Trần Dung nhìn chằm chằm chữ trên phong thư kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay đầu nói với vài tinh vệ: “Các ngươi đi theo ta.”
“Vâng.”
Tôn diễn thấy nàng để ý như vậy thì cười nói: “A Dung cẩn thận quá.”
Trần Dung vung tay lên, ý bảo xe ngựa đỗ đến bên này, rồi nói với Tôn Diễn:
“Không phải cẩn thận, ngày đó ở Nam Dương đã có người giả danh nghĩa
chàng mời ta xuất môn.”
Tôn Diễn ngẩn ra, hỏi: “Là ai làm?”
Trần Dung lắc lắc đầu, nói: “Không biết.” Dừng một chút, nàng cười nói: “Lúc ấy ta đắc tội cũng chỉ có một nhà Trần Nguyên, hẳn là bọn họ.”
Tôn Diễn cau mày: “Đại sự như thế sao có thể không biết? Đúng rồi, cả nhà
Trần Nguyên kia cũng đến Kiến Khang đúng không? Ngày mai ta đi hỏi một
câu.” Cậu cũng đã gặp qua đám người Trần Nguyên, bọn họ hiện tại vô cùng nghèo túng, với địa vị của Tôn Diễn muốn thăm dò, chỉ cần phái một phó
dịch cũng đủ rồi.
Trần Dung gật đầu. Lúc này xe ngựa của nàng đã tới gần, Trần Dung nhảy lên xe, thấy vậy, Tôn Diễn cũng trèo lên xe
ngựa của mình.
Tay nắm trên càng xe, Tôn Diễn quay đầu nhìn về
phía Trần Dung, nói: “A Dung, tẩu tử kia của muội.” Cậu nói với giọng
nghiêm túc: “Loại người này là tiểu nhân lòng tham không đáy, nếu ả còn
dám chọc giận muội, ta sẽ ra tay khiến cho ả kinh sợ.”
Trần Dung vừa mới ngồi ổn, nghe vậy không khỏi chuyển sang nhìn Tôn Diễn, nàng
chậm rãi nhoẻn miệng cười. Nụ cười này mang theo ấm áp cùng cảm kích
phát ra từ nội tâm, Tôn Diễn ngượng ngùng, cậu xoa xoa cái gáy, thả
người nhảy vào trong xe ngựa.
Hai người rẽ đường rời đi.
Trần Dung đi chưa được trăm bước, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu đã đuổi
tới. Từ xa nhìn thấy nàng, chúng phó đều chạy tới kêu lên: “Nữ lang, nữ
lang”
Trần Dung ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ rưng rưng lệ thì không khỏi buồn cười hỏi: “Sao vậy?”
Thượng tẩu vái chào nàng thật sâu, run giọng nói: “Chúc mừng nữ lang.” Lão lại hướng tới phương hướng hoàng cung vái lạy, run giọng nói: “Tạ long ân
của bệ hạ.”
Khi Thượng tẩu hành lễ, đám người Bình ẩu cũng vội vã làm theo.
Trần Dung nhìn gương mặt bọn họ kích động vui vẻ, liếc mắt một cái thấy ánh
mắt ở bốn phía thỉnh thoảng liếc nhìn, vội vàng nói: “Được rồi, trở về
phủ rồi nói sau.”
“Vâng.”
Thấy Thượng tẩu đánh xe ngựa tới gần, Trần Dung khẽ nói: “Tiền tài, tìm cơ hội lấy ra hết đi.”
Thượng tẩu hiểu được, nữ lang nhà mình hiện giờ đã khác, đi đâu cũng phải dùng tiền. Lão vội vàng gật đầu xác nhận.
Lúc này, Bình ẩu ở xe ngựa phía sau gọi: “Nữ lang.”
Trần Dung nhìn về phía bà.
Bình ẩu dựa sát vào nàng, nhỏ giọng nói: “Nữ lang, lang quân cùng tiểu lang
quân tìm tới đây.” Trong khi Trần Dung mở to mắt, bà nhẹ nhàng nói:
“Lang quân đã bỏ ác phụ kia rồi.”
Một câu thốt ra, Trần Dung nở nụ cười.
Bình ẩu vội vàng nhắc nhở: “Nữ lang, nô sợ ác phụ kia sẽ không dễ dàng bỏ qua nên đã an trí lang quân ở trong đạo quan rồi.”
Trần Dung nghe vậy, cười lạnh lùng, nói với vẻ vô tình: “Cũng chỉ là kẻ vô
lại, có gì đáng sợ chứ?” Cho tới bây giờ nàng cũng không phải người
thích gây chuyện thị phi, ác phụ kia mà an phận thì thôi, nếu dám can
đảm náo loạn, xem ả có mấy cái mạng.
Bình ẩu khoái hoạt đáp: “Đúng vậy, nữ lang nhà ta là loại người nào chứ, sẽ không sợ ả đâu.”
Bà nói tới đây lại thỏa mãn nhìn Trần Dung, thầm nghĩ: Nữ lang được bệ hạ
coi trọng, chẳng những ban thưởng điền sản thôn trang, thậm chí còn cho
phép thân là đạo cô mà có thể nuôi dưỡng mĩ thiếu niên…… Chẳng phải là
nữ lang có thể có hậu thế để kế thừa tài phú sao?
Nữ lang sẽ có
hậu thế của mình, đối với hạ nhân như Bình ẩu mà nói, đó là việc cực kỳ
tốt đẹp. Trong suy nghĩ của bọn họ, trên đời này, phu chủ không thể đáng tin bằng con cái, nữ lang chỉ cần có con bàng thân dưỡng lão, nàng có
gả đi hay không, có trượng phu hay không thì có gì liên quan?
Lúc này, Bình ẩu rất vui mừng vì trước đó nữ lang đã giữ vững suy nghĩ của
nàng. Nếu nàng gả cho người ta rồi, cho dù là làm quý thiếp của Vương
Thất, vĩnh viễn cũng không có phong quang như ngày hôm nay.
Trần Dung liếc mắt, nhìn thấy chúng phó đều cười toe toét, khóe miệng không khỏi cũng cong theo.
Có điều chính nàng lại không thể cao hứng như bọn người hầu: Xưa nay làm
bạn với vua như chơi với hổ, địa vị hiện tại của nàng vốn không bền chắc như trong suy nghĩ của bọn họ.
Trần Dung dẫn hạ nhân trở về
phủ, sau khi giới thiệu với đám tinh vệ, lại giao cho chúng phó làm các
chuyện thì tiếp tục mang theo mười tinh vệ chạy tới bên bờ sông tay áo
phong chi tuyền.
Xảy ra chút việc nên đến hơi trễ, thái dương đã xuống núi, sương đêm bắt đầu bao phủ trời đất.
Ở Kiến Khang, cho dù thiên hạ hỗn loạn ra sao thì nó vẫn luôn thái bình.
Bởi vậy, rõ ràng bốn phía bấp bênh, người nơi đây hưởng lạc đã thành
thói quen. Đặc biệt đêm vừa xuống, lại là lúc cuồng hoan.
Trên
ngã tư đường, khắp nơi đèn đuốc sáng trưa, ngay cả trên cầu gỗ, trong
nước sông cũng bập bềnh đèn lồng, trên bầu trời không sao thì sẽ có đèn
Khổng Minh làm đẹp trong đó.
Dưới ánh đèn đuốc vô số, là người người quần áo hoa lệ thơm hương, ngựa xe như nước.
Xe ngựa của Trần Dung chậm rãi chạy trên đường, lắng nghe tiếng người nói
bốn phía, thường thường đón nhận một hai ánh mắt, nàng đột nhiên phát
hiện bản thân đã quá lâu không trải qua sự yên tĩnh này.
Xe ngựa chạy ra khỏi ngõ nhỏ của Thanh Vân trang, bắt đầu tiến vào một con phố lớn.
Phố chính phồn hoa hơn xa những con đường bình thường. Xa xa nhìn lại, đèn
đuốc màu đỏ cùng mỹ nhân tiên diễm hợp thành tạo nên khung cảnh sáng
bừng.
Trần Dung ngẩng đầu, đang mải mê ngắm nhìn, đột nhiên, hai bóng đen bỗng xông ra, chắn trước xe ngựa của nàng.
Hai người kia vừa lao đến thì đã bị trường kích cản lại, chính là hai tinh vệ giục ngựa đi ở phía trước đồng thời ra tay.
Hàn quang dày đặc, một giọng nói quen thuộc, mang ý nịnh nọt vang lên:
“Đừng, đừng, ta là tộc bá của A Dung.” Bóng đen đứng trước nói đến đây
liền cất cao giọng, hướng tới Trần Dung trong xe ngựa kêu gọi: “A Dung,
là ta đây. Ha ha, thời gian này muốn gặp con thật là khó mà.”
Đúng là giọng của Trần Nguyên.
Trần Dung ngẩn ra, chăm chú nhìn lại. Dưới ánh mắt của nàng, Trần Nguyên lui về phía sau, giấy đi tay áo chắp đầy mụn vá.
Trần Dung khẽ gật đầu với hai tinh vệ, sau khi bảo bọn họ hạ trường kích
xuống, nàng nhíu lại đôi mày thanh tú, thản nhiên, lạnh lùng nhìn chằm
chằm Trần Nguyên và Trần Tam lang, rồi hỏi: “Không biết Trần công tiến
đến có gì chỉ bảo?”
Nàng không gọi Trần Nguyên là bá phụ.
Trần Nguyên nghe vậy, cơ bắp trên mặt giật giật, hắn cũng không muốn tốn hơi thừa lời, tươi cười lại càng thêm nịnh nọt. Trên thực tế, Trần Dung bây giờ còn là người xuất gia, đã là người xuất gia thì không hề liên quan
tới mọi tục sự nơi hồng trần, cũng không mang họ Trần nữa. Nàng không
gọi hắn là tộc bá, hắn không thể chỉ trích nàng dù chỉ một câu.
Trần Nguyên tươi cười, bước đi đến trước xe ngựa của Trần Dung. Mắt thấy sắp dựa vào gần Trần Dung, Trần Dung liếc mắt một cái, hai mũi kích lạnh
lẽo chắn lại, hai tinh vệ đồng thời quát: “Đứng lại.”
Hai tinh
vệ này là người của hoàng gia. Tuy rằng sức chiến đấu còn chưa biết thế
nào nhưng bản sự bộc lộ uy phong lại vô cùng nhuần nhuyễn, bọn họ vừa
quát, rõ ràng không vang lắm nhưng lạnh lùng uy nghiêm, khiến Trần
Nguyên ít khi gặp phải tình huống này mà hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa
ngã ngồi xuống đất. Về phần Trần Tam lang phía sau Trần Nguyên, nhìn
thấy đội ngũ chỉ đứng ở sau không dám tiến lên.
Nhìn thấy Trần
Nguyên suýt quỳ xuống, trên mặt Trần Dung không vui không giận. Nhưng
đối với Trần Nguyên mà nói, một vãn bối tham sống sợ chết từng nằm trong tay mình, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hết sức hèn mọn, lại
ngồi từ trên cao nhìn xuống, còn khiến mình thiếu chút nữa xấu mặt, nhục nhã kia như thủy triều lao thẳng tới, trong nháy mắt, làm cho sắc mặt
của hắn trở nên xanh tím.
Trần Dung lẳng lặng thưởng thức hận ý
cùng hèn mọn của Trần Nguyên, chậm rãi nâng cằm, nói với tư thế tao nhã, ngạo mạn: “Nếu Trần công không có việc gì, xin thứ cho Hoằng Vận Tử
không tiếp.”
Dứt lời, nàng thản nhiên nói: “Đi thôi.”
“Chậm đã, chậm đã.” Trần Nguyên liên thanh kêu lên, lúc này, không đợi hắn mở miệng, Trần Tam lang đứng ở phía sau khẽ nói: “Phụ thân, vô dụng thôi.”
Hắn cúi đầu tiến lên, kéo ống tay áo Trần Nguyên, tiếp lời: “Vô dụng thôi, không có tác dụng gì đâu, cần gì phải chịu nhục nhã?”
Trong lúc Trần Nguyên ngẩn ngơ, xe ngựa của Trần Dung đã nghênh ngang rời đi. Nhìn cát bụi bốc lên, mặt Trần Nguyên trở nên trắng xanh, hắn cắn chặt
răng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm rú nho nhỏ.
Một hồi lâu, Trần Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Con cho là phụ thân
nguyện ý cúi đầu trước tiện nhân này sao? Nhưng Tam lang, hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu nàng, chỉ có thể cầu nàng thôi.”
Hắn đỏ hồng
hốc mắt, phẫn hận nhìn Trần Tam lang: “Ứng Lâm vương kia có tiếng là thô bạo. Lần này con đã đắc tội với hắn, hắn thật sự sẽ không bỏ qua cho
con đâu. Người Trần gia ngay cả cửa cũng không cho chúng ta tới gần, A
Vi cũng không thèm liếc mắt nhìn chúng ta một cái, hiện tại chúng ta
ngoài việc cầu người này còn có thể cầu ai? Tam lang, chúng ta còn có
thể cầu ai đây?”
Trần Vi có thể ở lại Trần phủ là do Trần Công
Nhương nể mặt Nhiễm Mẫn. Khiến cho Trần Nguyên thật sự thống hận là tộc
nhân Trần Công Nhương này là vì…… hắn thật sự quá tuyệt tình, nói cắt
đứt quan hệ liền cắt đứt triệt để ngay cả cửa cũng không cho ba người
tiến vào.
Trong tiếng khàn khàn ép hỏi của hắn, Trần Tam lang cúi đầu.
Trần Nguyên trừng mắt nhìn phương hướng Trần Dung đi xa, giọng nói bình tĩnh hơn chút: “Phụ nhân này suốt ngày trốn ở trong đạo quan, đạo quan kia
lại do người Lang Gia Vương thị canh giữ, chúng ta chạy qua vô số lần,
ngay cả mặt cũng không nhìn thấy. Thật vất vả đứng chờ ở chỗ này gặp
được nàng……”
Không đợi hắn nói xong, Trần Tam lang cúi đầu hổ thẹn nói: “Phụ thân, là con sai lầm rồi.”
Trần Nguyên vươn tay xoa đầu hắn, nói: “Không, cũng là phụ thân vừa gặp phụ
nhân này thì khống chế không được chán ghét trong lòng. Không trách được con.”
Dừng một chút, hắn cắn răng nói: “Sáng mai lại đến đây
đi. Phụ nhân này nói thế nào cũng là một phụ nhân, thổi phồng hai câu
thì xong việc thôi.”
Trần Tam lang gật đầu, hai phụ tử xoay người, bước thấp bước cao đi về phía trước.
Trong lúc xe ngựa chậm rãi chạy đi, giọng nói nhẹ nhàng của Trần Dung truyền
đến: “Truyền lệnh xuống, ngày sau nhìn thấy hai người này thì đuổi đi
cho ta. Ta không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Mười tinh vệ cao giọng đáp: “Vâng.”
Giọng của cả mười người chỉnh tề hữu lực, trong trẻo mà sang sảng, dù kiếp
trước Trần Dung cũng là chủ mẫu nhà người ta, hiện tại nghe thấy vẫn
không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Nàng ngả về phía sau, lẳng lặng nhìn hai bên đường, trong lòng dần dần trở nên bình thản.
Đúng lúc này, phía trước nàng truyền đến tiếng trống trầm mà hữu lực.
Tiếng trống kia thê lương, dường như truyền đến từ trên trời cao.
Trần Dung theo tiếng đi tới.
Ngay khi nàng ngẩng đầu, trên bầu trời hoàn toàn tối như mực, một điểm, hai
điểm,…, năm sáu điểm, đèn đuốc đỏ thẫm tựa như vì sao đồng thời sáng
bừng lên.
Trong lúc Trần Dung có chút kinh ngạc nhìn đèn đuốc
trong hư không kia, đột nhiên, mọi đèn đuốc trước mắt nàng đồng thời
thắp sáng, tức thì, trong khung cảnh tối đen như mực, một tòa lầu các
tạo nên từ đèn đuốc rực rỡ xuất hiện.
Trên lầu các, dưới ánh
đèn, một nam tử chân dài cao gầy, tựa như tiên hạc bao trùm vân không,
tuấn mỹ không chê vào đâu được lộ ra dưới tầm mắt của mọi người.
Mà tiếng trống này, là do người nam tử kia đánh ra. Tiếng trống nặng nề
vang lên, cơ bắp trên cơ thể người nam tử bên dưới tay áo tạo ra một
loạt cử động duyên dáng.
Dù Trần Dung đã nhìn quen đám người
Vương Hoằng, Tôn Diễn, lúc này trông thấy nam tử kia cũng không khỏi
ngẩn ngơ. Nghe thấy trên lầu các tiếng thét chói tai cộng với tiếng hoan hô mãnh liệt, Trần Dung tò mò hỏi: “Hắn là ai vậy?”
Một tinh vệ tôn kính nhìn nam tử kia, trả lời: “Ngài ấy là đệ tử của Tạ thị ở Trần Quận, Tạ Hạc Đình phong lưu có tiếng.”
“Là hắn đó ư.”
Trần Dung cũng đã nghe đến. Nàng gật đầu rồi thu hồi ánh mắt.
Trong tiếng thét chói tai của các nữ tử cùng tiếng trống nặng nề, xe ngựa của nàng chậm rãi chạy qua.
Phía trước là khung cảnh phồn hoa có một không hai, Trần Dung nhìn lên trên
bầu trời, thấp giọng nói: “Trách không được nhiều người hướng tới Kiến
Khang như vậy.”
Tinh vệ đi ở phía bên trái nghe vậy nhếch miệng
cười, trả lời: “Đúng thế, thiên hạ có mười phần tao nhã, Kiến Khang đã
chiếm tám phần.”
Hắn nhìn Trần Dung, cười nói: “Nữ lang hiện tại có thân phận khác xưa, nếu có cơ hội, có lẽ có thể tiếp xúc thêm với
một số nhân vật phong lưu tuấn ngạn, rồng phượng trong loài người.”
Lời này của hắn? Trần Dung liếc mắt một cái, cười mà không nói gì.
Trên đường đi, Trần Dung không hề thúc giục, mọi người liền đi thong thả,
vừa đi vừa ngắm cảnh, khi tới bên bờ sông thì sắc trời đã tối muộn,
trăng sáng treo trên đầu cành liễu.
“Nữ lang, đến rồi.” Bọn họ
thật sự không biết nên xưng hô với Trần Dung thế nào nên học theo đám
người Bình ẩu và Thượng tẩu gọi nàng là nữ lang.
Đến rồi sao?
Trần Dung lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta xuống dưới đi dạo một chút.”
“Vâng.”
Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, từ từ đi về phía trước.
Đi qua rừng cây, nàng dừng chân.
Trong đình đài kia lại trống rỗng.
Nhưng mà, phía bên phải hồ nước có ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Trong ngọn đèn nhợt nhạt thản nhiên, mông mông lung lung, một bóng người cũng mơ hồ đứng trong đó.
Gió cuồn cuộn thổi tay áo trường bào của chàng, cũng thổi lay bốn năm đốm lửa bên cạnh người chàng lên xuống rời rạc.
Trên trời ánh trăng trong như nước, bên dưới áo trắng như mộng.
Hóa ra chàng đã sớm đến đây……
Trần Dung dừng chân, khẽ nói: “Không sao, các ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Trần Dung đi về phía trước.
Tới bên bờ hồ, một chiếc thuyền con ở dưới chân lúc chìm lúc nổi. Trần Dung thả người nhảy xuống, cầm lấy sào trúc, hướng tới người nọ nhẹ nhàng
chèo qua.
Trong nháy mắt, nàng đã tới bên cạnh chàng.
Đứng gần nhìn chàng, lần đầu tiên Trần Dung trông thấy, trên gương mặt mĩ
thiếu niên luôn ung dung, luôn mỉm cười này có một chút cô đơn ảm đạm.
Vẻ cô đơn này rất mong manh rất nhẹ, lại không biết vì sao khiến trong lòng Trần Dung như bị thắt chặt.
Nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi, một lần nữa đeo mặt nạ cho bản thân.
Trong gió đêm, y bào phất phơ, chàng nhìn mặt nước gợn sóng dưới ánh trăng, khẽ nói: “Nàng đến muộn.”
Trần Dung mím môi, một hồi lâu, nàng đang chuẩn bị nói rằng chàng cũng chưa
hẹn giờ với mình thì giọng nói thanh nhuận như nước của chàng như có như không bay tới: “Đây là lần đầu tiên.”
Chàng từ từ quay đầu, trong bóng đêm, ánh mắt trong suốt rạng rỡ sáng ngời.
Chàng nhìn Trần Dung, Trần Dung lại một lần nữa từ trong ánh mắt thấy được vẻ ưu thương.
Trần Dung cắn môi thật mạnh, thấp giọng nói: “Ta……”
Vừa thốt ra một chữ, chàng tao nhã vươn tay với nàng, nói với giọng ôn nhu chi cực, tựa như nỉ non: “Đến đây, cùng ta du ngoạn.”
Trần Dung do dự một chút, vẫn đặt tay vào lòng bàn tay chàng.
Ngón tay mềm mại vừa vươn ra, chàng nhẹ nhàng nắm lại. Da thịt ấm áp chạm vào nhau, chàng kéo nhẹ một cái.
Trần Dung dựa theo đó nhảy sang thuyền của chàng.
Nàng vừa đứng vững, chàng đã buông tay nàng ra, quay đầu nhìn ngọn núi phía xa, khẽ nói: “Thỉnh khanh chèo thuyền cho ta.”
Trần Dung cúi đầu, xoay người cầm lấy sào trúc.
Sào trúc vừa cắm xuống đẩy ra, thuyền như tên bắn lao vọt ra, trong ánh
trăng sáng như bạc, từng chuỗi bọt nước bắn lên tung tóe.
Chèo
được một lát, Trần Dung nhìn về phía chàng. Dường như biết nàng đang
nhìn mình, chàng nhẹ giọng nói: “A Dung, có muốn nghe thổi sáo không?”
Không đợi nàng trả lời, chàng lấy ra sáo ngọc từ trong tay áo, đặt bên môi thổi lên.
Tiếng sáo lưu chuyển.
Trần Dung cúi đầu, nhìn mảnh vụn trăng sáng trong nước, cùng ảnh ngược của
hai người, mỗi khi sào trúc vừa cắm xuống thì khiến ba ảnh ngược đó vỡ
ra, sau đó, lại khép lại, rồi lại vỡ ra.
Giờ khắc này, trong trời đất chỉ có tiếng sáo như mặt nước thản nhiên mà đến.
Không biết hôm nay là ngày gì.
Dần dần, tiếng sáo dừng lại.
Lúc này, thuyền con đã đến giữa sông. Trần Dung ngẩng đầu, nàng nhìn thân
hình kỳ tú đưa lưng về phía mình, cắn môi, thấp giọng nói: “Sao không
thấy hạ nhân của chàng đâu?”
Không ai trả lời.
Trần Dung cúi đầu xuống, nàng chuyên tâm chèo thuyền. Lúc này, thuyền dần dần
trôi vào trong núi, nghe hai bên núi rừng truyền tiếng côn trùng kêu rả
rích, Trần Dung khẽ nói: “Bệ hạ, bệ hạ hỏi ta.”
Nàng cúi đầu,
chậm rãi cười, nhẹ giọng nói: “Hắn nói, nhiều người nhắc với hắn về hôn
sự của chàng.” Dừng một chút, nàng lại tự cười: “Hắn còn nói với ta, có
muốn lập một thánh chỉ không, hắn chỉ cần vung bút một cái, ấn dấu ngọc
tỷ, sẽ biến ta trở thành phụ nhân của Vương gia chàng.”
“Ta đã cự tuyệt rồi.”
Trần Dung ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt sáng ngời, tươi cười thanh triệt mà
không mang theo sự hối hận: “Ta nói, ngay cả gả đi, ta cũng không ngồi
được ở vị trí kia.”
Trong ánh mắt sáng trong, chuyên chú của
nàng, mĩ thiếu niên đặt sáo ngọc bên môi, giống như thần tiên nơi thế
ngoại từ từ quay đầu lại.
Trong bóng đêm, hai mắt chàng sáng ngời, tựa như ngân hà trên trời cao.
Chàng nhìn nàng. Dần dần, chàng nở nụ cười tươi tắn.
Nụ cười này tựa như một cơn gió xuân, đem nỗi cô đơn, ưu thương, toàn bộ trở thành hư không.
Ngón tay khẽ cong lại, sáo ngọc cất vào tay áo, Vương Hoằng ôn nhu nhìn Trần Dung, giọng nói mềm mại như nước: “Ta biết.”
Chàng mỉm cười nhìn nàng, áo trắng phất phơ, giống như sắp bay lên: “Sau khi
nàng thụ phong (được vua phong tước) chưa đến một canh giờ, bệ hạ lại hạ một thánh chỉ.”
Trần Dung trợn to hai mắt.
Trong ánh
mắt tò mò, bất an của nàng, Vương Hoằng híp đôi mắt, tựa như vầng trăng
non: “Hắn thưởng ba mĩ thiếu niên, muốn tặng cho nàng.”
Lúc này
Trần Dung mở to hai mắt, giọng nói thanh nhuận như nước suối, xen lẫn
trong nước sông vô cùng êm tai vang lên: “Nhưng mà chưa được đưa đến……
Ta đã điều tới cho công chúa Thanh Lâm rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...