe ngựa của Lý thị xoay người trở về.

Bọn họ mới vừa đi, Trần Vi và Trần Thiến tò mò đi đến phía sau Trần Dung, hỏi: “A Dung, muội lại đang làm trò quỷ gì vậy?”

Trần Dung chỉ mỉm cười, nói: “Không có gì.”

“Làm sao có thể không có gì?” Trần Thiến vô cùng bất mãn, nàng ta trừng mắt
nhìn Trần Dung, quát: “A Dung, muội càng ngày càng không có quy củ.”

Trần Dung cười, nàng quay đầu, thi lễ với hai người rồi nói: “Các tỷ tỷ, thật sự là không có gì.”

Trần Thiến nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng một cái. Đối mặt với vẻ mặt mất
hứng của nàng ta, trên mặt Trần Dung vẫn mang theo tươi cười nhợt nhạt,
không hề có ý giải thích.

Sau khi tất cả mọi người thối lui, sương đêm đã buông xuống, trong thành Nam Dương đèn đuốc sáng trưng.

Trần Dung ngồi trong sân, khẽ gẩy thất huyền cầm, Thượng tẩu đứng ở phía sau, lắng nghe tiếng đàn du dương hoa lệ kia.

Một hồi lâu, tiếng đàn ngừng lại, Thượng tẩu đến gần nói: “Lão nô thấy
tiếng đàn của nữ lang xuôi tai nhàn nhã.” Trong mấy tháng nay mỗi ngày
nghe Trần Dung đánh đàn, lão cũng có thể nghe ra ba phần trong đó. Trên
mặt của lão có ưu sắc, dừng một chút, lão mở miệng hỏi: “Nữ lang, lương
thực kia, làm sao phu nhân có thể đồng ý trả lại cho người?”

Trần Dung nhướn mày lên, nói: “Chỉ có Lý thị kia ở đó, ta dọa nàng ta, nàng ta trả ngay lương thực cho ta.”

Thượng tẩu kinh hãi, liên thanh nói: “Lý thị vẫn là trưởng bối của nữ lang,
sao nữ lang có thể dọa nàng ta được? Nếu nàng ta ghi hận trong tâm, tìm
mọi cách hãm hại thì phải làm sao bây giờ?” Ngón trỏ tay phải của Trần
Dung mơn trớn dây cầm, sau khi phát ra liên tiếp tiếng nhạc trong trẻo
như nước suối chảy thì nàng mới tiếp lời: “Nếu ta không đi lấy lại số
lương thực kia, bọn họ sẽ buông tha cho ta, sẽ cư xử thân thiện hơn với
ta, sẽ không hại ta sao?”

Thượng tẩu ngẩn ra, lắc đầu, thở dài: “Sẽ không.”

Trần Dung gật đầu, nói: “Một khi đã như vậy, vì sao ta còn phải bận tâm điều này nữa?”

Thượng tẩu trầm mặc sau một lúc lâu, thì thào nói: “Trong lòng lão nô vẫn thấy bất an.”

Trần Dung không đáp.

Bóng đêm càng ngày càng đậm, trong sân của Trần Vi cách vách đã vang lên từng đợt tiếng cười.


Nhìn sân viện đèn đuốc sáng trưng, nghe tiếng cười vui kia, Thượng tẩu nhìn
về phía Trần Dung, thở dài một tiếng, nói: “Nếu nữ lang cùng phụ huynh ở chung một chỗ, có thể sẽ tốt hơn chăng?”

Trả lời lão là tiếng đàn càng chuyển càng nhanh.

Một đêm này, trong chủ viện đèn đuốc sáng trưng, tiếng ca múa thấp thoáng, nhưng không có quan hệ gì đến Trần Dung.

Ngày hôm sau lại là một ngày nắng to.

Hiện tại bắt đầu mùa đông cũng đã được một thời gian ngắn, nhưng thời tiết
vẫn khiến người ta thấy nóng nực, trong lòng mọi người đều có chút lo
lắng. Nếu lại là một mùa đông ấm áp, chỉ sợ sang năm thu hoạch lại càng
không tốt.

Sáng sớm, Trần Dung mặc vào bộ quần áo sắc lục, bên
thân váy có hoa văn màu vàng hôm qua vừa mới đưa tới. Ngũ quan Trần Dung diễm lệ, da thịt nõn nà, sau khi mặc bộ quần áo này vào, cả người giảm
bớt sự lòe loẹt, lại thêm một vẻ trầm tĩnh thanh nhã, khiến cho nàng rất thích.

Sau khi đã thay bộ quần áo mới, đội mũ sa, Tràn Dung ngồi trên xe ngựa, chuẩn bị xuất môn thăm hỏi đám người Bình ẩu.

Khi xe ngựa chạy trong thành Nam Dương, Trần Dung phát hiện, trên ngã tư
đường mọi người quần tam tụ ngũ, đều khe khẽ nói nhỏ gì đó, trên mặt mọi người đều có vẻ lo lắng.

Thượng tẩu nghiêng đầu, hướng về phía Trần Dung trong xe ngựa thấp giọng nói: “Nữ lang, hơn phân nửa đã xảy ra đại sự.”

Lời của lão vừa thốt ra thì nghe thấy trong xe ngựa phía trước truyền đến
tiếng thở dài của một thiếu niên: “Lạc Dương đã nguy hiểm, Kiến Khang
lại không thể trở về, làm sao đây?”

Tiếng thở dài của hắn vừa dứt, một tiếng khóc nức nở truyền đến.

Nghe tiếng nghẹn ngào kia, mọi người đều lộ ra ánh mắt thương cảm.

Thượng tẩu dừng xe ngựa lại, hỏi một nô bộc mập mạp tầm tuổi trung niên của
một đại gia tộc: “Huynh đài, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Người này hiển nhiên là quản sự, hắn liếc nhìn xe ngựa Trần Dung một cái, trong
ánh mắt hiện lên một chút khinh thường, nhưng mà hắn vẫn trả lời Thượng
tẩu: “Hôm nay vừa nhận được tin tức, gia tộc rời khỏi thành Nam Dương để trở về Kiến Khang đã gặp phải chúng Hồ, toàn bộ bị giết chết!”

Thượng tẩu kinh hãi, lão vội vàng nói: “Toàn bộ bị giết chết sao? Chẳng lẽ, người Hồ sớm đã mai phục ở trên đường rồi sao?”

Quản sự mập mạp gật đầu, nói: “Mọi người cũng nói như vậy.” Hắn thở dài một
tiếng: “Lang chủ nhà ta đã bán đất ruộng và cửa hàng đi, vốn nghĩ rằng
sẽ trở lại Kiến Khang. Hiện tại nghe thấy tin tức này, ai, ai……” Hắn ta
lắc đầu, đi xa.

Thượng tẩu cũng thở dài thở ngắn một hồi, đột
nhiên nhớ tới một chuyện, lão nhìn Trần Dung, thấp giọng nói: “Nữ lang,
hay là người đã dự đoán được gì đó?” Bằng không, vì sao nàng lại yêu cầu lão cố gắng mua hết số đất ruộng vào tay trong vòng một tháng như vậy?

Trong xe ngựa truyền đến giọng nói thản nhiên của Trần Dung: “Ta cũng không
phải là thần tiên, có thể nào liệu sự như thần? Chỉ là trùng hợp mà
thôi.”

Thượng tẩu ngẫm lại cũng đúng, khẽ gật đầu.

Xe ngựa chạy về phía phố nam.

Thượng tẩu vừa đi, vừa chỉ vào cửa hàng bên đường, nói: “Nữ lang, nhà này cũng là của người, trước đây vốn bán lương thực, khi mua kho hàng đã trống
không, đã sớm đóng cửa rồi. Còn có nhà này, nó vốn là tiệm cơm, cũng đã
đóng cửa. Đúng rồi, nữ lang, ngày hôm qua khi lão nô giao cho Bình ẩu

bốn xe lương thực kia. Bình ẩu nói, bà để lại ba xe cho nữ lang, còn lại một xe thì có thể khai trương cửa hàng Tam gia, như thế duy trì sinh kế cho năm người là không thành vấn đề.”

Điều này thì Trần Dung không có hứng thú, nàng tùy ý gật đầu.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến ồn ào náo động.

Trần Dung xuyên thấu qua rèm xe, tò mò nhìn xung quanh.

Xuất hiện ở trong tầm nhìn của nàng là một đoàn xe tạo nên từ sáu cỗ xe
ngựa, xe ngựa dẫn đầu đằng trước có nước sơn màu vàng, rộng rãi xa hoa.

Bên ngoài đoàn xe lại có mười chiếc xe ngựa vây quanh. Những người vây
quanh này đều nịnh nọt tươi cười, ra vẻ cung kính với người trong chiếc
xe sơn vàng kia.

Trần Dung liếc mắt một cái, vội nói: “Lui một bên, lui ra một bên đi.”

“Vâng.”

Thượng tẩu vội vàng điều khiển xe ngựa ghé vào bên đường.

Trần Dung nhìn quanh trái phải, lại bảo: “Nơi đó có ngõ nhỏ, đánh xe đến đó đi.”

“Vâng.”

May mắn kỹ thuật điều khiển xe ngựa của Thượng tẩu rất tài giỏi, roi ngựa
liên tục vung lên, chỉ hai ba cái, xe ngựa đã chạy vào trong ngõ nhỏ tối om.

Vừa chạy vào đó, Trần Dung mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng lén lút vén lên rèm xe, nhìn ngắm bên ngoài.

Từ góc độ này, nàng có thể nhìn thấy xe ngựa màu vàng kia cũng vén lên một góc rèm, Nam Dương vương mập mạp không chịu nổi đang kiêu căng gật đầu, nói cái gì đó. Ở bên cạnh lão ta là các đại sĩ tộc khúm núm, Trần Dung
thấy, Trần Thuật rõ ràng đã ở trong đó.

Đột nhiên, Trần Dung
biến sắc, thầm nghĩ: Không tốt, các đại gia tộc không thể rời khỏi thành Nam Dương, đành phải đem hết toàn lực lấy lòng Nam Dương vương.

Thượng tẩu vươn dài cổ nhìn tình cảnh này, nói với vẻ tò mò: “Quái, sao những
người không đến phủ Nam Dương vương bái kiến, mà đứng ở ngã tư đường này xem náo nhiệt gì đây?”

Trần Dung khẽ nhếch miệng, thản nhiên
nói: “Đó là bởi vì tất cả mọi người đều biết Nam Dương vương thích dùng
phương thức này để nói cho đoàn người biết, trong thành Nam Dương lão ta là lớn nhất!”

Nàng nói tới đây, giọng xuống thấp: “Xem ra nhất thời nửa khắc bọn họ sẽ còn chưa đi, chúng ta trở về thôi.”

“Vâng.”

Khi xe ngựa quay lại, Trần Dung kéo rèm xe xuống.

Nàng ngồi ở trong xe ngựa, hai tay xoắn chặt vào nhau, bắt đầu suy nghĩ.

Khi xe ngựa ra khỏi phố nam, Trần Dung nghe thấy trong xe ngựa bên cạnh
truyền đến một tiếng khóc nức nở: “Vì sao? Ta đã hứa gả cho Lưu lang
rồi, vì sao còn phải tham gia yến hội của phủ Nam Dương vương chứ?”

Giọng của nữ lang trẻ tuổi này vừa thốt ra, một phụ nhân trung niên khẽ nói:
“Còn có biện pháp nào nữa, sử ký Tư Mã Thiên mà lang chủ trân quý nhiều

năm cũng đem tới đó, nhưng tên Hứa phụ tá kia nói, Vương gia không thích đồ chơi vớ vẩn phức tạp này. Lang chủ cũng không có cách nào khác.”

Giọng của nữ lang trẻ tuổi khẽ khàng: “Nhất thời không thể quay về Kiến Khang cũng không cần nhanh như vậy mà, bảo vệ chúng ta không phải còn có
Nhiễm tướng quân sao? Vì sao phải lấy lòng lão sắc quỷ đó?”

Giọng của phụ nhân trung niên trở nên chua xót: “Nữ lang có điều không biết
rồi, mới vừa rồi, Nam Dương vương đã truyền lệnh với các đại gia tộc,
nói người Hồ ít ngày nữa sẽ đi về phía nam, vì sự an toàn của thành Nam
Dương, lão không thể không phái một ít gia tộc trú ở ngoài thành.”

Lời này vừa nói ra, tiếng khóc của nữ lang trẻ tuổi ngừng lại, nàng ta khẽ kinh hô: “Trú ở ngoài thành?”

Phụ nhân trung niên nói: “Đúng vậy, bằng không, lang chủ cần gì phải làm
đến mức này? Hiện tại không chỉ là lang chủ, các đại gia tộc đều đem nữ
nhi xinh đẹp của mình qua đó, muốn cầu Nam Dương vương thay đổi chủ ý.”

Trong tiếng bánh xe ngựa lạo xạo, đoạn đối thoại kia càng ngày càng xa.

Lúc này, tiếng Thượng tẩu truyền đến từ bên ngoài: “Nữ lang?” Trong giọng nói mang theo bất an.

Trong xe ngựa, hai tay Trần Dung càng không ngừng xoắn chặt, chỉ chốc lát,
đột nhiên nàng cất tiếng hỏi: “Tẩu, ngừng một chút, đến hỏi Nhiễm tướng
quân xem hiện tại đang ở phủ đệ của người nào.”

Thượng tẩu đáp: “Vâng.”

Chỉ chốc lát, Thượng tẩu bước lên xe ngựa, nói: “Nữ lang, y ở Hoàn phủ.”

“Tiến đến Hoàn phủ.”

“Vâng.”

Hoàn phủ ở phố nam, vì tránh né đoàn xe của Nam Dương vương, Thượng tẩu phải đi một vòng lớn, tốn gần một canh giờ, xe ngựa mới đến bên một cửa hông của Hoàn phủ.

Xe ngựa dừng lại, Thượng tẩu đi về phía người gác cổng.

Trần Dung ngồi trong xe ngựa vén lên một góc rèm xe, tuy nàng nhìn Thượng tẩu nhưng ánh mắt lại rất mờ mịt.

Một hồi lâu, Thượng tẩu lại đây, lão điều khiển xe ngựa, theo cửa hông đi vào Hoàn phủ.

Vừa vào Hoàn phủ thì tiếng thanh nhạc kéo dài ập đến.

Có điều lại hơi khác so với tiếng nhạc bình thường, trong tiếng nhạc này có tiếng leng keng dị thường.

Khi Trần Dung đang nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên, tiếng trầm trồ khen
ngợi ầm ầm kéo đến. Tiếng trầm trồ vừa mới dừng, tiếng trống mạnh mẽ mà
hữu lực vang lên.

Ngoài xe ngựa, Thượng tẩu nói: “Nữ lang, người gác cổng kia nói, Nhiễm tướng quân đang ở quảng trường. Hắn còn nói
hiện tại các đại gia tộc tìm đến Nhiễm tướng quân đều bị cự tuyệt ở
ngoài cửa. Nhưng với nữ lang, tất nhiên là ngoại lệ.”

Trần Dung ‘Uhm’ một tiếng.

Chỉ chốc lát, xe ngựa đã chạy tới quảng trường.

Còn chưa đến gần, Trần Dung đã ngửi thấy mùi hương son phấn xông vào mũi.
Thời điểm nàng đang thất thần, giọng của Thượng tẩu từ bên ngoài truyền
đến: “Tại sao lại có nhiều nữ lang như vậy?”

Trần Dung vội vàng xốc lên rèm xe.

Vừa nhìn qua, nàng cũng cả kinh, chỉ thấy bốn phía quảng trường phấn hồng
xen lẫn sắc xanh rì, rõ ràng đều là các cô nương, tính ra, ít nhất cũng
có năm sáu mươi người.

Giờ này khắc này, đám cô nương không dời mắt nhìn về phía trung tâm của quảng trường.

Trần Dung theo ánh mắt của các nàng nhìn lại.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã nhanh chóng thu hồi.


Người đứng ở giữa quảng trường đúng là Nhiễm Mẫn, giờ này khắc này, y để trần cánh tay, tóc dài đen bóng dùng một sợi dây màu đỏ buộc chặt, bạc môi
gắt gao mím thành một đường.

Không thể không nói, Nhiễm Mẫn hành binh nhiều năm nên có một dáng người hoàn mỹ, làn da y ẩm ướt đổ chút
mồ hôi, dưới ánh mặt trời lóe lên từng giọt. Thân hình cường tráng eo
thon chân dài, giống như hạc trong bầy gà, lập tức khiến các thiếu niên
sĩ tộc bốn phía bị lu mờ. Ngay cả Hoàn Cửu lang có khí chất xuất chúng
cũng trở nên thua kém.

Lúc này hai chân y chống vững, gõ vang
từng nhịp trống. Ở bên cạnh y, Hoàn Cửu lang ngồi đó, trước mặt bày một
cây tranh, tay trái khẽ ấn, tay phải thì gảy.

Hai người phối hợp vô cùng tốt, trong tiếng leng keng của đàn tranh, tiếng trống từng
nhịp, tiếng tranh lưu sướng, tiếng trống mạnh mẽ, làm cho người ta vừa
nghe, giống như quay trở về mấy trăm năm trước. Khi đó Gia Cát Lượng
ngồi trên đầu tường không có một bóng người mà tấu cầm, phía dưới là
thiên quân vạn mã của Tư Mã Ý.

Tiếng tranh du dương, trong trẻo, vô bi vô hỉ, giống như là một người ngoài cuộc đứng ở trên đám mây nhìn xuống lịch sử bụi bậm. Tiếng trống dồn dập kịch liệt, vô cùng mạnh mẽ
giống như tướng quân trải qua trăm cuộc chiến sinh tử, đứng ở trước đống xương trắng vì chúng sinh mà khóc lóc!

Hai âm thanh siêu nhiên, trầm thấp, hợp cùng một chỗ, lại có một loại mỹ cảm cực hạn.

Đây là một loại âm nhạc mà Trần Dung chưa từng nghe qua, một loại âm nhạc siêu việt.

Nàng giỏi về cầm kĩ, có thể nói cũng là người tri âm, nhưng lúc này giờ phút này, trong tâm linh của nàng chỉ có rung động! Nàng đột nhiên phát hiện ra, tiếng đàn hoa lệ, kỹ xảo phiền phức kia của mình có vẻ quá nhỏ bé,
quá nông cạn trong tiếng nhạc đại bi đại ẩn này.

Theo nhịp đập
của Nhiễm Mẫn, cơ bắp rắn chắc dưới ánh mặt trời vũ động liên tục, dương cương mĩ miều, vẻ đẹp này đủ để sánh ngang với khúc Quảng Lăng Kê Khang tấu nên khi sắp bị tử hình.

(Kê Khang làm quan một thời gian
rồi từ quan đi trú ẩn, để hưởng cảnh tiêu diêu lúc về già. Nhưng thảm
thay, ông muốn tránh khỏi điều phiền lụy ở cõi trần thì lại còn lận đận
vì trần. Bấy giờ, nhà Ngụy suy vi, Tư Mã Chiêu có ý muốn soán ngôi nên
tìm mọi cách để trừ khử những kẻ nghịch với mình. Lúc ấy ở huyện Đông
Bình có người tên Lữ An vì ngưỡng mộ danh tiếng của Kê Khang nên tìm đến ra mắt. Hai người kết bạn tâm giao. Chẳng ngờ Lữ An có một người anh họ tên Lữ Tốn vốn là bộ hạ thân tín của Tư Mã Chiêu, ỷ thế hoành hành,
thấy vợ của Lữ An xinh lịch nên chiếm đoạt và bắt Lữ An hạ ngục.


tình bạn, Kê Khang đứng ra minh oan nhưng rồi cũng bị bọn quyền thần bắt giam. Kê Khang vốn con rể trong tông thất nhà Ngụy, nên họ muốn tìm
cách trừ tuyệt. Chúng lại dựng chứng Kê Khang khinh vua Thang, vua Võ,
Khổng Tử là có ý phản loạn nên kết án tử hình.

Kê Khang vốn có tài đàn. Khúc “Quảng Lăng” là do ông sáng tác.)

Bởi vậy, mỗi khi tiếng trống vừa dứt một âm, chúng nữ lang đồng thời thét
chói tai ra tiếng, đôi mắt đẹp sáng ngời dính chặt vào trên thân hình,
trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Nhiễm Mẫn. Mà Nhiễm Mẫn thủy chung
cũng không ngẩng đầu lên, tựa hồ không chú ý tới ánh mắt ái mộ của chúng nữ.

Không có bất luận kẻ nào chú ý tới Trần Dung đã đến.

Trần Dung vén rèm xe, nghiêng tai lắng nghe tiếng nhạc tuyệt vời đến cực
điểm, cần cơ duyên xảo hợp, cần phúc chí tâm linh mới có thể hợp tấu ra
này thật lâu, nàng nhắm hai mắt lại, gắt gao nắm tay.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng tranh im bặt, sau đó, Nhiễm Mẫn ngửa đầu cười
vang, hai tay ném dùi trống ra xa, hét lớn: “Thống khoái, rất thống
khoái!”

Tiếng cười to hào khí can vân của y còn chưa dừng, chúng nữ lang đã thét chói tai liên tiếp, vọt về phía y và Hoàn Cửu lang.

Trong nháy mắt, hai người đã bị bao phủ trong hương son phấn và sắc hồng sắc xanh.

Lúc này, Trần Dung thu hồi ánh mắt, khẽ nói: “Trở về đi.” Thượng tẩu nghe
xong, gật đầu, điều khiển xe quay trở lại: Xem tình hình này, Nhiễm
tướng quân không rảnh tiếp đãi một nữ lang nho nhỏ, không đáng để nhắc
tới của nhà mình rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui