Trần Dung trầm mặc.
Tôn Diễn quay đầu lại, hắn nghiêm túc nhìn Trần Dung chăm chú, đột nhiên hỏi: “Muội bao nhiêu tuổi rồi?”
Trần Dung ngẩn ra, trả lời: “Còn chưa tròn mười lăm.”
“Nhỏ hơn ta.” Tôn Diễn nhìn nàng, đương nhiên nói: “Gọi ta là ca ca đi.”
Trần Dung cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn cậu.
Dưới ánh trăng, biểu tình của nàng ngốc nghếch, hiển nhiên khiến Tôn Diễn
vừa lòng, cậu cười cười. Nụ cười này, khiến vẻ cô đơn trên mặt cậu trở
thành hư không.
Trần Dung trừng mắt nhìn cậu, nói: “Hừ, chưa chắc huynh đã lớn hơn ta đâu.”
Tôn Diễn lại cười, thiếu niên này, hiển nhiên trước kia rất hay cười, lúc cậu cười, nét mặt tươi tắn, sáng ngời dị thường.
Cậu đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Không sai, nếu
muội không nói ra, ai cũng không nhận ra muội mới chỉ 15. Hừ, rõ ràng
mới chỉ là một tiểu nha đầu mà đã có phong thái xinh đẹp của một phụ
nhân.”
Lời này nói ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung tức thì
đỏ bừng. Nàng hít một hơi, muốn áp chế lửa giận, nhưng tính tình nàng từ trước đến nay khó nhẫn nhịn, hít sâu năm sáu cái, miệng nàng hé ra, vẫn oán hận quát mắng: “So với giọng như vịt kêu của huynh vẫn tốt hơn!”
Tôn Diễn ha ha cười.
Nhưng sau đó, tiếng cười của cậu càng ngày càng nhỏ. Cậu nghiêng đầu đi, tiếp tục nhìn mặt hồ lấp lánh ánh bạc ở phía trước, khẽ nói: “Ánh mắt của
muội như sói, ta thích.”
Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng mở to mắt nhìn Tôn Diễn, có ý nghĩ muốn phản bác, nhưng dù thế nào cũng nói không nên lời.
Quay đầu, giống như Tôn Diễn, Trần Dung cũng ngắm nhìn mặt hồ gợn nước nhộn
nhạo, thầm nghĩ: Ta vốn nghĩ rằng, ta muốn quên hết chuyện cũ, nhưng
hiện tại xem ra, ta làm còn chưa đủ. Như vậy không được, ta phải khiến
cho bản thân thật sự trở nên bình thản, cho dù gặp lại người kia, cũng
có thể là bình tĩnh đối mặt.
Lúc này, hai người sóng vai mà đứng, đều trầm mặc không nói gì.
Nhưng mà, có lẽ là vì đồng bệnh tương liên, tuy rằng hai người không nói gì
cả, lại tự nhiên cảm giác được một sự bình thản, yên tĩnh khi bên cạnh
có bằng hữu.
Xa xa, ánh lửa hôi hổi, tiếng cười đùa ồn ào không ngừng bên tai, nhưng có hai bóng đen đứng bên bờ sông, lại giống như hòa vào
trong trời đất, cô tịch như vậy, vĩnh viễn như vậy.
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, Vương Hoằng và Dũ Chí vẫn bị chúng thiếu niên nữ lang vây
quanh, ngẫu nhiên gặp, cũng chỉ là nhìn nhau cười, không có cơ hội nói
chuyện.
Thiếu niên Tôn Diễn này, từ sau ngày ấy vẫn đi song song với
Trần Dung, dùng xa phu của Trần gia, ăn đồ ăn của Trần gia, tự nhiên mà
cùng Trần Dung hình thành một tiểu đội.
Ngày hôm nay, đoàn xe tới gần sông Hoàng Hà.
Lúc này, thỉnh thoảng có thể thấy được các đại sĩ tộc từ Tịnh châu tới đây. Xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy trên quan đạo rộng rãi, nơi nơi cát
bụi bốc cao, ồn ào chấn động trời đất.
“Nữ lang, tới sông Hoàng Hà,
tới sông Hoàng Hà rồi. Qua Hoàng Hà là thành Lạc Dương, nữ lang, chúng
ta sắp đến rồi!” Qua Hoàng Hà là thành Lạc Dương, nếu không có gì bất
ngờ xảy ra, bọn họ sẽ định cư ở Lạc Dương.
Bình ẩu vui mừng chạy đến
bên cạnh xe ngựa kêu to, mắt của bà vốn không to, lúc này cười híp thành một đường, đứng bên người bà, mọi người cũng mang gương mặt vui vẻ.
“Lạc Dương?”
Trên mặt Trần Dung không có vẻ vui mừng.
Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phía trước. Trên trời bầu không xanh thẳm,
phía cuối chân trời bị mây trắng che lấp, bị ngọn núi cách trở, nàng
không thấy tầng tầng lớp lớp mái nhà của thành Lạc Dương.
Lúc này,
mọi người vui mừng đều nghĩ rằng đi thêm chưa đến bốn mươi dặm nữa đã là sông Hoàng Hà, nên cũng không muốn nghỉ ngơi. Một đám đánh xe ngựa vội
vàng chạy về phía trước.
Đi vội sau hai mươi dặm, đội ngũ sĩ tộc từ
các nơi đi đến đã chật ních quan đạo. Không chỉ là trên quan đạo, ngay
cả trong sườn núi hoang vu hai bên, cũng có hộ vệ cưỡi ngựa.
Trần
Dung quay đầu nhìn lại, chung quanh nàng, đều là đầu người cùng xe ngựa
không bờ bến, ồn ào náo động tràn ngập bầu trời, cho dù dựa vào gần
nhất, cũng phải lớn tiếng nói chuyện mới nghe thấy.
“Nữ lang, đông người quá.”
Bình ẩu vừa hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa cảm khái nói như thế.
Trần Dung không trả lời, ánh mắt của nàng có chút mờ mịt, môi cũng mím rất nhanh.
Đảo mắt, mặt trời chiều ngả về tây.
Lúc này, bọn họ cách sông Hoàng Hà chỉ còn mười dặm đi đường.
Trước mặt mọi người ăn cơm xong, Trần Dung vẫn mờ mịt đột nhiên cất bước đi
về phía trước. Một bên Tôn Diễn vừa mới buông bát đũa, liền nhìn thấy
Trần Dung có cử chỉ dị thường. Cậu nhíu mày, giọng như vịt đực vang lên: “A Dung, người Vương gia đang dùng cơm mà.”
Dựa theo lễ nghi quý tộc, khi dùng cơm không thể nói chuyện, lại càng không phải là thời điểm thăm viếng.
Trần Dung ngừng bước chân một chút. Nàng quay đầu nhìn về phía Tôn Diễn, ánh mắt trống rỗng nhìn cậu một lúc, nàng thì thào nói: “Vừa rồi ta mới suy nghĩ cẩn thận, cho dù nhất định là thiên mệnh, cũng phải đánh cuộc một
phen.”
Lời này của nàng tự dưng thốt ra, Tôn Diễn làm sao mà hiểu được? Thiếu niên này chỉ chớp mắt, nghi hoặc nhìn nàng.
Trần Dung thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước, lại trả lời: “Vương
gia dùng cơm, mỗi lần đều mất nửa canh giờ. Ta không chờ được lâu như
vậy.”
Dứt lời, nàng đi nhanh về phía trước.
Tôn Diễn cau mày nhìn nàng, sau đó cất bước đi theo.
Trên bãi cỏ hoang vu, Vương gia dùng vải sạch trải thành hai hàng dài, trên đó bày đầy tháp, trên tháp rượu thịt tỏa hương.
Các quý tộc dùng cơm đều là im lặng không tiếng động. Trần Dung có thể nhìn thấy, ngồi bên cạnh Vương Trác là Vương Hoằng cùng Dũ Chí.
Khi Trần
Dung đi tới, thỉnh thoảng có người ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đệ tử Vương
thị thấy nàng lập tức hướng tới chỗ Vương Trác, không khỏi mở to mắt
nhìn theo.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã đi tới trước mặt Vương Trác.
Từ rất xa, nàng đã cúi người thi lễ.
Vương Trách cùng Vương Hoằng, Dũ Chí đều ngẩng đầu lên, bọn họ nương theo ánh mặt trời đánh giá cô nương thanh diễm này.
Không đợi Vương Hoằng mở miệng, Trần Dung đã thanh thúy nói: “Vương công, từ
xưa đến nay, thành Lạc Dương đều là vùng giao tranh của binh gia. Nay
trăm tộc Hồ man di đều đang xâm chiếm Trung Nguyên, Trần Dung nghĩ rằng, bọn họ tất sẽ không bỏ qua Lạc Dương.”
Lời nói của nàng lúc này, đều là quốc gia đại sự, bao gồm cả Vương Hoằng, tất cả mọi người đều mở to
mắt, kinh ngạc nhìn Trần Dung.
Kẻ sĩ vốn không thích đàm luận chính trị.
Từ sau khi nhóm danh sĩ thích đàm luận chính trị lần lượt bị chết oan chết uổng, bọn họ mở miệng đó là học vấn, ngậm miệng đó là phong nguyệt, đã
không nói chuyện đàm luận chính trị lâu ngày.
Bởi vậy, một cô nương như Trần Dung đứng ở đây nói chuyện gì mà ‘binh gia giao tranh’, lúc này ngay cả Dũ Chí cũng đều nhíu mày.
Trần Dung giống như không nhìn thấy, nàng chỉ nghiêm túc nhìn Vương Trác,
rồi nói tiếp: “Trần Dung nghĩ đến, lúc này thành Lạc Dương đã không phải chỗ an toàn nữa rồi. Chúng ta đến đó chỉ sợ sẽ rơi vào cạm bẫy mà người Hồ đã sớm bố trí chu đáo.”
“Cạm bẫy?” Vương Trác rốt cục buông xuống bát đũa, hỏi: “Con nói người Hồ đã công tiến Lạc Dương?” Trần Dung liên tục hai lần đại hiển thần uy, hắn đã bắt đầu coi trọng đối với lời nói
của cô nương này.
Trần Dung lắc lắc đầu, nói: “Thành Lạc Dương chắc
chắn như thế, không phải tiến công sẽ là khinh địch sao? Ta là nói, chỉ
sợ người Hồ bày bố ở chung quanh Lạc Dương, cùng với đám sĩ tốt ở bên bờ Hoàng Hà này, chỉ chờ chúng ta chui đầu vô lưới.”
Vương Trác trầm ngâm, hắn quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, nói: “Thất lang thấy thế nào?”
Hai tròng mắt của Vương Hoằng sáng trong tựa như thu thủy, đang nhìn Trần
Dung chăm chú, chàng đã sớm nghe nói qua, nữ tử trước mắt này, liên tục
hai lần liệu sự như thần, là nữ lang dị thường khác xa so với nữ nhân
khác trên thế gian.
Chàng im lặng nhìn Trần Dung một lát, hỏi: “Vậy A Dung nghĩ đến, sẽ có Hồ tộc nào?”
Hồ tộc? Đều là hảo hán trượng phu, không thể có người có dã tâm xưng vương xưng đế sao? Trần Dung cười khổ một chút, lắc đầu nói: “Thiếp không
biết. Trần Dung lần này tiến đến, là muốn xin Vương công thỉnh cách
(tách đoàn).”
Thỉnh cách?
Mọi người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Dung, một đám lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...