Mị Công Khanh

Ngoài điện, tiếng cười có phần khàn khàn của Vương Hoằng vang lên: “Vừa
mới trở về thì nghe thấy trong phủ vương gia trăm mĩ tranh diễm, nhất
thời tâm ngứa ngáy nên dẫn bạn tiến đến.” Lúc này chàng đã đi về phía
cửa điện. Đứng ở cửa, hai mắt của chàng vừa chuyển, liếc về phía chúng
mĩ nhân trong điện. Cảm giác được ánh mắt của chàng, các nữ tử vội vàng
liếc mắt đưa tình, lúm đồng tiền nở rộ. Vương Hoằng mỉm cười, hai mắt
của chàng trong suốt giống như sao sáng.

Trần Dung ngẩng đầu, trông mong nhìn về phía chàng.

Lúc này Trần Dung đứng ở ngay phía trước chúng nhạc kỹ, rất nổi bật, Vương Hoằng liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, ánh mắt Trần Dung đã ươn ướt.

Vương Hoằng nhìn nàng thật sâu rồi dời đi, quay đầu nhìn Nam Dương vương.

Lúc này, Nam Dương vương cũng đang nhìn chàng, trong đôi mắt đục ngầu phù
thũng của lão ta hiện lên một chút ý lạnh, bất tri bất giác, mặt Nam
Dương vương trầm xuống, chậm rãi nói: “Chỉ sợ Thất lang tiến đến chỉ là
vì một người trong trăm mĩ nhân kia đúng không?”

Vương Hoằng ha ha cười. Chàng cũng không trả lời, chỉ vung tay với phía sau, ra lệnh: “Đều bước xuống đi.”

Lời này vừa thốt ra, mọi người mới phát hiện phía sau vương Hoằng còn có
mấy chiếc xe ngựa đỗ ở đó. Tiếng của chàng truyền đến, rèm xe đồng thời
được vén lên. Rèm xe vừa vén lên, một làn gió thơm xông vào mũi. Mọi
người đảo mắt nhìn lại, vừa trông thấy, mọi nam nhân đều cảm thấy trước
mắt sáng ngời. Chỉ thấy ngồi trong năm cỗ xe ngựa kia chính là năm mỹ
nhân mặc hoa phục.

Hai mắt Nam Dương vương phát sáng, lão ta kinh ngạc cười nói: “A, Thất lang cũng có sở thích này sao?”

Vương Hoằng thản nhiên nói: “Mỹ nhân có thể khiến cảnh đẹp ý vui, có thể
chuyển dời phiền não của người khác, Hoằng cũng là nam nhân, sao lại
không thích?” Chàng tươi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, vung tay áo
lên, thản nhiên nói: “Bước xuống đi, để vương gia gặp gỡ giai nhân Lang
Gia Vương thị.”

Lời vừa dứt, năm nữ nhân đồng thời đáp: “Vâng.” Các nàng bước xuống xe ngựa.

Nam Dương vương không hề chớp mắt khóa chặt trên người năm mỹ nhân, thấy có vẻ trong phòng không đủ ánh sáng, lão ta vỗ hai tay, vội kêu lên: “Mau
mau, thắp thêm đèn đi!”

“Vâng.” Trong tiếng bôn chạy, đèn đuốc trong sân sáng rực khiến nơi đây tựa như ban ngày.

Dán người của năm mỹ nhân xuất hiện rõ rệt ở trước mắt mọi người.

Dưới ngọn đèn sáng ngời, Nam Dương vương nheo hai mắt, chậc chậc lên tiếng,
một bên không kịp đánh giá, một bên thở dài: “Đẹp, quả nhiên là đẹp. Ai, thành Nam Dương của ta so ra vẫn kém Kiến Khang mà.”

Cảm khái
không thôi còn có thuộc hạ của lão ta, đám nam nhân này không chuyển mắt nhìn chằm chằm năm mỹ nhân, một đám hoa mắt thần mê, tâm thần câu túy.

Theo hướng vung tay của Vương Hoằng, năm mỹ nhân cũng lắc mông thướt tha đi vào trong điện.


Trần Dung chuyển mắt, cũng nhìn ngắm đến ngây người.

Năm mỹ nhân này, dù là người nào thì tư sắc đều kém hơn nàng một chút.
Nhưng cũng không biết vì sao, năm người này đứng chung một chỗ lại giống như xuân lan thu cúc, đông mai hạ liên (hoa lan mùa xuân, hoa cúc mùa
thu, hoa mai mùa đông, hoa sen mùa hè) tề tụ một chỗ, khiến người ta có
một cảm giác không kịp nhìn ngắm, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Ngay lúc chúng nam nhân nhìn ngắm si ngốc ngơ ngác, Vương Hoằng mặc áo trắng đã đi tới trước điện. Chàng lập tức hướng tới phía Trần Dung.

Nhìn khuôn mặt chàng mang theo nụ cười, Trần Dung hơi hơi cúi đầu, thi lễ,
giọng nói có chút chua chát: “A Dung gặp qua Thất lang.”

Vương
Hoằng cười, chàng ôn nhu nhìn Trần Dung, nói: “Nghe nói Tiên Ti của
người Hồ có ý tiến công nam quận, nữ lang là người trí tuệ, liệu sự như
thần, lần này ta trở về thì cũng chuẩn bị đến Trần phủ cầu kiến nàng,
hỏi nàng về sách lược. Thật không ngờ vương gia đã đi trước một bước mời nữ lang rồi.”

Giọng của chàng cũng không nhỏ, hơn nữa người như chàng, mặc kệ là lúc nào cũng đều là trung tâm của đám đông, bởi vậy,
lời nói này của chàng, bao gồm Nam Dương vương cùng Hứa phụ tá đều nghe
thấy rõ ràng.

Dần dần, ánh mắt Nam Dương vương dời khỏi trên người năm mỹ nhân, chuyển về phía Trần Dung, cũng nhìn về phía Vương Hoằng.

Vương Hoằng quay đầu lại. Chàng đối mặt với ánh mắt có chút âm trầm của Nam
Dương vương, tươi cười, vung tay áo dài, thoải mái đi đến chỗ trung tâm
của chủ điện, ngồi xuống ở tháp bên trái của Nam Dương vương. Sau khi
ngồi xuống, chàng tự rót rượu, ngửa đầu uống cạn một hơi, chàng hướng
tới Trần Dung lắc lắc chén, cười nói: “A Dung đứng ở đó làm gì? Lại đây
ngồi đi.” Chỉ một câu như thế, đã đặt nàng vào vị trí khách nhân.

Ánh mắt mọi người trong điện như cố ý vô tình ngước về phía Nam Dương vương.

Lúc này khuôn mặt đầy thịt béo của Nam Dương vương trầm xuống, không rõ hỉ nộ. Lão ta được hộ vệ nâng đỡ, ngồi trở lại chủ vị.

Trần Dung khẽ cử động, miệng nàng bất giác mỉm cười, tay áo phiêu diêu, nhấc chân đi đến ngồi xuống phía sau Vương Hoằng. Ngay lúc mông nàng đặt
xuống tháp, hai chân nàng đã mềm nhũn, suýt nữa nặng nề mà ngã xuống
tháp. May mắn, nàng đúng lúc vươn tay, lặng lẽ chống đỡ.

Trong đại điện thật im lặng, mỗi một ánh mắt đều lén lút liếc về phía Nam Dương vương, liếc về phía Vương Hoằng cùng Trần Dung.

Sau khi Vương Hoằng uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, buông chén xuống, hai tay hợp lại, nói: “Lấy cầm đến!”

Tiếng đàn của Vương Thất lang vốn nổi tiếng trong thiên hạ. Khi chàng vừa lên tiếng, hai mắt mọi người đều sáng ngời.

Một nhạc kĩ vội vàng ôm lấy một cây thất huyền cầm, chạy bước nhỏ đến trước mặt Vương Hoằng, sau khi nàng ta thi lễ thì nâng hai tay cung kính dâng cầm lên.

Vương Hoằng vươn tay tiếp nhận, ngón tay thon dài
trắng trẻo khẽ gảy, sau khi khiến huyền cầm phát ra một loạt âm điệu du
dương, chàng tươi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, liếc về phía Nam
Dương vương: “Vương gia có biết, năm gần đây Kiến Khang lưu hành một
khúc, gọi là ‘Biên tiên ngọc nhân hành’, đó là một vẻ phong tình, mỹ
nhân để trần đôi chân ngọc, mặc sa mỏng, múa theo tiếng đàn, hôm nay nên thưởng thức một phen, thế nào?”

Sau khi chàng tiến vào trong

điện, mỗi khi Nam Dương vương nhìn chàng thì ánh mắt đều có chút ý vị
thâm trường. Giờ phút này, lão ta vuốt chòm râu ngắn, gật đầu, nói: “Chỉ cần tiếng đàn của Vương Thất lang đã là độc bộ thiên hạ, huống chi còn
có mỹ nhân múa theo? Được!”

Vương Hoằng hơi nâng tay, ngón tay
chàng đảo qua một chút, tức thì, một tiếng đàn du dương linh động phiêu
nhiên vang lên trong điện.

Ngay khi tiếng đàn của chàng vang lên, năm mỹ nhân kia bước đến, đồng thời khẽ nhấc mũi chân rồi xoay tròn mở ra.

……

Đột nhiên, tiếng đàn như trống, va chạm vào nhau, trở nên nhanh mà dồn dập!

Trong tiếng đàn này, năm mỹ nhân đồng thời uốn éo vòng eo, chân ngọc khẽ đá!
Theo động tác của các nàng, chỉ thấy mười tiết tấu trong trẻo va vào
nhau, mười mũi chân của mỹ nhân nhất tề đá về phía Nam Dương vương, ngay khi hộ vệ phía sau lão ta vội vàng đứng lên, mười mũi chân kia đã dừng
lại trước chỗ đặt chân của Nam Dương vương, sắp xếp thành một hàng, bày
ra hình hai cánh hoa mai.

Nam Dương vương mừng rỡ, hai tay hợp lại, cười to ra tiếng.

Theo tiếng cười này của lão ta, Trần Dung nhắm hai mắt, nàng từ từ thu hồi
trâm cài trong lòng bàn tay vào tay áo, hít một ngụm không khí mới mẻ.

Trong đại điện, tiết tấu của tiếng đàn nhẹ nhàng hay thay đổi còn đang bay
lượn, cùng với tiếng đàn này là năm mỹ nhân eo nhỏ mềm dẻo, chân ngọc
khẽ đá, diệu dụng như ẩn như hiện, kỹ thuật nhảy cực kỳ mị hoặc.

Dần dần, tiếng đàn chậm lại. Dần dần, năm mỹ nhân xoay tròn dựa về phía Nam Dương vương. Các nàng vung tay áo dài, sóng mắt ướt át; Các nàng tươi
cười thản nhiên, chân ngọc thon nhỏ.

Nam Dương vương nhìn ngắm
không khỏi thở dài một tiếng, nói: “Thôi, thôi, vậy theo ý quân đi.” Lão ta vươn tay ôm chầm một mỹ nhân, cúi đầu nhếch môi cười hôn một cái
thật mạnh trên má nàng ta, quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, đột nhiên
nói: “Hóa ra Thất lang đối với thứ nữ Trần thị nho nhỏ này cũng là có
tình.”

Vương Hoằng cười cười, chàng buông chén, đứng dậy, sau
khi vái chào với Nam Dương vương thì nói với Trần Dung: “Đi thôi.” Dứt
lời, chàng xoay người bước đi.

Trần Dung cúi đầu, vội vàng đuổi theo.

Chỉ chốc lát, bóng dáng hai người đã biến mất ở chỗ cửa điện.

Một phụ tá ngồi phía sau Nam Dương vương nhìn bóng dáng của bọn họ, vuốt
râu thở dài: “Quả nhiên là Lang Gia Vương Thất, thật có phong độ của
danh sĩ!”

Lúc này, Hứa phụ tá dẫn đầu nói với Nam Dương vương:
“Chúc mừng vương gia đã chiếm được năm vị mỹ nhân.” Hắn híp mắt đánh giá năm cô nương kia, nói: “Khẳng định là Lang Gia Vương thị cố ý bồi dưỡng nên, phong tình ý nhị, vũ kỹ như thế, không thể có ở thành Nam Dương

chúng ta.”

Nam Dương vương gật gật đầu, tay phải lão ta tiến vào khuôn ngực của mỹ nhân trong lòng, sau khi xoa nhẹ hai cái thì nói với
vẻ thỏa mãn: “Bề ngoài thoạt nhìn giống như khuê tú, hoặc nở nang ung
dung hoặc lãnh ngạo lạnh nhạt, bên trong lại tao mị tận xương. Bản sự
huấn luyện nữ nhân của Lang Gia Vương thị thật đúng là rất cao siêu.”

Hứa phụ tá nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Dung đi xa, thở dài: “Trần thị A Dung này cũng là người khiến người ta yêu thích.”

Nam Dương vương cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của mỹ nhân trong lòng,
hàm hồ trả lời: “Về sau thì nói sau, Vương Thất lang sẽ không ở Nam
Dương lâu đâu.”

Trần Dung nhắm mắt theo đuôi phía sau Vương
Hoằng. Dưới ánh sao, nàng lẳng lặng nhìn chàng, chớp chớp mắt, thật lâu
đều không nói chuyện.

Đúng lúc này, Vương Hoằng dừng chân nhìn lại. Chàng hơi hơi nghiêng đầu, đánh giá Trần Dung.

Đối diện với ánh mắt của chàng, Trần Dung mím môi, không tự chủ được nói: “Ta, ta chưa từng bị làm nhục!”

Một lời thốt ra, Vương Hoằng ngẩn ngơ.

Trần Dung cũng vì bản thân mà ngây ra như phỗng, nàng khẽ hé môi, dường như
không tin lời vừa rồi là do mình nói ra. Ngay lập tức, mặt Trần Dung đỏ
tới gáy, nàng cúi đầu, lúng ta lúng túng mãi mới than thở: “Ta, ta,
ta……” Nàng ‘Ta’ sau một lúc, mới phát hiện bóng hình áo trắng kia đã đi
xa. Nhìn dáng người thanh cao của chàng dưới ánh sao, Trần Dung ngẩn
ngơ, một hồi lâu mới bước nhanh đuổi theo.

Vương Hoằng đã đi tới trước xe ngựa. Chàng dựa vào càng xe một lát, đột nhiên nói: “Người
khác hỏi thì nói nàng và ta cùng ở trong phủ Nam Dương vương.” Nói xong, chàng vén rèm xe lên, chui vào bên trong.

Trần Dung cúi đầu, một hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: “Vâng.” Nàng cũng bước lên một chiếc xe ngựa khác.

Xe ngựa khởi động. Tiếng bánh xe nhịp nhàng lăn đều truyền đến, chỉ trong chốc lát, Trần Dung nghe thấy có tiếng cửa mở.

Nàng đã ra khỏi phủ Nam Dương vương. Rốt cục nàng đã tìm được đường sống.
Tay trái Trần Dung nắm chặt tay phải, môi của nàng mím thành một đường,
bất tri bất giác, lệ đã trào ra vành mắt. Nàng mở to mắt, tùy ý để nước
mắt lăn xuống hai má. Nàng lặng lẽ vén lên một góc rèm xe, để gió lạnh
thổi khô vết lệ trên gương mặt. Nhưng mà, nước mắt kia như suối chảy,
mặc kệ gió thổi thế nào cũng không thổi khô được hết. Lén lút, Trần Dung khẽ hít mũi, lau nước mắt trong bóng đêm.

Đột nhiên, giọng nói dễ nghe của Vương Hoằng khẽ truyền đến: “Nàng khóc ư?”

Trần Dung cả kinh, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, nhẹ giọng trả lời: “Không có.”

Vương Hoằng khẽ cười.

Nghe thấy tiếng cười của chàng, Trần Dung căm tức, nàng hỏi với vẻ hung tợn: “Chàng cười cái gì?”

Vương Hoằng cười nhẹ nói: “Ta từng nghĩ rằng tâm của Trần thị A Dung như hồ sâu.”

Trần Dung ngẩn ra, sau một lúc lâu, nàng mới nói: “Lúc này may mà có chàng…… Ân cứu mạng của chàng, đời này Trần Dung tất sẽ báo!”

Vương Hoằng ngẩn ra. Một hồi lâu, giọng nói có vẻ kinh ngạc của chàng truyền đến: “Ân cứu mạng? Nàng đã chuẩn bị tự sát sao?”

Trần Dung không đáp.

Trong tiếng bánh xe lạo xạo, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, rèm xe của nàng bị
vén lên, dưới ánh sáng, gương mặt tuấn mỹ, khí chất thần bí cao xa của
Vương Hoằng xuất hiện ở trước mặt nàng.


Chàng nhìn Trần Dung
chăm chú. Ánh mắt nhìn thẳng của chàng khiến người ta cảm thấy nóng nực, Trần Dung hơi hơi nghiêng đầu né tránh.

Vương Hoằng nhìn nàng, khẽ hỏi: “Nam Dương vương khó có thể chịu nổi đến thế sao?”

Trong bóng đêm, Trần Dung khe khẽ gật đầu trong đêm đen, nàng thản nhiên nói: “Cái loại nam nhân này, đương nhiên không thể chịu đựng được.”

Hai mắt Vương Hoằng phát sáng, sóng mắt lưu chuyển: “Nàng không sợ chết sao?”

Trần Dung buông rủ hai mắt: “Sợ, nhưng có một số việc so với cái chết còn đáng sợ hơn.”

Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú. Sau một lúc lâu, chàng nhẹ giọng nói: “May mắn ta tới kịp.” Dứt lời, chàng lại kéo rèm xe xuống.

Khi rèm xe được thả xuống, Trần Dung quay đầu, nhìn về phía bóng dáng cao
to của nam nhân dưới ánh sáng nhàn nhạt của tinh quang.

Lập tức, không khí trở nên trầm tĩnh.

Cũng không biết qua bao lâu, Vương Hoằng khẽ gọi: “Trần thị A Dung.”

“Vâng.”

Chàng dừng một chút rồi hỏi: “Nàng thật sự thích ta ư?”

Trần Dung ngẩn ngơ, môi nàng mấp máy một chút, chậm rãi trả lời: “Nam nhân như chàng, có mấy nữ nhân không thích đây?”

Vương Hoằng không nói chuyện nữa.

Trong tiếng bánh xe lăn đi, giọng của xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Tới Trần phủ rồi.”

Nhanh như vậy sao? Trần Dung đang thất thần liền bừng tỉnh, nàng vội vàng vén rèm xe.

Lúc này, trong xe ngựa đối diện truyền đến tiếng nói nhỏ của Vương Hoằng:
“Trở về đi, nhớ rõ có ai hỏi thì cân nhắc rồi hẵng đáp lời.”

Trần Dung đáp ứng một tiếng, nhảy xuống xe ngựa. Nàng xoay người, hướng tới
đại môn Trần phủ. Đang đi, Trần Dung dừng chân. Nàng chậm rãi xoay
người. Trong bóng đêm, hai mắt của nàng sáng ngời. Nàng nhìn cỗ xe ngựa
kia, nhìn bóng người loáng thoáng trong xe ngựa chăm chú. Đột nhiên,
Trần Dung đi một bước xa về phía đó, nàng vén rèm xe lên, lẳng lặng vừa
vặn chạm phải ánh mắt của Vương Hoằng.

Trần Dung nhìn chàng.
Nàng mím môi run rẩy, một hồi lâu, nàng đột nhiên lui ra phía sau một
bước, vái chào thật sâu, run giọng nói: “Ơn nghĩa ngày hôm nay, Trần
Dung khắc trong tâm khảm.” Dừng một chút, nàng ngẩng đầu nhìn về phía
gương mặt tuấn mỹ trong ánh đèn lồng lay động. Nàng chớp chớp đôi mắt
ướt át, chậm rãi hé môi cười. Nụ cười này thật sự rạng rỡ. Trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Vương Hoằng, Trần Dung nhìn chàng nói: “Vương
Thất lang, nếu chàng không phải là Lang Gia Vương thị, dù thế nào thiếp
cũng sẽ quấn quít lấy chàng, khiến chàng không thể không cưới thiếp.”
Nói tới đây, nàng cười khanh khách, vung ống tay áo, xoay người rời đi.

Đi được năm bước, phía sau lưng nàng truyền đến giọng nói ôn nhu tao nhã của Vương Hoằng: “Trần thị A Dung.”

Trần Dung ngừng chân, xoay người, vội vàng quay đầu nhìn về phía chàng,
trong ánh mắt lấp lánh chờ mong ngay cả chính nàng cũng không biết.

Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng tuyết trắng,
chậm rì rì nói: “Nhớ kỹ, nàng nợ ta năm ca kỹ đó.” Dứt lời, chàng buông
rèm xe, khẽ quát một tiếng: “Đi thôi.”

Xe ngựa dần đi xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui