Vương Hoằng vẫn đang lẳng lặng nhìn nàng.
Một hồi lâu, chàng rũ
hai mắt, thở dài rồi nói: “A Dung.” Giọng của chàng có chút chua sót,
Vương Hoằng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nói: “Hứa cho nàng làm quý
thiếp, ta…” Chàng nuốt lời vào trong, yết hầu khẽ chuyển động, hồi lâu
chàng mới nói: “Không phải bởi vì nàng và ta có tình nghĩa cùng chung
hoạn nạn.”
Chàng nhìn nàng, tay chậm rãi vươn ra, nhẹ nhàng đặt
trên vai nàng. Ngay khi đó, Trần Dung tinh tường cảm giác được, tay
chàng đang run rẩy.
Vương Hoằng nhìn nàng, nhẹ nhàng, ôn nhu đến cực điểm nói: “Ta, thật sự yêu thích A Dung, thật sự không muốn A Dung
trở thành phụ nhân của người khác.”
Chàng nói tới đây, dường như không biết nên tiếp lời thế nào, mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa
sổ. Gương mặt tuấn dật thanh hoa, nét mặt khiến người ta lóa mắt, trong
một khắc này lại lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Trần Dung liếc nhìn chàng một cái, cất bước thối lui về phía sau.
Nàng vừa khẽ động, tay đặt trên vai nàng trở nên căng thẳng, giống như nàng
chỉ có thể đứng đối diện với chàng, chỉ có thể dựa vào người chàng.
Trần Dung không đi được thì sẽ không đi nữa.
Nàng ôn nhu dựa trong lòng chàng, im lặng mà bình thản.
Lúc này, ánh tịch dương vàng óng rực rỡ đúng lúc xuyên thấu qua rèm cửa sổ
bằng lụa mỏng chiếu lên tóc, trường bào của hai người, thật sự sáng ngời chói mắt.
Giờ khắc này, thời gian dường như dừng lại.
Vương Hoằng nắm chặt bả vai Trần Dung, hai mắt yên lặng nhìn phương xa, một
lát sau, chàng mới từ phục hồi tinh thần từ trong trạng thái này.
Ngập ngừng, chàng thấp giọng nói: “Từ xưa đến nay, không có phụ nhân nào làm Quang Lộc đại phu, huống chi A Dung lại là người xuất gia? Thánh chỉ
của bệ hạ, cho dù nàng tiếp nhận, cũng sẽ không có ai coi ra gì.”
Giọng nhẹ mà ôn nhu.
Trần Dung khẽ đáp: “Ta biết.”
Tay Vương Hoằng gian nan di chuyển về phía trước, vừa động, chàng lại quay về chỗ cũ, sau đó, lại di chuyển về phía trước.
Chậm rãi, tay chàng chạm vào gáy nàng, nhẹ nhàng nâng đỡ, ôn nhu nhìn nàng,
Vương Hoằng lại ngập ngừng rồi nói: “Người Tư Mã thị, đối với chuyện nam nữ đều rất tùy ý…… Nếu nàng thật sự hành tẩu bên người hắn, phải chú ý
ngôn từ cử chỉ, thà rằng hắn mở miệng trách móc nặng nề, cũng đừng biểu
lộ thái độ.”
Trần Dung nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Chàng vuốt ve mái tóc của nàng, suy nghĩ một hồi, lại nói: “Quang Lộc đại phu là
chức quan triều thần, bệ hạ lại muốn nàng đi theo bên cạnh, nàng cũng
phải biết xem tình huống, thời thế. Bệ hạ có gọi thì phải đi gặp một
lần, nếu như không, không ngại ngủ nhiều thêm một chút, đa phần chỉ bàn
luận chuyện phiếm. Nếu người khác nói đến thế cục, cùng với chiến sự ở
thành Nam Dương và Mạc Dương, nàng phải ngăn lại đề tài này, chỉ đàm
luận về phong cảnh cùng cầm kĩ, thậm chí phụ nhân dù có thể không chú
trọng ăn mặc, nhưng vạn lần không thể mở miệng lung tung.”
Đây đã là ân cần chỉ giáo.
Trần Dung vẫn không nhúc nhích nằm trong ngực chàng, trong nháy mắt, nàng có một loại ảo giác: Trưởng tử danh môn của Lang Gia Vương thị, lang quân
luôn được chú ý nhất đang ôm chặt mình trong ngực này, giá trị con người so với hoàng đế còn muốn khiến người ta kính sợ hơn, có lẽ thật sự yêu
thương nàng.
…… Đây thật sự là một ảo giác tốt đẹp.
Trần Dung nhắm hai mắt, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười.
Nhưng dù nàng cười, vẻ mặt vẫn im lặng, lạnh tình.
Vương Hoằng cúi đầu xuống.
Hai tay chàng nâng mặt nàng, cúi đầu trông lại.
Nhìn ngắm, chàng thở dài một tiếng, thì thào nói: “Nàng có thân phận đặc
thù, lúc này được phong làm Quang Lộc đại phu, không khỏi khiến người ta chú mục. Nếu muốn dặn dò, nhất thời cũng không thể nói rõ.”
Chàng tháo túi hương từ bên hông xuống, cài vào áo nàng.
Trần Dung nhìn túi hương, thấp giọng nói: “Chàng đã cho ta túi hương rồi.”
Vương Hoằng khẽ nói: “Nay đã không giống với trước kia, túi hương này ta đã
đeo từ lúc 12 tuổi, mọi người biết ta cũng đều biết nó. Về sau nàng ra
vào cung cấm, thì hãy đeo thứ này, có việc mấu chốt gì sẽ có người ra
mặt.”
Trần Dung lên tiếng đáp.
Vương Hoằng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chàng yên lặng nhìn nàng.
Nhìn ngắm, chàng đột nhiên chua sót cười, nói: “Ta sai rồi.”
Trần Dung ngạc nhiên, chớp mắt, khó hiểu nhìn chàng.
Vương Hoằng vươn tay xoa mặt nàng, ngón tay thon dài mơn trớn lông mày, đôi
mắt, cái mũi của nàng, chậm rãi, chàng cúi đầu, đem môi của mình nhẹ
nhàng khắc lên gương mặt nàng, Vương Hoằng ôn nhu gọi: “A Dung, tin
tưởng ta…… Đối với nàng, ta không có ý đùa bỡn.”
Dứt lời, chàng từ từ buông Trần Dung ra, xoay người đi về phía cửa.
Đang đi, chàng dừng chân, nghiêng đầu nhìn Trần Dung.
Dưới ánh tịch dương, nét mặt chàng như tranh vẽ, hai mắt trong suốt ẩn dấu ôn nhu vô cùng vô tận.
Sự ôn nhu này, Trần Dung không tiếp nhận nổi, bởi vậy, nàng rũ mắt xuống, tránh né ánh nhìn chăm chú của chàng.
Thật lâu sau, Vương Hoằng thở dài một tiếng, chậm rãi bước ra cửa phòng, lặng yên rời đi.
Trong gió đêm, cửa gỗ không ngừng lay động.
Nhìn cánh cửa gỗ một hồi lâu, Trần Dung đi về phía trước.
Nàng nhìn ra bên ngoài, Vương Hoằng đã lên xe ngựa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, rèm xe xốc lên.
Ngay khi Vương Hoằng quay đầu nhìn lại, Trần Dung nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ lại.
Một hồi lâu, một tiếng bước chân truyền đến.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Dung thấp giọng gọi: “Ẩu.”
“Nữ lang.”
Trần Dung mấp máy môi, sau một lúc lâu, nàng nói: “Thất lang đã thay quần áo dính máu, giặt sạch đi.” Khi Nhiễm Mẫn đả thương chàng, Vương Hoằng đã
thay xiêm y rồi.
Bình ẩu khó hiểu nhìn nàng, một hồi lâu mới gật đầu, nói: “Vâng.”
Nhìn thấy Trần Dung không hề mở miệng, Bình ẩu tiến lên một bước, nhỏ giọng hỏi: “Nữ lang, thánh chỉ vừa rồi?”
Đợi một hồi lâu, Bình ẩu thấy Trần Dung không có ý trả lời liền đứng ở kia, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Đúng rồi nữ lang, sáng nay sau khi người đến hoàng cung không lâu, huynh trưởng của người tới đây, thần sắc của ngài vội vàng, dường như việc gì đó quan trọng.”
Đại huynh?
Trần Dung ngẩng đầu lên, hỏi: “Thần sắc huynh ấy thế nào? Có bị thương hay sinh bệnh gì không?”
Bình ẩu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Trần Dung thấy thế, mỉm cười nói: “Nếu huynh ấy không bị thương cũng không
bị bệnh, thì không phải chuyện lớn gì.” Cho dù có, chỉ sợ cũng là phụ
nhân chanh chua cùng huynh đệ của ả ta mà thôi.
Khi hai người
nói chuyện với nhau, có tiếng bước chân truyền đến. Chỉ chốc lát, Ứng Cô đứng ở bậc thang nói: “Bẩm tiên cô, bệ hạ phái tới năm hộ vệ, nói là
tặng cho người.”
Năm hộ vệ?
Hai mắt Trần Dung sáng ngời, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Ứng Cô.
Ứng Cô cúi đầu, thúc thủ mà đứng, tiếp lời: “Người của bệ hạ, đệ tử đã an
trí thỏa đáng.” Nàng ta còn nói thêm: “Mặt khác, người bệ hạ phái tới
còn nói, sáng mai sẽ lâm triều, tiên cô cũng không nên chậm trễ.”
Lâm triều ư?
Trần Dung mở to hai mắt.
Lúc này, Ứng Cô tiến lên một bước, nàng ta nâng lên một hộp gỗ, khom người
trước Trần Dung rồi nói: “Đây là bệ hạ ban tặng. Vì sứ giả quay lại vội
vàng, lại dặn không cần kinh động tiên cô, đệ tử mới thay tiên cô tiếp
nhận.”
Hoàng đế tặng lễ vật cho nàng?
Trần Dung tiến lên một bước, nàng vén lớp lụa mỏng màu đỏ, lộ ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo
khắc non sông túi lệ. Hộp gỗ nho nhỏ này, đầu như phượng hoàng, hoa văn
khắc tinh xảo lộ ra đường nét ung dung.
Trần Dung tiếp nhận, thưởng thức một hồi, cười nói: “Thật sự hoa mỹ.”
Vừa cười, nàng vừa mở ra hộp gỗ.
Trong hộp gỗ là một khối ngọc bội. Trên ngọc bội có khắc bốn chữ: “Như trẫm
thân lâm” (nhìn thấy ngọc bội này tựa như nhìn thấy hoàng đế giá lâm)
Như trẫm thân lâm?
Trần Dung ngẩn ngơ, bất tri bất giác đọc ra khỏi miệng.
Nào biết, bốn chữ này vừa thốt lên, Ứng Cô liền kinh hô ra tiếng. Nàng ta
hoảng sợ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ngọc bội, không thể tự áp chế mà cất
giọng: “Cái này, mặt trên có khắc ‘Như trẫm thân lâm’ sao?”
Trần Dung đang thưởng thức, thấy nàng ta kêu lên như thế, không khỏi nhíu mày.
Ứng cô không nhận ra nàng bất mãn, nàng ta mở to hai mắt, ngây ra như phỗng nhìn ngọc bội, thì thào nói: “Như trẫm thân lâm? Như trẫm thân lâm?”
Liên tục đọc mấy lần, nàng ta ngẩng phắt đầu, kêu lên với Trần Dung: “Chúc mừng tiên cô, chúc mừng tiên cô”
Trần Dung vẫn chưa sáng tỏ, trong ánh mắt hàm chứa ý hỏi, Ứng Cô hướng tới
Trần Dung thi lễ thật sâu, vui vẻ ra mặt kêu lên: “Có ngọc bội này hộ
thân, sợ là không ai có thể động vào tiên cô. Đệ tử chúc mừng tiên cô,
chúc mừng tiên cô.”
Không có ai có thể động đến ta?
Trần Dung đầu tiên là ngẩn ngơ, đảo mắt cong khóe môi, sau đó, nàng nhịn không được cười ra tiếng.
“Không ai có thể động đến ta ư?” Trần Dung vừa cười vừa đi nhanh về phía
trước. Đến một gốc cây tùng, vươn tay vuốt ve thân cây tang thương phong cách cổ xưa kia, Trần Dung cười khanh khách, vui vẻ nói: “Không có ai
dám động đến ta?”
Cười nói đến đây, không biết vì sao, trong đôi mắt của nàng lại có một chút ướt át.
Ứng Cô đi tới phía sau nàng, cười nói: “Tiên cô, ngọc bội này là vật báu vô giá, vạn vạn lần không thể bị vỡ hay đánh mất.”
Trần Dung nghe vậy rùng mình, gật đầu, nói: “Uh.”
Ứng Cô nhìn nàng, đột nhiên nói với giọng cảm khái: “Bệ hạ thật sự coi trọng tiên cô.”
Trần Dung cong khóe môi, nàng quay đầu nhìn về phía ngọn núi mây mù mênh
mông, khẽ cười nói: “Đúng thế, trên đời này đúng là hiếm khi có người
đối tốt với ta như vậy.” Chỉ hy vọng, có thể trước sau vẹn toàn. Vừa
nghĩ đến đây, Trần Dung lại cười tự giễu.
Trong lúc nàng thì
thào tự nói, Ứng Cô phía sau cũng vui vẻ tiếp lời: “Chuyện tốt như vậy,
đệ tử cần phải nhanh chóng bẩm báo cho Thất lang mới phải.” Nói tới đây, nàng ta hỏi Trần Dung: “Tiên cô có cho phép không?”
Cho phép? Sao lại không đồng ý?
Trần Dung cười. Nàng cúi đầu vuốt ve ngọc bội, mỉm cười nói: “Đi đi.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân vừa mới rời đi lại lập tức truyền đến, Trần Dung quay đầu lại nhìn về phía Ứng Cô, không đợi nàng mở miệng, Ứng Cô đã hướng tới nàng
cung kính thi lễ, nói: “Bẩm tiên cô, Trần thị Kiến Khang phái người tiến đến, muốn mời tiên cô phó đêm nay tới dự yến, ý của tiên cô thế nào?”
Bổn gia phái người đến đây?
Bọn họ không phải không qua lại với mình nữa sao? Đúng rồi, nhất định là
nghe được tiếng gió, vì thế mới tùy tiện phái người tiến đến. Nếu thật
sự coi trọng mình, Trần thị Kiến Khang là gia tộc luôn giữ quy củ, sao
không sớm phái người tiến đến mời, mà lại đợi tới khi đã chiều tà?
Ý niệm trong đầu vừa chợt lóe qua, Trần Dung lắc đầu: “Nói với bọn họ, ta mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi.”
“Vâng.”
Ứng Cô cất bước rời đi.
Trần Dung nhìn theo bóng nàng ta rồi quay đầu nhìn sườn núi quanh quẩn mây
mù. Đúng lúc này, tiếng bước chân của Ứng Cô lại vang lên, ngay sau đó
là giọng nói của nàng ta truyền đến: “Tiên cô, có cố nhân cố ý muốn gặp
người, có đồng ý gặp hay không?”
Cố nhân?
Trần Dung quay đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...