Tiêu Vũ về Đông cung thì chẳng buồn ngó đến Triệu Y Nguyệt nữa, chỉ phái người theo dõi nàng, và ra lệnh không cho phép nàng rời khỏi nơi ở nửa bước.
Mới đầu Triệu Y Nguyệt không hay biết gì, chỉ lo nghĩ mỗi chuyện rồng vàng.
Tuyết rơi rất lớn, mặt đất ban sáng vừa dọn sạch tuyết giờ đã đọng một lớp dày.
Triệu Y Nguyệt sợ lạnh, hễ trời lạnh là não lại tê liệt, người ngợm cũng lười hẳn đi.
Nhưng chuyện nặn thỏ tuyết cho Rồng vàng còn mới mẻ nên nàng rất có động lực.
Triệu Y Nguyệt từng học cách làm đồ thủ công và vẽ tranh nên nặn thỏ tuyết rất có nghề, tự chơi rất vui, đến khi nàng cảm thấy đã nặn được kha khá bèn mang đám thỏ tuyết tới từ đường cho Rồng vàng.
Ai ngờ vừa ra cửa đã bị chặn lại.
Một vị quan thị nữ có ngoại hình bình thường, trông điệu bộ hung hăng như có thể vung tay tát người khác bất cứ lúc nào nói: “Hoàng thượng ra lệnh toàn bộ Đông cung phải cấm túc một tháng, xin nương nương đừng làm khó bọn nô tỳ
Triệu Y Nguyệt: “…”
Rõ ràng lệnh cấm túc của Hoàng đế chỉ nhằm vào mỗi Tiêu Vũ, thế mà y lại tiện thể cấm luôn cả mình, đúng là gã khốn nạn.
Triệu Y Nguyệt không ra ngoài được, đành về phòng hong ấm tay.
Nàng nặn thỏ tuyết đến đông cứng tay, bèn giơ tay ra trước lò sưởi,lặp đi lặp lại động tác xoa bóp ngón tay.
May mà Thái tử không hẹp hòi đến mức cắt xén nhiên liệu sưởi ấm trong cung của bnàng, nếu không chắc chắn nàng sẽ chết rét.
Triệu Y Nguyệt vốn định chờ đến tối đám thị nữ lơi lỏng mà lén chạy ra ngoài.
Nàng sưởi ấm xong thì nổi cơn lười, chẳng muốn làm gì, nằm trên ghế quý phi trải thảm lông, nghe tiếng tuyết rơi rồi mơ màng thiếp đi.
Bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng chát chúa của móng tay cào vào bảng đen khiến đầu nàng giật ong ong, lông tơ toàn thân dựng ngược, lập tức choàng tỉnh, ngồi phát dậy.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Cửa phòng chẳng biết bị mở ra từ bao giờ, thị nữ đứng ngoài canh gác đã mất dạng, màn đêm mịt mùng được ánh đèn ngoài sân rọi sáng, thấy rõ tuyết vẫn không ngừng rơi.
Sự mất tích vô cớ của Thúy Liễu và cửa phòng mở toang không phải là trọng điểm, khi trông thấy cái chân khổng lồ màu vàng lấp ló ngoài cửa thì hết thảy thắc mắc đã có đáp án.
Tiếng động kia vang lên mỗi khi móng rồng duỗi ra co lại cào lên nền đất, thấm vào đại não khiến linh hồn nàng cũng run rẩy theo.
Triệu Y Nguyệt không thể không bịt tai lại, trong tiếng rồng mài móng chết người có lẫn tiếng nó khe khẽ nói: “Kẻ phàm dối trá, ngươi lừa tạ.
Sao kẻ phàm yếu đuối lại biến thành kẻ phàm dối trá rồi? Thấy mình đã để lại ấn tượng xấu, Triệu Y Nguyệt vội vã thanh minh: “Xin ngài hãy nghe ta giải thích! Ta đã nặn thỏ xong, nhưng lúc định tới từ đường đưa ngài lại bị Thái tử cấm túc, có người canh giữ không thể đi được, ta định chờ trời tối lén chạy ra đưa ngài!”
Nàng giải thích một mạch xong, giơ tay chỉ: “Ngài xem, đám thỏ ở đẳng kia!”
Rồng vàng nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy quả đúng là trên bệ cửa sổ có bốn năm con thỏ bằng tuyết đã nặn xong, so với đám tối qua thì trông chúng còn tỉnh xảo hơn, nét mặt cũng khác nhau, trông sống động như đang tụ tập một chỗ chơi đùa cùng nhau.
Tiếng cào chát chúa biến mất, Rồng vàng thôi mài móng, vơ hết đám thỏ tuyết trên cửa sổ.
Triệu Y Nguyệt bấy giờ mới khẽ thở phào, thấy như vừa sống lại.
Chân rồng từ từ rút ra khỏi
phòng, Triệu Y Nguyệt sốt ruột nên để luôn chân trần đuổi theo hỏi: “Khoan đã, ngày mai...!ngài có lấy thỏ tuyết nữa không?”
Nàng không nghe thấy tiếng hồi đáp.
Lúc Triệu Y Nguyệt chạy ra tới cửa, chân rồng đã biển mất, đám sương mù chờn vờn bên người nàn cũng tan biến.
Thúy Liễu bê bữa tối đi từ sân vào, thấy Triệu Y Nguyệt để chân trần đứng ở cửa thì hoảng hốt la lên: “Nương nương, sao ngài lại để chân trần thế kia, mau vào phòng đi.”
“Không sao.”
Rồng vàng không trả lời khiến Triệu Y Nguyệt thấy hơi mất mát.
Nhưng nghĩ đến tiếng mài móng kinh khủng ban nãy của Rồng vàng, Triệu Y Nguyệt lại thấy may mà nó đi rồi.
Ôi.
Kẻ phàm sớm nắng chiều mưa.
Triệu Y NguyỆt xoa xoa tay, xoay người đi vào nhà ăn tối.
Tuy bị cấm túc nhưng có thể ăn no ngủ kỹ nên Triệu Y Nguyệt không oán giận gì, cũng không thấy chán, còn thấy một ngày chẳng đủ thời gian để nghiên cứu món ăn và vẽ tranh.
Vốn tưởng Rồng vàng không đến nữa, ấy vậy mà lúc Triệu Y Nguyệt vừa ngồi trong phòng vẽ tranh vừa nghĩ cách kết bạn với Rồng vàng thì bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa khe khế ngoài cửa sổ.
Triệu Y Nguyệt ngoảnh lại nhìn, thấy cái chân rồng đang gõ nhẹ vào cửa sổ.
Thấy nàng quay đầu, nó bèn đưa chân về phía nàng, tiếng nói trầm thấp vọng vào tai nàng: “Con thỏ.”
“Có ngay." Triệu Y Nguyệt vui sướng đứng dậy.
Cứ tưởng nó sẽ không tới nữa.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, gió đêm lạnh lẽo rít gào, cây mai trong sân bị gió thổi đung đưa, song Triệu Y Nguyệt đứng trước cửa sổ lại không hề thấy rét buốt chút nào.
Chân rồng mở ra, từ từ vươn về phía Triệu Y Nguyệt.
Nàng dè dặt cầm tuyết trên đó, động tác càng lúc càng thạo
Rồng vàng bèn ở bên lắng lặng đợi.
Triệu Y Nguyệt không kìm được mà khẽ hỏi: “Ngài lấy mấy con?”
Rồng vàng đáp: “Năm ”
Khẽ dừng rồi nói tiếp: “Giống hôm qua ấy.”
Triệu Y Nguyệt lia lịa đồng ý, khi nàng nặn xong năm con thỏ đang chơi đùa đặt lên chân rồng thì nghe giọng nó đượm vẻ buồn bực ói: “Không phải giống kiểu này.”
“Thế là kiểu gì?” Triệu Y Nguyệt ngơ ngác, ướm hỏi, “Không phải nặn giống như đúc ạ?”
Rồng vàng bảo: “Chúng nó chơi đùa, nhưng tư thế không giống nhau.”
Triệu Y Nguyệt ngộ ra.
Muốn đám thỏ chơi đùa với nhau, nhưng tư thế không được trùng lặp.
Yêu cầu của ngài cũng cao lắm đấy.
Triệu Y Nguyệt chửi thẩm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại đáp ứng ngay.
Nàng đi tới chỗ lò sưởi nói: “Ngài đợi một lát, ta hong ấm tay rồi nặn lại.”
Rồng vàng để ý thấy tay nàng đã lạnh đến đỏ bừng, mười ngón tay run rẩy, cứng đờ không duỗi thẳng ra được.
Triệu Y Nguyệt đang xoa xoa tay trước lò sưởi bỗng thấy một cọng râu rồng sà xuống trước mặt nàng, phát ra ánh sáng đìu dịu, vừa nhìn đã cảm thấy rất đẹp đế ấm áp.
“Cầm lấy.” Rồng vàng bảo.
Giọng nói uy nghiêm mà thần thánh khiến Triệu Y Nguyệt dè dặt giơ tay nắm
lấy râu rồng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền khắp cơ thể, mười ngón tay vừa rồi đã lạnh cóng bỗng khôi phục cảm giác ngay lập tức.
Triệu Y Nguyệt cảm động rưng rưng nước mắt, không kìm được mà vuốt ve râu rồng mấy cái như nựng
mèo.
Đợi tay Triệu Y Nguyệt ấm lên, Rồng vàng mới rụt râu về, chờ nàng nặn xong thỏ tuyết đặt vào chân mình mang đi.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư..
Suốt nửa tháng liền, tối nào Rồng vàng cũng tới tìm Triệu Y
Nguyệt rất đúng giờ để lấy thỏ tuyết mới, nhìn nàng nặn trực tiếp, thời gian nán lại cũng ngày một dài, trước kia nhận xong là đi ngay, bây giờ lấy xong còn chơi đùa hoa mai ngoài sân của nàng mấy bận mới đi.
Thấm thoắt, một tháng cấm túc đã hết một nửa.
Tiêu Vũ tất bật quan tâm quận chúa Triều Dương và tranh quyền đoạt vị với đám.
anh em của y, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Thái tử phi, mãi đến hôm nay nhận được lời mời dự tiệc gia đình mới nhớ ra có một người như thế.
“Gần đây nàng có gì khác thường không?”
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Vệ Thất cúi đầu bẩm: “Thái tử phi vẫn luôn bị cẩm túc trong nhà, không đi đâu nửa bước.”
Tiêu Vũ thản nhiên khoác thêm áo, lát sau nói: “Đi Xem sao.”
Lúc ấy vẫn chưa đến giờ Rồng vàng tới, Triệu Y Nguyệt đang vẽ tranh trong phòng, trên bàn bày bừa
tranh.
Rồng vàng không ở đây, gió tuyết cứ thốc vào phòng khiến nàng lạnh đến rũ người, chưa vẽ xong đã bò ra bàn ngủ mất.
Tiêu Vũ đi đến cổng, hỏi quan thị nữ gác cửa: “Dạo này Thái tử phi làm gì?”
Quan thị nữ cung kính thưa: “Nương nương vẫn luôn vẽ tranh.”
Vẽ tranh?
Tiêu Vũ cụp mắt, băng qua khoảnh sân đi vào gian chính.
Thúy Liễu đứng canh trước cửa nôn nóng định gọi Triệu Y Nguyệt dậy nhưng bị Vệ Thất cản lại.
Không biết có phải do không đủ củi sưởi không mà Tiêu Vũ cảm thấy nơi này lạnh hơn chỗ y ở, Triệu Y Nguyệt khoác áo lông chồn từng mặc hôm vào cung, nghiêng đầu về phía cửa, lần da trắng nõn gối lên vải đỏ, vài sợi tóc mai đen nhánh xoã xuống trông mềm mại mà xinh đẹp.
Tiêu Vũ từng gặp rất nhiều mỹ nhân, song vẻ ngoài của họ không khiến y ấn tượng sâu sắc như vậy.
Y lặng lẽ tiến về trước, tầm mắt dời từ người Triệu Y Nguyệt sang mớ tranh trên bàn.
Với Tiêu Vũ, những bức tranh ấy đều rất mới lạ, đám thỏ kỳ quái thoạt trông ngây thơ đáng yêu, điểm thú vị nhất chính là trên vài tranh, chúng nó còn chơi đùa nói chuyện với nhau, cùng phong cách với loại tranh vẽ mấy mẩu chuyện nhỏ, lúc ấm áp khi hài hước khiến
Tiêu Vũ xem mà bất giác bật cười.
Vệ Thất và Thúy Liễu nghe tiếng cười thì đưa mắt nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cũng tự nhận ra, khóe môi đang cong lên bị ép xuống.
Y khẽ mím môi, buông tranh cầm trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài: “Gọi Thái tử phi dậy thay trang phục vào cung dự tiệc.”
Thúy Liễu cúi người hành lễ:
“Vâng ạ”
Đợi Tiêu Vũ đi khuất, Thúy Liễu mới dám thở hắt ra, bước tới gọi Triệu Y Nguyệt dậy.
Triệu Y Nguyệt tỉnh lại vẫn còn lơ ngơ, nghe Thúy Liễu nói vào cung dự tiệc gì đó mới hơi tỉnh táo, dụi mắt hỏi: “Tiệc gia đình? Không phải đang bị cấm túc à?”
Thúy Liễu thành thật thưa: “là lệnh của Hoàng thượng.”
Triệu Y Nguyệt tự nhủ làm Hoàng đế tốt tÌ ông ta nói cái gì thì là cái đó.
“Em bảo Thái tử vừa tới đây á?” Triệu Y Nguyệt rửa mặt, đã tỉnh hẳn sau khi bị nước
lạnh kích thích, nhìn khuôn mặt hoàn hảo không một tỳ vết trong gương thì chẳng buồn trang điểm, chỉ tô mỗi son,
“Điện hạ thấy ngài ngủ nên không quấy rầy, song lại nhìn tranh nương nương vẽ mà cười đấy." Thúy Liễu nhắc tới chuyện này thì hớn hở hẳn, “Nương nương, chắc là Điện hạ thích tranh của ngài.”
Triệu Y Nguyệt: “...” Hình như đây không phải chuyện đáng mừng.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Nàng quay lại bàn nhìn mớ tranh vốn vẽ cho Rồng vàng.
Tối qua lúc nàng nặn thỏ tuyết, Rồng vàng trông thấy tranh nàng vẽ trên bàn bèn cầm cả đi.
Triệu Y Nguyệt thấy nó thích bèn vẽ thêm.
Vào cung dự tiệc không thể ăn mặc xuể xoà như ở nhà, Triệu Y Nguyệt thay trang phục nghiêm chỉnh xong, ra tới cửa mới phát hiện Tiêu Vũ đang ngồi trong xe ngựa đợi nàng, thấy nàng thì nhíu mày xuống: “Đi nhanh lên ”
Triệu Y Nguyệt không để bụng, bên ngoài gió lạnh rít gào, nàng cũng muốn mau vào xe ngựa tránh.
Trên đường vào cung, Tiệu Vũ dặn Triệu Y Nguyệt: “Lát nữa nói ít thôi, đừng đi lung tung, đừng gây phiền phức cho cô.”
Triệu Y Nguyệt đáp: “Được.”
Tiêu Vũ nghe vậy, nhíu mày nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng.
Triệu Y Nguyệt chớp chớp mắt, bấy giờ mới đổi câu khác: “Thần thiếp xin nghe theo lời dặn của Điện hạ.”
Nàng vẫn rúc trong góc, duy trì khoảng cách an toàn với Tiêu Vũ, không ai quấy rầy ai.
Tiêu Vũ cầm một quyển sách đọc, không khí im ắng chỉ có mỗi tiếng lật sách.
Triệu Y Nguyệt che tay ngáp một cái, rồi cúi đầu dụi mắt.
Thái tử nhìn nàng qua khóe mắt, thấy điệu bộ lười biếng của nàng.
“Ai dạy người vế mấy bức tranh đó thế?" Tiêu Vũ đột nhiên hỏi.
Triệu Y Nguyệt đáp: “Không ai dạy cả.”
Tiêu Vũ liếc mắt sang: “Tự ngươi học?”
Triệu Y Nguyệt dựa lưng vào nệm, trong không khí ấm áp, nàng bất giác thả lỏng người, lá gan cũng to lên, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ cũng tăng thêm vài phần thưởng thức.
“Luyện tập nhiều động não nhiều là được.”
Tiêu Vũ thấy ánh mắt nàng nhìn mình khác hẳn với kiểu yêu thích của đám con gái ngu ngốc khác.
Triệu Y Nguyệt nhìn y như đang ngắm một bức tranh, một bức tranh có thể lọt vào mắt xanh của nàng.
Khoảng cách an toàn giữa hai người bị phá vỡ, Tiêu Vũ bỏ sách xuống, chợt đưa tay vòng ra sau cổ Triệu Ý Nguyệt, kéo nàng chúi về trước.
“Điện hạ!” Triệu Y Nguyệt hoảng sợ kêu lên.
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn nàng với ánh mắt chết chóc, điệu bộ cứng rắn, thốt ra một câu lạnh lùng: “Đừng để cô thấy ngươi dùng ánh mắt kiểu đó nhìn cô lần nữa.”
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Triệu Y Nguyệt: “...”
Xuất hiện rồi! Câu thoại kinh điển của nam chính bá đạo đã lên sàn!
Tiêu Vũ trầm giọng cười gần: “Ánh mắt ngạo mạn của ngươi...”
“Điện hạ...!Chẳng qua là ta thấy ngài rất đẹp thôi” Triệu Y Nguyệt hơi cong
môi, “Ngài là chàng trai đẹp nhất Đại Càn mà ta từng gặp.”
Tiêu Vũ: “…”
Triệu Y Nguyệt nhận thấy cảm giác uy hiếp đến từ Thái tử đã nhạt hẳn đi, bàn tay đặt sau cổ nàng cũng nới lỏng thì không khỏi thẩm thắc mắc, không phải chứ người anh em, sao ngươi dễ
dụ thể?
HẾT CHƯƠNG 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...