Mị Công Khanh

Một đêm này, Trần Dung đau đớn mà tỉnh lại vài lần, lại nôn khan hai lần.

Mấy tháng trước, nàng mang thai mà không thấy có chút dấu hiệu, hiện tại bị thương, cảm giác không thoải mái dù thế nào cũng sẽ biểu lộ ra.

Thức dậy vài lần, đến giờ sửu nàng mới dần dần ngủ mê man.

Chưa được một canh giờ, Trần Dung đã tỉnh lại.

Sau khi nôn khan hai tiếng, nghe tiếng gà gáy cùng tiếng người nói bên
ngoài, nhìn ánh nắng chiếu rọi, rốt cuộc nàng không ngủ được nữa.

Nghiêng đầu, Trần Dung ngắm nhìn bầu trời không chớp mắt.

Nắng sớm sáng ngời, một tầng sương bao phủ trong trời đất, bóng cây lay
động, bầu trời qua lớp rèm cửa sổ bằng lụa mỏng hơi hơi mông lung lại
bao la khôn cùng.

Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân lặng yên nhẹ nhàng tới gần nàng.

Trần Dung mở to mắt nhìn, không quay đầu, vẫn ngắm nhìn bên ngoài, khàn khàn nói: “Thất lang thức dậy thật sớm.”

Tiếng bước chân ngừng lại trước tấm màn, giọng nói thấp cũng khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: “Ta không ngủ được.”

Giọng nói của chàng nhẹ mà phiêu miểu, giống như bay tới từ nơi xa xôi.

Trần Dung không quay đầu, nàng chỉ nhẹ nhàng lên tiếng…… Giọng nói thực đạm
thực bình tĩnh, giống như cho tới nay, sinh tình khắc vào hồn phách nàng đã lặng yên phai nhạt.

Vương Hoằng vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, tay áo màu trắng phất phơ trong gió.

Một hồi lâu, chàng đi về phía nàng.

Nhẹ nhàng đi đến bên tháp, giọng nói của chàng mềm mại: “Khanh khanh, ngủ thêm một chút.”

Trần Dung chậm rãi quay đầu.

Nàng nhìn Vương Hoằng.

Mỗi khi nhìn thấy chàng đôi mắt đen láy của nàng đều không tự chủ được mà tỏ rõ sự vui mừng, giờ khắc này lại vô cùng yên tĩnh.


Trần Dung nhìn Vương Hoằng giống như nhìn một người xa lạ, một hồi lâu, môi nàng mấp máy, thì thào nói: “Ta muốn hài tử này.”

Nàng buông rủ hai mắt, chậm rãi xốc chăn lên, sau đó, nàng vuốt ve bụng của
mình. Nhìn phần bụng vẫn bằng phẳng, Trần Dung khẽ nói: “Ta sẽ nuôi nó.”

Giọng nói của Vương Hoằng vô cùng ôn nhu: “Được, chúng ta sẽ nuôi nó.”

Trần Dung chậm rãi lắc đầu.

Khi nàng lắc đầu, nàng tinh tường cảm giác được, không khí trong phòng trở nên lạnh lùng.

Trần Dung khẽ nói: “Ta chỉ muốn nuôi nó một mình.” Dường như nàng hạ quyết
tâm, nói xong câu đó, nàng ngẩng đầu, đối diện với sắc mặt trắng bệch
chói mắt, đôi mắt vô cùng tối tăm của Vương Hoằng, lẳng lặng nói: “Thất
lang, chúng ta……” Nàng mới nói ra bốn chữ này, tay phải Vương Hoằng vung mạnh lên, ngắt ngang lời của nàng.

Chàng nhìn nàng chăm chú, duỗi tay ra, cầm chặt cổ tay nàng. Chàng nắm rất nhanh rất chặt khiến nàng đau đớn không thôi.

Giọng nói của Vương Hoằng đặc biệt ôn nhu, chẳng những ôn nhu, còn rất nhẹ nhàng: “Khanh khanh, nàng quá mệt mỏi rồi, ngủ đi.”

Trần Dung lại chỉ bình tĩnh nhìn chàng, chậm rãi rút tay mình về.

Nàng không thể rút tay lại.

Gần như vừa động đậy, Vương Hoằng cầm càng chặt. Sắc mặt của chàng trắng
bệch giống như tuyết. Mím môi, hai mắt tối tăm nhìn thẳng Trần Dung chăm chú. Cứ thế, chàng cười khàn khàn, nhẹ nhàng nói: “Khanh khanh…… Ta đã
buông tha cho địa vị tộc trưởng, cũng chuẩn bị mọi thứ cho việc quy ẩn,
ta còn tính toán, ở chung với nàng tại chỗ này một thời gian ngắn, âm
thầm để ý mọi việc, sau đó sẽ lặng yên rời, chúng ta đến chỗ bằng hữu cũ của ta thưởng gió ngắm trăng, chờ con của chúng ta ra đời. Tới lúc đó,
người trong thành Kiến Khang sẽ tin tưởng, Vương Hoằng ta đã thực sự xa
rời nhân thế, mà giết nàng hay không thì đã không còn quan trọng nữa,
sau đó chúng ta lại thành thân.”

Hốc mắt của chàng có chút
đỏ hồng, tươi cười lại vô cùng ôn nhu: “Ta đã chuẩn bị tốt, cũng đã lên
kế hoạch chu đáo…… Khanh khanh vẫn giận sao?”

Tay chàng cầm chặt tay nàng, mắt chàng nhìn thẳng gương mặt nàng, tươi cười của chàng vô cùng ôn nhu.

Trần Dung cúi đầu xuống.


Nàng nhìn bụng của mình, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Môi nàng mấp máy, nhưng không thốt ra được nửa chữ.

Lúc này, giọng nói mềm mại của Vương Hoằng lại truyền đến: “Khanh khanh,
nhường ta một chút đi.” Chàng buông lỏng tay Trần Dung ra.

Trần Dung cẩn thận dịch về phía bên trong một chút.

Vương Hoằng xốc chăn của nàng lên cùng nằm xuống tháp. Chàng dựa vào thân
tháp, tay phải vươn ra phía sau đỡ lưng Trần Dung, cúi đầu xuống, tóc
đen như mực khẽ rủ: “Khanh khanh, ta sai lầm rồi, ta thực sự sai lầm
rồi…… Nàng quên đi việc đó được không? Coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh được không?”

Giọng nói của chàng thật sự rất ôn nhu,
trong ôn nhu còn có sự mềm mại như nói bằng giọng mũi, ngữ điệu này
khiến cho người ta cảm thấy mềm nhũn đến tận đáy lòng.

Trần Dung rủ mắt, nàng nhìn bụng của mình, một hồi lâu, rốt cục nàng nói
chuyện, một khắc này giọng nói của nàng khàn khàn nghẹn ngào: “Thất
lang. Ngày đó Cửu công chúa đâm trúng chỗ này của ta.” Nàng chỉ vào
miệng vết thương, lệ sóng sánh trong mắt: “Khi đó, ta thật sự rất đau,
rất đau. Máu càng không ngừng chảy xuống, đoản đao của nàng ta vẫn cắm ở đây, ta muốn rút ra nhưng lại không dám. Tiếp theo nàng ta lại nói rằng trên đao này đã bôi kịch độc, nàng ta sẽ không để cho ta sống sót. Khi
đó, ta rất sợ, Thất lang, ta không muốn chết, tuyệt đối không muốn chết. Ta còn mang thai con của Thất lang mà? Thất lang của ta như thế, cốt
nhục của chàng nhất định cực kỳ thông minh cực kỳ tuấn tú. Sao ta có thể chưa kịp sinh ra đã để cho nó chết đi chứ?”

Hai hàng nước mắt dọc theo gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc của nàng chảy xuống, thấm vào trong chăn gấm.

“Lúc ấy, trước mắt ta choáng váng, đứng cũng không vững, ta rất muốn nằm
xuống ngủ. Vì thế ta cảm thấy hoảng hốt, mấy năm nay ta mệt chết đi
được, có lẽ chết đi cũng tốt. Nghĩ như vậy, ta lại càng muốn ngủ. Nhưng
mà sau đó ta chợt nhớ ra, nếu Thất lang của ta biết ta chết thì sẽ
thương tâm biết bao nhiêu? Chàng mạnh mẽ, bá đạo đến thế, làm sao chàng
có thể cho phép Cửu công chúa giết ta như vậy? Vì thế ta nghĩ, không
được, nếu Thất lang đắc tội với hoàng thất thì sẽ rơi vào đường cùng. Ta lại lao tới, khi ở gần Cửu công chúa, ta sợ nàng ta cảnh giác, ta còn
cười tươi. Rốt cục khi ta đến gần nàng ta, rút đao ra, đâm vào ngực nàng ta.”


Nàng mở to hai mắt, nước mắt như trân châu chảy xuống, một giọt lại một giọt, một chuỗi lại một chuỗi.

Trần Dung nghẹn ngào, nức nở, vô lực, chua sót, thì thào nói: “Thất lang,
chàng không biết rằng ta sẽ đau sao? Chàng không biết rằng ta yêu chàng
và hài tử này đến thế nào sao?”

Lúc này giọng nói của nàng
có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng có chút trống rỗng, dường như đang nói
chuyện với không khí. Rõ ràng Vương Hoằng ngay tại bên người nàng, rõ
ràng chàng đang ôm nàng, nàng lại lầm bầm giống như đang chỉ có một
mình.

Vương Hoằng nhìn Trần Dung, trong lòng như bị ai bóp
chặt. Chàng vươn tay đập một cái thật mạnh lên ngực, đảo mắt, chàng
buông lỏng tay, mở rộng hai tay ôm Trần Dung.

Thật cẩn thận ôm sát nàng, chàng cúi đầu hôn lên hàng lệ trên mặt nàng, môi vừa áp
lên, nuốt từng giọt lệ vào trong miệng, Vương Hoằng thì thào nói: “A
Dung, ta sai lầm rồi, ta thực sự sai lầm rồi.”

Từ ngày hôm
qua đến sáng nay, câu nhận sai của chàng đã nói đi nói lại vài lần.
Trong lúc hoảng hốt, Vương Hoằng nhớ rõ, dường như đây là lần đầu tiên
chàng nhận sai. Lúc trước, cho dù chàng làm ra chuyện khác người cỡ nào, chàng cũng không nghĩ tới việc này.

Nụ hôn của chàng bối
rối, hôn đến khi môi nàng lạnh như băng, chàng dùng đầu lưỡi tách hàm
răng của nàng, dò xét vào sâu bên trong. Vừa hôn nàng, chàng vừa hàm hồ
nói: “A Dung, nàng không thể như vậy, nàng không thể khiến cho ta đã
biết đau lòng là tư vị gì, rồi sau đó lại không hề để ý đến. Nàng không
thể……”

Hiển nhiên chàng thật sự rất hoảng, ngay cả việc bản thân đã động vào miệng vết thương của Trần Dung, ngay cả nước mắt của
mình lẫn vào trong nước mắt của nàng cũng không phát hiện.

Vương Hoằng hôn Trần Dung, tham lam tiến vào sâu trong khoang miệng nàng……
Dường như chàng muốn mượn động tác này làm cho đôi môi lạnh như băng của nàng trở nên ấm áp một chút, khiến cho nàng trở lại như ngày xưa, thản
nhiên tươi cười với chàng, vươn tay vòng ôm cổ chàng.

Chàng thực sự sợ hãi, Trần Dung đã quyết tuyệt với chàng hai lần, lần trước
là lúc nàng mặc quần áo màu trắng nhảy vào giữa vạn quân. Khi chàng tìm
được nàng, cầu nàng đi cùng mình, nàng mặc y phục màu trắng nhiễm máu
đứng dưới ánh tịch dương, ánh mắt lại xa xôi, lạnh lùng như thế.

Còn có lần thứ hai khi nàng cầu bệ hạ, thỉnh bệ hạ cho nàng xuất gia, nàng
cũng cười như thế. Tươi cười rõ ràng rất diễm lệ, ánh mắt lại lạnh lùng, xa xôi không thể tới gần.


Nhưng hai lần kia lại không
giống như lúc này. Lúc đó tuy rằng chàng khiếp sợ buồn bực, tuy rằng
cũng đau lòng nhưng cảm giác đau lòng đó tính là cái gì? Cũng chỉ cười
trừ cho qua thôi.

Chỉ có lúc này, lần đầu tiên chàng cảm
giác được sự thấp thỏm lo âu…… Đêm nay, chàng muốn xử sự như bình
thường, quẳng mọi việc qua một bên, bình yên đi vào giấc ngủ, nhưng dù
thế nào chàng cũng không thể ngủ nổi. Thắp nến lật sách đọc, trong lòng
phiền muộn càng sâu, chàng lại đi bộ dưới ánh trăng. Sau đó, trong lúc
bất tri bất giác, chàng lại đi tới ngoài phòng nàng.

Chàng
biết, đêm nay nàng vì đau đớn mà tỉnh lại bốn lần, lại nôn khan hai lần. Chàng còn dặn dò nhóm tỳ nữ sắc thuốc rồi bón cho nàng uống.

Chàng nghe thấy mỗi lần nàng trằn trọc, nghe thấy mỗi lần nàng rên rỉ.

Chàng nghĩ rằng mình đường đường là Lang Gia Vương Thất, đứng ở bên ngoài
phòng phụ nhân còn ra thể thống gì nữa? Vì thế chàng xoay người muốn rời đi.

Nhưng chàng mới đi được một bước thì đứng lại, chàng
phát hiện chỉ có đứng ở ngoài phòng của nàng thì trong lòng mới có thể
kiên định. Thậm chí vài lần chàng còn đi đến dưới bậc thang, muốn đẩy
cửa mà vào. Nhưng chỉ bước vài bước, cuối cùng vẫn dừng chân. Thật sự là buồn cười, vậy mà chàng lại sợ hãi, vậy mà lại không dám đi vào.

Trong lúc Vương Hoằng hôn nàng, Trần Dung khẽ cự tuyệt, nhíu mày rên rỉ nói: “Đau.”

Vương Hoằng cả kinh, vội vàng buông lỏng cánh tay.

Chàng cúi đầu, lấy ra một chiếc khăn trong ngực áo, vừa lau mồ hôi và nước
mắt trên mặt nàng, chàng vừa khẽ nói: “A Dung, thế gian này mọi việc đều là như thế, hiếm có người hoàn toàn được như ý muốn. Lần này là ta sai
lầm rồi, ta cũng hối hận rồi. Nàng buông bỏ nó đi, quên nó đi. Chỉ có
như thế, nàng và ta mới có thể viên mãn.”

Chỉ trong chớp mắt, giọng nói của chàng lại khôi phục bình thản cùng thong dong, giống như trước kia.

Trần Dung khẽ cử động, giọng nói khàn khàn hàm hồ: “Buông bỏ, quên nó đi ư?”

“Phải.” Vương Hoằng lại hôn lên môi nàng, nói với vẻ quyết đoán: “Quên nó đi,
ta biết sai rồi, tất sẽ không làm điều có lỗi với nàng nữa. Nàng nhìn
ánh trăng kia, tròn đến mức tận cùng rồi cũng sẽ khuyết. Hoa kia, nở đến mức cực diễm sẽ tàn lụi. Mưa, dữ dội đến mấy cũng sẽ không kéo dài lâu, gió cũng là như thế. A Dung, việc trên đời cho tới bây giờ đều là vậy,
đều có khiếm khuyết, không được như ý muốn, có câu nói, ông trời vĩnh
viễn sẽ không để cho chúng sinh được hoàn toàn viên mãn. Nếu nàng cứ
chấp niệm, đối với nàng và ta cũng không có lợi gì cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui